Phò Mã Hữu Độc

Không Thể Nói,...

2024-10-13 20:24:30

“Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Về phần biểu muội ngươi, thật ra thì Hiền phi nương nương đang ở cùng nàng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngược lại là ngươi, cỏ độc này dù sao cũng có độc, ngươi chớ có cầm vào phòng mà táy máy, nếu như để ta biết ngươi làm loạn, nhất định ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt.” Tưởng thị cẩn thận nhắc nhở hồi lâu, nhưng thật ra lại nghĩ, không hẳn như Ninh Nhi lo lắng, dù sao thì đó cũng là Hiền phi nương nương và công chúa. Thoạt nhìn, rõ ràng càng khiến người ta coi trọng, Ninh Nhi hoàn toàn không xem cỏ độc này là chuyện to tát, nhưng cũng không phải việc tốt.

Đến cuối cùng Tạ Ninh cũng không hý hoáy với thứ trong tay, nàng đứng dậy, choàng lại áo nói: "Nhi tử xin cáo lui."

Tạ Ninh rời đi, Tưởng thị nhìn theo bóng lưng của nàng, đúng là không ngủ được, không còn có tâm tư nằm nữa, Thẩm ma ma thấy chủ tử như vậy, khuyên nhủ: "Chủ tử cần gì làm khổ mình như thế, theo lão nô thấy, tiểu chủ tử như vậy, chưa chắc là chuyện xấu. Trước kia tiểu chử tử không thích nói chuyện, làm việc khiêm nhường hòa nhã. Lâu dần, đám hạ lưu kia lại muốn vượt qua hắn, từ khi xảy ra chuyện mặc dù tiểu chủ tử chưa có hành động gì, nhưng lão nô luôn cảm thấy, trong ánh mắt tiểu chủ tử nhiều hơn mấy phần quyết tuyệt, ở trong nhà chúng ta, dáng vẻ thế này đúng là tốt hơn nhiều.”

Tưởng thị khẽ thở dài: "Ngươi nói xem, ta làm sao có thể không biết? Ngay cả ngươi cũng hiểu, ta cuối cùng… Ôi!” Lại thở dài, Tưởng thị cũng không nói nữa, trong lòng bà ẩn giấu bí mật và khổ sở người bên ngoài không thể hiểu được, Thẩm ma ma tất nhiên hiểu rõ, bà đứng ở một bên yên lặng không nói gì, những lúc thế này không nên nhiều lời.

"Là ta có lỗi với Tạ gia. Mỗi ngày đều ru rú trong nhà, thế nhưng, bọn họ sao có thể hiếp người như thế. Ta sống hay chết không quan trọng, nhưng còn Ninh Nhi, Ninh Nhi nhất định phải sống thật tốt." Tưởng thị lẩm bẩm, ánh nến trong phòng hắt lên mặt bà hư hư thật thật, khiến cho người ta nhìn không rõ.

Thẩm ma ma nói nhỏ, nhưng lại cực kỳ kiên định: "Nhân bọn họ trồng thế nào sẽ có quả thế ấy. Chủ tử không hề có lỗi với bất cứ kẻ nào, muốn nói xin lỗi, bọn hắn không xứng. Vả lại, hại tiểu chủ tử, hại ngài như thế, chẳng lẽ bọn hắn không đáng chết? Người của Tưởng gia chúng ta, sao có thể để những tên khốn Tạ gia làm hại?”

Giọng điệu có vài phần oán độc. Tưởng thị nghe xong, ánh mắt cũng dẫn trở nên sắc bén.

Kỳ thực bản tính con người đều có phần tàn nhẫn, chẳng qua có người cả đời không bị kích động ra, cũng có người vì đất trời xui khiến mà bị bức ép ra. Tưởng thị có thể không quan tâm mạng của bà nhưng còn Tạ Ninh, là nhi tử duy nhất của bà, bà phải dốc hết sức chu toàn.

Không ai biết tại sao đêm hôm khuya khoắc Tạ Ninh lại đến phòng Tưởng thị, thế nhưng thời gian trước hắn nói cần dưỡng bệnh tất nhiên phải nghỉ ngơi nhiều, mà nay mỗi tối đều ra ngoài, còn nói dưỡng bệnh cái gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Luôn có một số người không thích Tạ Ninh, vào những lúc thế này, là thời cơ tốt.

Giữa trưa hôm sau, Tạ đại gia từ bên ngoài nổi giận đùng đùng chạy đến viện tử của Tạ Ninh. Nếu là người khác, A Bích đều sẽ lạnh mặt ngăn cản, thế nhưng người nọ là trưởng bối, còn là phụ thân của chủ tử, nàng có chút khó xử.

"Lão gia, phò mã thân thể ngày càng không tốt, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong, mong là đại gia có thể thứ lỗi..." A Bích ngăn ở phía ngoài viện, trong lòng vô cùng lo lắng, đại ca nàng sao vẫn chưa trở lại.

Thẩm Phong và Thẩm Bích là hai đại thân tín bên cạnh Tạ Ninh, đã mấy ngày nay Tạ Ninh lệnh cho Thẩm Phong ra ngoài cùng An Lan công chúa, cho nên không ở đây.

Tạ đại lão gia Tạ Địch lúc này giận đến mức trợn trắng mắt, nếu như không phải lúc nãy nghe Lan Nhi nói chuyện của Tạ Ninh, đúng là ông vẫn chưa biết gì, vậy mà dám giả bệnh, quả thật không thể nhịn.

"Chát!"

Tạ đại lão gia đánh một bạt tay: "Cút sang một bên cho ta. Một cái tỳ nữ cũng dám cản đường cản lối, chẳng lẽ ngươi không rõ trong nhà này ai làm chủ hay sao!"

A Bích bị đánh một bạt tai, cả người bị đụng vào cửa, vẫn cắn răng xoay người lại mỉm cười: "Đại lão gia, thân thể phò mã thật sự không khỏe, công chúa sắp trở về, nếu như tinh thần đại thiếu gia không ổn, công chúa trở về thấy đại thiếu gia như vậy, sợ là lại náo loạn..."

Tạ đại lão gia nghe được chữ "Công chúa", sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phò Mã Hữu Độc

Số ký tự: 0