Tạ Đại Lão Gia,...
2024-10-13 20:24:30
================
Editor: Bộ Yến Tử
================
Mặc dù nghe A Bích nhắc tới công chúa, Tạ đại lão gia vẫn không có che giấu lửa giận của mình. Trong ba đứa con, người ông không thích nhất chính là Tạ Ninh, càng cực kỳ chán ghét Tưởng thị.
Vừa đẩy A Bích ra, ông đã vọt vào cửa, lúc này Tạ Ninh đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, thấy Tạ đại lão gia đột ngột xông vào, lông mày khẽ nhíu lại, hồi lâu sau, mới nghĩ ra, người này là cha nàng.
"Phụ thân." Nàng lạnh nhạt gọi.
Tạ đại lão gia thấy hắn đang đọc sách, càng thêm tức giận, quát lớn: “Mấy ngày trước Lan di nương nói thương thế ngươi có điểm kỳ quặc, ta còn không tin, tưởng rằng nàng nói bậy, hôm nay thấy ngươi êm đẹp ngồi đây, đêm hôm lại thăm dò khắp nơi, làm gì có dáng vẻ bệnh nặng? Lừa gạt ta, rốt cuộc ngươi đang đánh chủ ý quỷ quái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là phò mã, ta liền không thể động tới ngươi, nói cho cùng, ngươi vẫn là nhi tử của ta.”
Tạ đại lão gia nổi giận đùng đùng rống lên, thì thấy Tạ Ninh nhìn ông trừng trừng.
“Ngươi nhìn cái gì! Lại còn dám ngây người nhìn ta, ngươi còn biết tôn ti lễ phép không? Khi còn bé ta liền nói ngươi không thể ở cạnh phụ nhân hồ đồ như Tưởng thị, động tới nàng là liền chuyển về Tưởng gia, đến chỗ Hiền phi. Bây giờ xem ra, quả nhiên không ổn, nàng nuôi dạy ngươi thành người không biết lễ phép thế này?” Tạ đại lão gia càng nhìn Tạ Ninh càng không thích. Ông không phải chỉ có một đứa con trai này, mặc dù Tạ Ninh là con vợ cả, thế nhưng ông lại chướng mắt đứa con trai này, không hề giống người nhà họ Tạ. Tính tình lãnh đạm hờ hững, dáng người không tráng kiện cao lớn, mặt dù mặt mũi như ngọc nhưng nam tử đẹp mắt như vậy làm gì?
Bây giờ càng không có tiền đồ, mặc cho mẹ hắn là một phụ nhân vô tri khuyến khích, cưới An Lan trưởng công chúa, người có năng lực ai lại cưới công chúa? Nghĩ như vậy, Tạ đại lão gia càng thêm phiền muộn, càng nhìn Tạ Ninh càng chướng mắt.
"Hài nhi không có." Tạ Ninh cũng không nói nhiều chỉ lãnh đạm nói ra bốn chữ.
“Không có, không có. Ngươi đừng tưởng rằng, ngươi lớn rồi thì ta không thể đánh ngươi, ngươi lừa trên gạt dưới chính là muốn mưu hại ai? Ngươi mau nói đi.” Tạ đại lão gia càng nghĩ lại lời Lan di nương nói càng cảm thấy có lí, rõ ràng không bệnh tật gì lại giả bệnh, tất nhiên là có chuyện muốn che giấu, nói không chừng, lần ngã ngựa đó là cái cớ mà thôi, các nàng đang muốn mượn cớ này để hãm hại người nào đó, thật ra mà nói “người nào” cũng không có cái gì ngoài ý muốn, chắc chắn là muốn hại Hồng Nhi.
Ở phương diện nào Hồng Nhi cũng mạnh hơn hắn, ngoại trừ không phải đích trưởng, chỗ nào cũng tốt hơn một bậc? Cũng khó trách hắn kiêng kỵ như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn đã làm không ít chuyện mưu hại tới Hồng Nhi, hai người chỉ kém nhau ba tháng nhưng cực kỳ khác biệt.
Tạ Ninh nghe ông ta nói như vậy, có chút không thể tin, chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại bình thường Tưởng thị nhắc tới thái độ chủ nhân này, nên có mấy phần hiểu rõ. Quả nhiên là một vị phụ thân không tin tưởng hải tử của mình! Hay là kiến thức nàng quá hạn hẹp.
"Ta không cần làm như vậy."
Có lẽ thái độ Tạ Ninh quá lãnh đạm đã chọc giận Tạ đại lão gia, ông ta hung hăng đạp Tạ Ninh một cước: “Ai dạy ngươi dùng khẩu khí này nói chuyện với ta?”
Bị đạp bất ngờ, Tạ Ninh bị ông ta gạt ngã, trực tiếp ho ra một ngụm máu lớn.
Tạ đại lão gia lập tức ngây dại, A Bích vốn đứng bên cạnh Tạ đại lão gia, vội vàng xông lên trước: “Phò mã, phò mã gia, nô tỳ đỡ ngài dậy, nô tỳ đỡ ngài.”
Editor: Bộ Yến Tử
================
Mặc dù nghe A Bích nhắc tới công chúa, Tạ đại lão gia vẫn không có che giấu lửa giận của mình. Trong ba đứa con, người ông không thích nhất chính là Tạ Ninh, càng cực kỳ chán ghét Tưởng thị.
Vừa đẩy A Bích ra, ông đã vọt vào cửa, lúc này Tạ Ninh đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, thấy Tạ đại lão gia đột ngột xông vào, lông mày khẽ nhíu lại, hồi lâu sau, mới nghĩ ra, người này là cha nàng.
"Phụ thân." Nàng lạnh nhạt gọi.
Tạ đại lão gia thấy hắn đang đọc sách, càng thêm tức giận, quát lớn: “Mấy ngày trước Lan di nương nói thương thế ngươi có điểm kỳ quặc, ta còn không tin, tưởng rằng nàng nói bậy, hôm nay thấy ngươi êm đẹp ngồi đây, đêm hôm lại thăm dò khắp nơi, làm gì có dáng vẻ bệnh nặng? Lừa gạt ta, rốt cuộc ngươi đang đánh chủ ý quỷ quái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là phò mã, ta liền không thể động tới ngươi, nói cho cùng, ngươi vẫn là nhi tử của ta.”
Tạ đại lão gia nổi giận đùng đùng rống lên, thì thấy Tạ Ninh nhìn ông trừng trừng.
“Ngươi nhìn cái gì! Lại còn dám ngây người nhìn ta, ngươi còn biết tôn ti lễ phép không? Khi còn bé ta liền nói ngươi không thể ở cạnh phụ nhân hồ đồ như Tưởng thị, động tới nàng là liền chuyển về Tưởng gia, đến chỗ Hiền phi. Bây giờ xem ra, quả nhiên không ổn, nàng nuôi dạy ngươi thành người không biết lễ phép thế này?” Tạ đại lão gia càng nhìn Tạ Ninh càng không thích. Ông không phải chỉ có một đứa con trai này, mặc dù Tạ Ninh là con vợ cả, thế nhưng ông lại chướng mắt đứa con trai này, không hề giống người nhà họ Tạ. Tính tình lãnh đạm hờ hững, dáng người không tráng kiện cao lớn, mặt dù mặt mũi như ngọc nhưng nam tử đẹp mắt như vậy làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ càng không có tiền đồ, mặc cho mẹ hắn là một phụ nhân vô tri khuyến khích, cưới An Lan trưởng công chúa, người có năng lực ai lại cưới công chúa? Nghĩ như vậy, Tạ đại lão gia càng thêm phiền muộn, càng nhìn Tạ Ninh càng chướng mắt.
"Hài nhi không có." Tạ Ninh cũng không nói nhiều chỉ lãnh đạm nói ra bốn chữ.
“Không có, không có. Ngươi đừng tưởng rằng, ngươi lớn rồi thì ta không thể đánh ngươi, ngươi lừa trên gạt dưới chính là muốn mưu hại ai? Ngươi mau nói đi.” Tạ đại lão gia càng nghĩ lại lời Lan di nương nói càng cảm thấy có lí, rõ ràng không bệnh tật gì lại giả bệnh, tất nhiên là có chuyện muốn che giấu, nói không chừng, lần ngã ngựa đó là cái cớ mà thôi, các nàng đang muốn mượn cớ này để hãm hại người nào đó, thật ra mà nói “người nào” cũng không có cái gì ngoài ý muốn, chắc chắn là muốn hại Hồng Nhi.
Ở phương diện nào Hồng Nhi cũng mạnh hơn hắn, ngoại trừ không phải đích trưởng, chỗ nào cũng tốt hơn một bậc? Cũng khó trách hắn kiêng kỵ như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn đã làm không ít chuyện mưu hại tới Hồng Nhi, hai người chỉ kém nhau ba tháng nhưng cực kỳ khác biệt.
Tạ Ninh nghe ông ta nói như vậy, có chút không thể tin, chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại bình thường Tưởng thị nhắc tới thái độ chủ nhân này, nên có mấy phần hiểu rõ. Quả nhiên là một vị phụ thân không tin tưởng hải tử của mình! Hay là kiến thức nàng quá hạn hẹp.
"Ta không cần làm như vậy."
Có lẽ thái độ Tạ Ninh quá lãnh đạm đã chọc giận Tạ đại lão gia, ông ta hung hăng đạp Tạ Ninh một cước: “Ai dạy ngươi dùng khẩu khí này nói chuyện với ta?”
Bị đạp bất ngờ, Tạ Ninh bị ông ta gạt ngã, trực tiếp ho ra một ngụm máu lớn.
Tạ đại lão gia lập tức ngây dại, A Bích vốn đứng bên cạnh Tạ đại lão gia, vội vàng xông lên trước: “Phò mã, phò mã gia, nô tỳ đỡ ngài dậy, nô tỳ đỡ ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro