Phò Mã Hữu Độc

Không Thể Nói,...

2024-10-13 20:24:30

================================

Editor: Bộ Yến Tử

================================

Chỉ trong nháy mắt Tạ Ninh đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, tạm thời mặc kệ những khả năng này như thế nào, chuyện cấp thiết nàng phải làm, là cẩn thận kiểm tra Tạ gia, chỉ có nơi này của mẫu thân có vấn đề hay tất cả mọi người đều có vấn đề.

Đương nhiên, chuyện này không thích hợp làm buổi tối, đợi sáng mai xử lý cũng không muộn.

"Đã có độc, ngươi còn không mau đem cái thứ hại người này ném đi." Tưởng thị không ngờ được chuyện này lại xảy ra, bà không dám tưởng tưởng, nếu như không phải Ninh Nhi cảnh giác phát hiện ra, sẽ có kết quả như thế nào. Bà nhìn cỏ độc Tạ Ninh đang cầm, cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Khóe miệng Tạ Ninh khẽ nhếch: "Mẫu thân yên tâm, không sao. Thứ này cực kỳ hiếm có. Tại sao lại nén đi? Phải biết rằng, loại hạt giống như thế này, ngàn vàn khó cầu. Tuy hiện tại đã nảy mầm, thế nhưng vẫn có rất nhiều tác dụng. Đương nhiên, tất cả đều có thể lí giải. Hiện tại mẫu thân đưa tay cho ta, ta thay ngài bắt mạch. Theo lý cỏ này còn nhỏ, hẳn là thân thể ngày trúng độc không sâu."

Tưởng thị vừa nghĩ, hẳn là như vậy, không chỉ Tưởng thị, những người có mặt trong phòng đều có thể đã trúng độc, Thẩm ma ma và hai tỳ nữ sợ hãi đứng bên cạnh.

"Ninh Nhi y thuật của ngươi? Không bằng ta gọi đại phu đi." Không phải Tưởng thị không tin Tạ Ninh, đây là hài tử của bà, bà cũng hiểu biết đôi chút.

Tạ Ninh cũng không nói nhiều, chuyên tâm bắt mạch cho Tưởng thị, quả nhiên, giống như nàng dự đoán, độc vẫn còn nhẹ, cũng may phát hiện sớm, nếu không tuyệt đối không phải như vậy.

Tạ Ninh nhìn mọi người trong phòng, trầm giọng: "Y thuật của ta rất tốt, bình thường chỉ là giả vờ."

"Cái gì?" Ngay cả Tưởng thị cũng rất kinh ngạc, bà đứng lên chỉ vào Tạ Ninh hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Thần sắc Tạ Ninh không chút biến hóa, lặp lại câu nói vừa rồi: “Y thuật của ta vốn rất tốt. Mẫu thân yên tâm, độc tố trong người ngài rất nhẹ, nhưng không phải không có, nhất định phải tịnh dưỡng, ta sẽ kê đơn trừ độc, dù loại bỏ độc tố có phần chậm nhưng sẽ không đả thương cơ thể. Thẩm ma ma, ngươi qua đây, ta bắt mạch cho ngươi, hai người các ngươi cũng vậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng thị nhìn Tạ Ninh, hồi lâu, tuy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Ta đã biết. Nhưng mà Ninh Nhi à, vì sao con lại tới muộn như vậy? Nghĩ đến cũng là ý trời, như nếu không phải chạng vạng tối, sợ là cũng không thể phát hiện loại độc bí ẩn này."

Lúc này Tạ Ninh đã chuẩn bệnh xong cho mọi người, nàng đáp: “Có lẽ tất cả đều là ý trời, ta vừa gặp ác mộng, trong mộng có người muốn hại nhà chúng ta, nghĩ đến biểu muội còn ở bên ngoài, không biết có xảy ra chuyện gì không, nóng ruột nên đến đây nhờ người, muốn xem thử có thể nghĩ cách liên lạc với nàng. Ai ngờ đúng lúc phát hiện độc vật.”

Tưởng thị nghe xong cũng rất giật mình, Thẩm ma ma thì lại vỗ ngực nói ông trời phù hộ. Tạ Ninh nghĩ đến cảnh trong mơ, hỏi: "Mẫu thân, tuy đã cấm đi lại ban đêm, thế nhưng vẫn có cách liên lạc với biểu muội đúng không? Ta có cảm giác… Không tốt, đặc biệt là sau khi phát hiện loại kịch độc này tại đây. "

Hiền phi là thân muội muội của Tưởng thị, còn An Lan trưởng công chúa cũng là cháu gái bên nhà ngoại của bà, dĩ nhiên bà phải lo lắng. Chỉ có điều đã có lệnh cấm đi lại ban đêm, thương hộ như bọn họ có năng lực gì ra ngoài? Nếu bị tra được, chính là chuyện lớn, dù có một vạn cái miệng cũng không thể nói rõ. Luật pháp triều đại quá mức nghiêm khắc.

Tạ Ninh nhìn ra được vẻ đắng đo của Tưởng thị, biết chuyện này e là không thể nào, lại cảm thấy dường như mình không nên nói những lời này, nàng nói như vậy, Tưởng thị làm sao có thể yên tâm, ngược lại còn thêm phiền não. Trong phòng lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tạ Ninh cúi đầu mở bọc vải lấy cỏ độc ra, dùng trâm gảy, thấy nàng loay hoay thứ này, Tưởng thị quát lên: "Đã có độc, ngươi chớ có chọc vào, khiến mình bị thương làm sao bây giờ?"

Khoát khoát tay, cho hạ nhân lui xuống, Tưởng thị nhìn Tạ Ninh phiền muộn ngồi đó, thở dài. Chuyện năm đó, tóm lại là bà sai, hôm nay bà vạn phần hối hận, thế nhưng trên đời này lại không có thuốc chữa hối hận.

"Đứa nhỏ này tính cách chính là như vậy, ngươi nói nương nghe xem, ngươi giữ lại thứ hại người này là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn ăn miếng trả miếng? Nếu người nọ đã biết vật ấy có thể hại người, ngươi làm sao có thể thực hiện được?"

Cuối cùng Tạ Ninh cũng ngẩng đầu lên, nàng chăm chú nhìn Tưởng thị, thấy trán bà có chút phiền muộn, nghiêm túc nói: "Cái này phơi nắng sẽ không có mùi, mang theo nó cũng sẽ không trúng độc, ta muốn mài nó thành bột, trở thành độc dược không mùi không vị. Bình thường muốn mua cũng không được, hiện tại dễ dàng có được, sao có thể không dùng, ta còn muốn tìm lần lượt từng phòng, chắc hẳn sẽ có thêm thu hoạch. Nói như vậy chúng ta càng có nhiều độc phấn."

Tưởng thị thấy Tạ Ninh qua quýt nói, cảm thấy đúng là mình đã quá sao nhãng đứa bé này.

Bà thở dài, khó mà trải qua thị phi năm đó, thế nhưng bà thật tình cảm thấy khó chịu! Lại thấy nàng lần nữa loay hoay với thứ cỏ độc kia, Tưởng thị cũng không tiện nói thêm.

Tạ Ninh đang nghĩ, nếu không thì dùng cái này trực tiếp độc chết Tiêu Viêm? Nếu quả thật như vậy, nàng liền có thể báo thù, thật tốt!

Cũng không thể trách Tạ Ninh nghĩ như vậy, phàm là người trải qua biến cố lớn, sao có thể không bị thương. Những thứ nàng trải qua, người bình thường sao có thể hiểu được? Hôm nay nàng ở trước mặt Tưởng thị có thể thoạt nhìn “Bình thường” đã cực kỳ không dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phò Mã Hữu Độc

Số ký tự: 0