Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
Hắn là của em
2024-12-28 11:46:41
Chương 53.
Nhưng Hàn Tuyết đã không nói hết sự thật. Đúng là gã lần trước muốn giết cô. Cũng chính là người năm năm trước ám sát cô không thành. Hàn Tuyết không ngờ hắn lại xuất hiện ở Nam Thành, còn có thể đang rất gần đâu đây.
"Thời gian gần đây Lục Tây theo dõi Thành Phong thì phát hiện ra hắn hay qua lại với gã này. Việc xảy ra ở nước X chắc chắn có liên quan đến bọn chúng." Lục Đông đứng bên cạnh giải thích thêm.
Trên đường về Hàn Tuyết trầm mặc hơn bình thường, cô như chìm vào trong thế giới riêng của mình, thậm chí ăn tối cũng không ăn được bao nhiêu. Lâm Cảnh Thần cảm thấy không ổn nên ở lại với Hàn Tuyết.
Khi bóng Lâm Cảnh Thần khuất sau cánh cửa phòng tắm, Hàn Tuyết mới lấy tấm hình trong tập hồ sơ lúc nãy ra chụp gửi qua cho Địch Vũ.
[Anh điều tra người này giúp tôi]
[Ok] Địch Vũ nhắn tin trả lời nhanh chóng.
Hàn Tuyết gửi một tin nhắn khác cho Trần Lục, kèm theo hình ảnh.
[Tìm tung tích người này ở Nam Thành, nhớ cẩn thận
Hàn Tuyết đoán có thể gã cũng đã nhận ra cô. Nếu Thành Phong và gã còn giao dịch thì thế nào cũng sẽ tìm đến cô lần nữa. Chi bằng cô chủ động trước một bước. Món nợ giữa Hàn Tuyết và gã còn chưa tính xong.
Lâm Cảnh Thần tắm xong đã thấy Hàn Tuyết đang vùi mình trong chăn. Biết tâm trạng của cô không được tốt, anh đến nằm bên cạnh vỗ về ôm lấy cô vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm của Cảnh Thần, Hàn Tuyết an tâm dựa vào lồng của anh mà ngủ.
Năm năm trước, tại cổng trường trung học, hai cô gái vui vẻ trò chuyện sau giờ tan học. Cả hai đang thảo luận xem mùa hè năm nay sẽ đi du lịch nơi nào. Chợt từ trong đám đông học sinh, một người đàn ông mặc đồ đen chen ra, nhanh chóng rút một khẩu súng chĩa về hướng hai cô gái. Tiểu Xuyên nhận ra điều bất thường liền đẩy Hàn Tuyết qua một bên.
"Đoàng" tiếng súng lạnh lẽo vang lên, đám đông la hét hỗn loạn bỏ chạy. Trên nền đất thân thể Tiểu Xuyên gục xuống.
Hàn Tuyết hét lên thất thanh. Mấy người vệ sĩ của cô liền ập đến che chắn lại. Có người rút súng ra bắn trả nhưng người đàn ông kia đã lẩn vào đám đông mất dạng. Hàn Tuyết thất thần ôm lấy Tiểu Xuyên người đầy máu vào trong lòng, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt non nớt.
"Tiểu Xuyên đừng rời bỏ mình mà ...
Tiểu Xuyên chỉ mấp máy môi nói gì không rõ rồi bất động. Cô bé được đưa vào bệnh viện nhưng do đạn trúng chỗ hiểm nên đã không qua khỏi. Ba mẹ Tiểu Xuyên ôm nhau gục trước thi thể con gái. Cảnh sát chưa bắt được nghi phạm, chỉ tạm giải thích có thể là một tên tâm thần muốn tàn sát học sinh. Nhưng chỉ có Hàn Tuyết mới là người hiểu rõ, đáng lẽ người nằm đó đã là cô. Gã đó muốn giết cô chứ không phải ai khác.
"Tiểu Xuyên" Hàn Tuyết giật mình hét lên. Cơn ác mộng của những năm trước lại hiện về. Cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Lâm Cảnh Thần vội vàng ôm lấy Hàn Tuyết.
"Đừng sợ, có anh đây. Em gặp ác mộng sao?"
Hàn Tuyết không trả lời, từng giọt nước mắt cứ thế rơi ra . Vai cô run lên, tay vẫn siết chặt tấm chăn. Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Thần thấy được một Hàn Tuyết yếu đuối như vậy. Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má Hàn Tuyết rồi kéo cô sát vào bờ vai rắn chắc của mình. Một lát sau Hàn Tuyết mới bình tĩnh lại, giọng cô có chút nghẹn ngào.
"Là hắn đã giết Tiểu Xuyên. Lẽ ra là em, Tiểu Xuyên đã cứu mạng em."
Vòng tay Lâm Cảnh Thần ôm cô chặt hơn. Thì ra đây là lí do khiến hôm nay Hàn Tuyết xúc động như vậy. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt vẫn còn hơi ướt nhưng đầy sự quyết liệt.
"Hứa với em, nếu anh tìm ra hắn thì phải báo cho em đầu tiên."
"Được, hắn là của em" Lâm Cảnh Thần gật đầu đồng ý.
Nhưng Hàn Tuyết đã không nói hết sự thật. Đúng là gã lần trước muốn giết cô. Cũng chính là người năm năm trước ám sát cô không thành. Hàn Tuyết không ngờ hắn lại xuất hiện ở Nam Thành, còn có thể đang rất gần đâu đây.
"Thời gian gần đây Lục Tây theo dõi Thành Phong thì phát hiện ra hắn hay qua lại với gã này. Việc xảy ra ở nước X chắc chắn có liên quan đến bọn chúng." Lục Đông đứng bên cạnh giải thích thêm.
Trên đường về Hàn Tuyết trầm mặc hơn bình thường, cô như chìm vào trong thế giới riêng của mình, thậm chí ăn tối cũng không ăn được bao nhiêu. Lâm Cảnh Thần cảm thấy không ổn nên ở lại với Hàn Tuyết.
Khi bóng Lâm Cảnh Thần khuất sau cánh cửa phòng tắm, Hàn Tuyết mới lấy tấm hình trong tập hồ sơ lúc nãy ra chụp gửi qua cho Địch Vũ.
[Anh điều tra người này giúp tôi]
[Ok] Địch Vũ nhắn tin trả lời nhanh chóng.
Hàn Tuyết gửi một tin nhắn khác cho Trần Lục, kèm theo hình ảnh.
[Tìm tung tích người này ở Nam Thành, nhớ cẩn thận
Hàn Tuyết đoán có thể gã cũng đã nhận ra cô. Nếu Thành Phong và gã còn giao dịch thì thế nào cũng sẽ tìm đến cô lần nữa. Chi bằng cô chủ động trước một bước. Món nợ giữa Hàn Tuyết và gã còn chưa tính xong.
Lâm Cảnh Thần tắm xong đã thấy Hàn Tuyết đang vùi mình trong chăn. Biết tâm trạng của cô không được tốt, anh đến nằm bên cạnh vỗ về ôm lấy cô vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm của Cảnh Thần, Hàn Tuyết an tâm dựa vào lồng của anh mà ngủ.
Năm năm trước, tại cổng trường trung học, hai cô gái vui vẻ trò chuyện sau giờ tan học. Cả hai đang thảo luận xem mùa hè năm nay sẽ đi du lịch nơi nào. Chợt từ trong đám đông học sinh, một người đàn ông mặc đồ đen chen ra, nhanh chóng rút một khẩu súng chĩa về hướng hai cô gái. Tiểu Xuyên nhận ra điều bất thường liền đẩy Hàn Tuyết qua một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đoàng" tiếng súng lạnh lẽo vang lên, đám đông la hét hỗn loạn bỏ chạy. Trên nền đất thân thể Tiểu Xuyên gục xuống.
Hàn Tuyết hét lên thất thanh. Mấy người vệ sĩ của cô liền ập đến che chắn lại. Có người rút súng ra bắn trả nhưng người đàn ông kia đã lẩn vào đám đông mất dạng. Hàn Tuyết thất thần ôm lấy Tiểu Xuyên người đầy máu vào trong lòng, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt non nớt.
"Tiểu Xuyên đừng rời bỏ mình mà ...
Tiểu Xuyên chỉ mấp máy môi nói gì không rõ rồi bất động. Cô bé được đưa vào bệnh viện nhưng do đạn trúng chỗ hiểm nên đã không qua khỏi. Ba mẹ Tiểu Xuyên ôm nhau gục trước thi thể con gái. Cảnh sát chưa bắt được nghi phạm, chỉ tạm giải thích có thể là một tên tâm thần muốn tàn sát học sinh. Nhưng chỉ có Hàn Tuyết mới là người hiểu rõ, đáng lẽ người nằm đó đã là cô. Gã đó muốn giết cô chứ không phải ai khác.
"Tiểu Xuyên" Hàn Tuyết giật mình hét lên. Cơn ác mộng của những năm trước lại hiện về. Cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Lâm Cảnh Thần vội vàng ôm lấy Hàn Tuyết.
"Đừng sợ, có anh đây. Em gặp ác mộng sao?"
Hàn Tuyết không trả lời, từng giọt nước mắt cứ thế rơi ra . Vai cô run lên, tay vẫn siết chặt tấm chăn. Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Thần thấy được một Hàn Tuyết yếu đuối như vậy. Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má Hàn Tuyết rồi kéo cô sát vào bờ vai rắn chắc của mình. Một lát sau Hàn Tuyết mới bình tĩnh lại, giọng cô có chút nghẹn ngào.
"Là hắn đã giết Tiểu Xuyên. Lẽ ra là em, Tiểu Xuyên đã cứu mạng em."
Vòng tay Lâm Cảnh Thần ôm cô chặt hơn. Thì ra đây là lí do khiến hôm nay Hàn Tuyết xúc động như vậy. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt vẫn còn hơi ướt nhưng đầy sự quyết liệt.
"Hứa với em, nếu anh tìm ra hắn thì phải báo cho em đầu tiên."
"Được, hắn là của em" Lâm Cảnh Thần gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro