Chương 3
Hóa
2024-07-04 12:42:17
Cả thế giới đã thay đổi chóng mặt.
Nàng không ở sở nghiên cứu, mà lại nằm trên một vách đá ở ngoại ô.
Một người đàn ông xa lạ đè nặng lên người, bàn tay thô ráp đang ra sức xé rách quần áo của nàng.
Ý thức Dạ Chỉ Ngôn hỗn loạn, nhưng vẫn giằng co theo bản năng.
"Thả tôi ra! Anh rốt cuộc là ai?"
Gã đàn ông xa lạ thấy cô giãy giụa thì hoảng hốt, nhảy phắt ra: "Không phải đã bị hạ thuốc rồi sao? Sao lại dậy đúng lúc này? Bà tú già này, có phải các người chơi ta không?"
Dạ Chỉ Ngôn nhanh chóng khép quần áo lại, dõi theo ánh mắt gã đàn ông. Trong màn đêm cách đó không xa vẫn còn hai lão phu nhân đứng đó.
Tình huống gì vậy?
Mặt hai lão phụ nhân vẻ dữ tợn, gắt: "Dậy thì sao! Một gã đàn ông trưởng thành mà không làm gì được một con nhỏ tàn phế? Mau đi, chúng ta còn đợi báo cáo kết quả đấy!"
Cho dù Dạ Chỉ Ngôn không rõ tình hình cũng hiểu đại khái, tính mạng và sự trong sạch của mình đều đang đáng ngại.
"Đừng đến đây!" Dạ Chỉ Ngôn gian nan bò về sau. Có lẽ trời cao thấy nàng đáng thương nên tay đột nhiên mò được một cục đá.
Dạ Chỉ Ngôn giơ cục đá lên: "Đến là tôi đập chết ông!"
Gã đàn ông xa lạ bị người phụ nữ lớn tuổi đẩy, như thể đã bình tĩnh lại, trong mắt lại mơ hồ nổi lên du͙© vọиɠ, từng bước đến gần Dạ Chỉ Ngôn: "Tiểu mỹ nhân đừng vùng vẫy nữa, ngươi còn tưởng mình là đại tiểu thư Vũ Nam Hầu phủ sao?"
Đại tiểu thư Vũ Nam Hầu phủ?
Dạ Chỉ Ngôn không kịp nghĩ, giơ tảng đá lên đập về phía gã đàn ông. Ai ngờ bản thân chẳng có chút sức nào, cứ thế bị gã bắt được: "Tiểu mỹ nhân, ta..."
Lời còn lại vẫn chưa nói xong, đôi mắt gã đàn ông đã mở lớn, cứng đờ cả người, mấy giọt máu lăn từ trán xuống. Trong nháy mắt, cơ thể gã đàn ông ập thẳng xuống, tắt thở.
Hai lão phụ nhân trông thấy biến cố như vậy thì sợ đến run cả người: "Ai? Là ai?"
Đáp lại các ả là đôi con ngươi cũng đột nhiên trừng lớn, chết giống hệt gã đàn ông kia.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, Dạ Chỉ Ngôn sững sờ nhìn ba cái xác trước mắt, cả người cứ như đang nằm mơ.
"Nữ nhi Vũ Nam Hầu phủ?"
Một giọng đàn ông mát lạnh từ tính vang lên, theo đó, một bóng người đen che khuất trước mặt nàng. Nàng nháy mắt mấy cái, không biết từ bao giờ, trước mặt mình đã xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ che nửa mặt.
Nam nhân mặc mãng bào đen, đôi giày thêu đầy hoa văn phức tạp.
Tự phụ vô song.
Nàng không ở sở nghiên cứu, mà lại nằm trên một vách đá ở ngoại ô.
Một người đàn ông xa lạ đè nặng lên người, bàn tay thô ráp đang ra sức xé rách quần áo của nàng.
Ý thức Dạ Chỉ Ngôn hỗn loạn, nhưng vẫn giằng co theo bản năng.
"Thả tôi ra! Anh rốt cuộc là ai?"
Gã đàn ông xa lạ thấy cô giãy giụa thì hoảng hốt, nhảy phắt ra: "Không phải đã bị hạ thuốc rồi sao? Sao lại dậy đúng lúc này? Bà tú già này, có phải các người chơi ta không?"
Dạ Chỉ Ngôn nhanh chóng khép quần áo lại, dõi theo ánh mắt gã đàn ông. Trong màn đêm cách đó không xa vẫn còn hai lão phu nhân đứng đó.
Tình huống gì vậy?
Mặt hai lão phụ nhân vẻ dữ tợn, gắt: "Dậy thì sao! Một gã đàn ông trưởng thành mà không làm gì được một con nhỏ tàn phế? Mau đi, chúng ta còn đợi báo cáo kết quả đấy!"
Cho dù Dạ Chỉ Ngôn không rõ tình hình cũng hiểu đại khái, tính mạng và sự trong sạch của mình đều đang đáng ngại.
"Đừng đến đây!" Dạ Chỉ Ngôn gian nan bò về sau. Có lẽ trời cao thấy nàng đáng thương nên tay đột nhiên mò được một cục đá.
Dạ Chỉ Ngôn giơ cục đá lên: "Đến là tôi đập chết ông!"
Gã đàn ông xa lạ bị người phụ nữ lớn tuổi đẩy, như thể đã bình tĩnh lại, trong mắt lại mơ hồ nổi lên du͙© vọиɠ, từng bước đến gần Dạ Chỉ Ngôn: "Tiểu mỹ nhân đừng vùng vẫy nữa, ngươi còn tưởng mình là đại tiểu thư Vũ Nam Hầu phủ sao?"
Đại tiểu thư Vũ Nam Hầu phủ?
Dạ Chỉ Ngôn không kịp nghĩ, giơ tảng đá lên đập về phía gã đàn ông. Ai ngờ bản thân chẳng có chút sức nào, cứ thế bị gã bắt được: "Tiểu mỹ nhân, ta..."
Lời còn lại vẫn chưa nói xong, đôi mắt gã đàn ông đã mở lớn, cứng đờ cả người, mấy giọt máu lăn từ trán xuống. Trong nháy mắt, cơ thể gã đàn ông ập thẳng xuống, tắt thở.
Hai lão phụ nhân trông thấy biến cố như vậy thì sợ đến run cả người: "Ai? Là ai?"
Đáp lại các ả là đôi con ngươi cũng đột nhiên trừng lớn, chết giống hệt gã đàn ông kia.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, Dạ Chỉ Ngôn sững sờ nhìn ba cái xác trước mắt, cả người cứ như đang nằm mơ.
"Nữ nhi Vũ Nam Hầu phủ?"
Một giọng đàn ông mát lạnh từ tính vang lên, theo đó, một bóng người đen che khuất trước mặt nàng. Nàng nháy mắt mấy cái, không biết từ bao giờ, trước mặt mình đã xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ che nửa mặt.
Nam nhân mặc mãng bào đen, đôi giày thêu đầy hoa văn phức tạp.
Tự phụ vô song.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro