Chương 7
Đêm Thứ Bảy
2024-07-24 03:30:48
10
Góa phụ Triệu lập tức nổi đóa: "Tiền của ông Thịnh không đủ cho chúng tôi tiêu, lấy đâu ra tiền cho Nhược Nam, lúc ly hôn cô đã nói rồi mà..."
Mẹ sầm mặt: "Vậy nên không bắt cô bỏ một xu nào, câm miệng lại đi. Tôi lo cho con gái tôi học, không đến lượt người không góp xu nào lên tiếng."
Góa phụ Triệu tức trắng mặt: "Không phải con trai, lo cho con gái làm gì?"
Mẹ cười lạnh: "Không liên quan đến cô. Cô lo mà giữ cái bụng của mình, cẩn thận lại sảy thai."
Điều này khiến nhà họ Lưu nổi giận.
Tối đó bà nội đứng ở cửa mắng chửi: "Con gà không đẻ, còn nguyền rủa cháu trai nhà họ Lưu, cẩn thận trời đánh thánh vật. Cháu vàng nhà tao là ngôi sao Văn Khúc tái thế. Tao biết mày không sinh được con trai, nên muốn dùng con gái lấy lại thể diện, tiếc là Nhược Nam từ nhỏ đã ngu ngốc, xem mày tốn tiền nhiều đến đâu, có ra cái tích sự gì."
Chí Viễn tuyển sinh tự do rất khó, thống kê cho thấy hơn 80% những người đỗ đều vào đại học.
Ngoài bác trai và bác gái ra, hầu như không ai tin tôi.
Người làng nói: "Tôi có đứa cháu học trường tư Nam Thành, đứng đầu lớp mà năm ngoái còn không đỗ."
"Tuyển sinh tự do còn khó hơn thi vào Nhất Trung, chỉ nhận một trong mười người giỏi nhất."
"Dù đỗ, học ba năm cũng tốn nhiều tiền, Yến không bán đậu hũ nữa, lấy đâu ra tiền?"
"Nếu Nhược Nam hiểu chuyện, tốt nghiệp cấp hai nên đi làm, Yến một mình nuôi nó vất vả, nó nên kiếm tiền báo đáp mẹ."
"Đúng vậy, bà Triệu lần này bụng nhọn, chắc chắn là con trai. Đó cũng là em trai Nhược Nam, làm chị cũng nên giúp đỡ."
Ở quê, dường như tuổi trưởng thành của con gái không phải 18 mà là khi tốt nghiệp cấp hai.
Ngày đó đến, con gái thành người lớn, phải kiếm tiền, phải hiểu chuyện, phải báo đáp gia đình, phải chăm sóc em trai.
Nhưng thực tế, phần lớn cô gái khi đó mới 15-16 tuổi, vẫn chỉ là đứa trẻ. Sau kỳ thi mẹ mới nói với tôi.
Trong thời gian tôi tập trung học, mẹ cũng không rảnh rỗi.
Một năm trước, mẹ thuê một cửa hàng ở Cao Lĩnh, định mở một quán ăn nhỏ.
Tiền mở quán là vay từ ngân hàng.
Thị trấn nhỏ mọi thứ đều chậm hơn nơi khác, ngay cả việc nghỉ việc cũng thế.
Nhiều xí nghiệp quốc doanh đã nhiều năm không phát lương, mãi đến mấy năm đó mới bắt đầu mua đứt thời gian công tác.
Đồng thời, nhà nước cũng khuyến khích khởi nghiệp, có thể vay vốn ngân hàng với lãi suất cực thấp để khởi nghiệp.
Nhưng khi đó, kinh doanh vẫn là việc mới mẻ, người ta theo nếp cũ không dám làm.
Nhưng mẹ thì dám.
Cao Lĩnh là vùng giáp ranh giữa thành phố và nông thôn, hầu như không ai lui tới.
Người làng không ai hiểu: "Nơi đó không có người, mở quán ăn lấy đâu ra khách?" "Tiền ngân hàng dù lãi thấp cũng phải trả."
"Mày không sợ lỗ à?"
Mẹ lấy nhà làm tài sản thế chấp.
Nếu lỗ, nhà và đất bị thu, mẹ con tôi không còn chỗ trú mưa nắng.
"Tất nhiên là sợ."
Mẹ cười, "Nhưng không thử sao biết được? Anh à, em đã c.h.ế.t một lần, em không sợ thua, dám thử mọi thứ!"
Hợp đồng thuê nhà và vay tiền đều đã ký, mẹ không có đường lui.
Cửa hàng được quét vôi trắng.
Mẹ dọn dẹp đơn giản, đặt làm biển hiệu là coi như khai trương.
Người làng bàn tán như muốn nhấn chìm chúng tôi.
"Trương Yến điên rồi, Anh cô ta cũng phát điên theo."
"Bán đậu hũ và mở quán ăn hoàn toàn khác nhau."
"Cửa hàng thuê một năm mà cứ để không, mỗi ngày tốn tiền thuê."
"Cao Lĩnh dù gần thị trấn nhưng không có người, mở quán ăn cho ma ăn à?"
"Chắc để lừa tiền vay cho Nhược Nam học?"
"Cô ta ký hợp đồng 10 năm."
Bà nội giơ hai tay kêu lên, "Đồ ngốc, lừa vay tiền cũng không cần ký 10 năm."
11
Quán ăn mở cửa, đúng là vắng như chùa Bà Đanh.
Để tiết kiệm chi phí, mẹ đành đóng cửa về quê.
Bị góa phụ Lưu mỉa mai. "Yến, quán không mở cửa kinh doanh à? Ôi, mở ở Cao Lĩnh không có khách à? Tiền vay ngân hàng sau này không phải trả à?"
Người làng chỉ trích mẹ bốc đồng, ngu ngốc, không có mắt nhìn.
Bà nội bảo: "Tiền ngân hàng chắc cũng tiêu hết rồi? Còn ký hợp đồng 10 năm, lỗ sạch cả quần."
Bà còn dặn bố: "Nếu cô ta hỏi vay tiền, đừng cho. Đi đến bước này là tự chuốc lấy."
Ngay cả tôi cũng không nhịn được hỏi mẹ: "Mẹ sao lại mở quán ở đó?"
Mẹ cười: "Đánh cược! Xem có cược đúng không. Nhược Nam, đời là thế, chỗ nào cũng có cơ hội, mỗi cơ hội là một cuộc đánh cược, mình phải dám cược, rồi mới tính thắng thua."
Tôi không hiểu lắm.
Tôi nghĩ mình không có can đảm và dũng khí như mẹ.
Trong những lời cười chê, đến ngày công bố kết quả thi.
Góa phụ Triệu lập tức nổi đóa: "Tiền của ông Thịnh không đủ cho chúng tôi tiêu, lấy đâu ra tiền cho Nhược Nam, lúc ly hôn cô đã nói rồi mà..."
Mẹ sầm mặt: "Vậy nên không bắt cô bỏ một xu nào, câm miệng lại đi. Tôi lo cho con gái tôi học, không đến lượt người không góp xu nào lên tiếng."
Góa phụ Triệu tức trắng mặt: "Không phải con trai, lo cho con gái làm gì?"
Mẹ cười lạnh: "Không liên quan đến cô. Cô lo mà giữ cái bụng của mình, cẩn thận lại sảy thai."
Điều này khiến nhà họ Lưu nổi giận.
Tối đó bà nội đứng ở cửa mắng chửi: "Con gà không đẻ, còn nguyền rủa cháu trai nhà họ Lưu, cẩn thận trời đánh thánh vật. Cháu vàng nhà tao là ngôi sao Văn Khúc tái thế. Tao biết mày không sinh được con trai, nên muốn dùng con gái lấy lại thể diện, tiếc là Nhược Nam từ nhỏ đã ngu ngốc, xem mày tốn tiền nhiều đến đâu, có ra cái tích sự gì."
Chí Viễn tuyển sinh tự do rất khó, thống kê cho thấy hơn 80% những người đỗ đều vào đại học.
Ngoài bác trai và bác gái ra, hầu như không ai tin tôi.
Người làng nói: "Tôi có đứa cháu học trường tư Nam Thành, đứng đầu lớp mà năm ngoái còn không đỗ."
"Tuyển sinh tự do còn khó hơn thi vào Nhất Trung, chỉ nhận một trong mười người giỏi nhất."
"Dù đỗ, học ba năm cũng tốn nhiều tiền, Yến không bán đậu hũ nữa, lấy đâu ra tiền?"
"Nếu Nhược Nam hiểu chuyện, tốt nghiệp cấp hai nên đi làm, Yến một mình nuôi nó vất vả, nó nên kiếm tiền báo đáp mẹ."
"Đúng vậy, bà Triệu lần này bụng nhọn, chắc chắn là con trai. Đó cũng là em trai Nhược Nam, làm chị cũng nên giúp đỡ."
Ở quê, dường như tuổi trưởng thành của con gái không phải 18 mà là khi tốt nghiệp cấp hai.
Ngày đó đến, con gái thành người lớn, phải kiếm tiền, phải hiểu chuyện, phải báo đáp gia đình, phải chăm sóc em trai.
Nhưng thực tế, phần lớn cô gái khi đó mới 15-16 tuổi, vẫn chỉ là đứa trẻ. Sau kỳ thi mẹ mới nói với tôi.
Trong thời gian tôi tập trung học, mẹ cũng không rảnh rỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một năm trước, mẹ thuê một cửa hàng ở Cao Lĩnh, định mở một quán ăn nhỏ.
Tiền mở quán là vay từ ngân hàng.
Thị trấn nhỏ mọi thứ đều chậm hơn nơi khác, ngay cả việc nghỉ việc cũng thế.
Nhiều xí nghiệp quốc doanh đã nhiều năm không phát lương, mãi đến mấy năm đó mới bắt đầu mua đứt thời gian công tác.
Đồng thời, nhà nước cũng khuyến khích khởi nghiệp, có thể vay vốn ngân hàng với lãi suất cực thấp để khởi nghiệp.
Nhưng khi đó, kinh doanh vẫn là việc mới mẻ, người ta theo nếp cũ không dám làm.
Nhưng mẹ thì dám.
Cao Lĩnh là vùng giáp ranh giữa thành phố và nông thôn, hầu như không ai lui tới.
Người làng không ai hiểu: "Nơi đó không có người, mở quán ăn lấy đâu ra khách?" "Tiền ngân hàng dù lãi thấp cũng phải trả."
"Mày không sợ lỗ à?"
Mẹ lấy nhà làm tài sản thế chấp.
Nếu lỗ, nhà và đất bị thu, mẹ con tôi không còn chỗ trú mưa nắng.
"Tất nhiên là sợ."
Mẹ cười, "Nhưng không thử sao biết được? Anh à, em đã c.h.ế.t một lần, em không sợ thua, dám thử mọi thứ!"
Hợp đồng thuê nhà và vay tiền đều đã ký, mẹ không có đường lui.
Cửa hàng được quét vôi trắng.
Mẹ dọn dẹp đơn giản, đặt làm biển hiệu là coi như khai trương.
Người làng bàn tán như muốn nhấn chìm chúng tôi.
"Trương Yến điên rồi, Anh cô ta cũng phát điên theo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bán đậu hũ và mở quán ăn hoàn toàn khác nhau."
"Cửa hàng thuê một năm mà cứ để không, mỗi ngày tốn tiền thuê."
"Cao Lĩnh dù gần thị trấn nhưng không có người, mở quán ăn cho ma ăn à?"
"Chắc để lừa tiền vay cho Nhược Nam học?"
"Cô ta ký hợp đồng 10 năm."
Bà nội giơ hai tay kêu lên, "Đồ ngốc, lừa vay tiền cũng không cần ký 10 năm."
11
Quán ăn mở cửa, đúng là vắng như chùa Bà Đanh.
Để tiết kiệm chi phí, mẹ đành đóng cửa về quê.
Bị góa phụ Lưu mỉa mai. "Yến, quán không mở cửa kinh doanh à? Ôi, mở ở Cao Lĩnh không có khách à? Tiền vay ngân hàng sau này không phải trả à?"
Người làng chỉ trích mẹ bốc đồng, ngu ngốc, không có mắt nhìn.
Bà nội bảo: "Tiền ngân hàng chắc cũng tiêu hết rồi? Còn ký hợp đồng 10 năm, lỗ sạch cả quần."
Bà còn dặn bố: "Nếu cô ta hỏi vay tiền, đừng cho. Đi đến bước này là tự chuốc lấy."
Ngay cả tôi cũng không nhịn được hỏi mẹ: "Mẹ sao lại mở quán ở đó?"
Mẹ cười: "Đánh cược! Xem có cược đúng không. Nhược Nam, đời là thế, chỗ nào cũng có cơ hội, mỗi cơ hội là một cuộc đánh cược, mình phải dám cược, rồi mới tính thắng thua."
Tôi không hiểu lắm.
Tôi nghĩ mình không có can đảm và dũng khí như mẹ.
Trong những lời cười chê, đến ngày công bố kết quả thi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro