Chương 4
Hóa
2024-07-04 12:42:17
Dạ Chỉ Ngôn ngước nhìn nam nhân, cảm giác quân lâm thiên hạ dồn ép khiến nàng gần như không thể nhìn thẳng vào chàng, vô thức nín thở.
Nam nhân ngồi xổm xuống, kéo nàng thoát khỏi cái xác đè nặng. Ánh mắt như sói dừng trên người nàng, trước mảng da thịt tuyết trắng trước ngực nàng.
Đôi mắt chàng đen kịt tăm tối, Dạ Chỉ Ngôn gần như đã hiểu ngay.
Nam nhân này vừa bị trúng tình độc mạnh, nàng vừa thoát khỏi ổ sói lại đi vào hố lửa.
Ngay khi Dạ Chỉ Ngôn quyết định ngọc đá cũng vỡ, nam nhân lại buông tay ra, đứng thẳng dậy.
"Bổn vương không bao giờ dùng thứ người khác đã dùng qua."
Nói rồi xoay người đi ngay không chút do dự.
Dạ Chỉ Ngôn vô thức nắm lấy chỗ chân nam nhân: "Xin ngươi, cứu ta!"
Ban nãy trong lúc giãy giụa Dạ Chỉ Ngôn mới phát hiện thân thể này bị tàn phế, hai chân không có chút cảm giác nào, nàng hoàn toàn không thể tự rời khỏi đây.
Vì vậy, mặc dù nam nhân trước mắt này nguy hiểm như dã thú, nàng cũng chỉ đành cầu cứu chàng.
Nam nhân quay lại, từ trên cao lườm xuống nàng: "Buông tay."
Dạ Chỉ Ngôn dứt khoát quấn luôn hai tay lên đùi chàng: "Ta không thả, trên người ngươi có độc tình và độc lạ, ta có thể giải giúp ngươi!"
Đôi đồng tử nam nhân hơi co lại: "Ta lại không biết nữ nhi của Vũ Nam Hầu tinh thông y lý đấy?"
Nữ nhi của Vũ Nam Hầu đúng là không thông, nhưng bây giờ là Dạ Chỉ Ngôn, là Dạ Chỉ Ngôn đến từ năm 2160.
Nàng đã vô tình du hành đến ký ức lưu lại trong cây trâm ngọc. Vốn chỉ muốn dùng "Độc Tâm" kiểm tra thử, không biết là trong quá trình xảy ra trục trặc gì, ý thức của nàng lại bị hút ra trong nháy mắt, đến triều đại xa lạ này.
Từng để ý thấy trợ lý của mình đọc tiểu thuyết xuyên việt lưu truyền vào thế kỷ 21, nhân vật nữ chính khi xuyên đến không làm Vương phi cũng làm Hoàng hậu, kiểu quái gì mà đến lượt mình lại biến thành người què chứ?
Dạ Chỉ Ngôn không phải là kiểu người đa sầu đa cảm, việc khẩn cấp trước mắt là tiếp nhận thực tế để tìm được thoát.
Mà nam nhân trước mắt này là đường thoát duy nhất của nàng.
"Ta không lừa người, nếu ta không trị hết cho ngươi thì đến lúc đó ngươi bỏ lại ta cũng chưa muộn." Dạ Chỉ Ngôn nhìn nam nhân, ánh sáng trong đôi mắt hạnh còn sáng hơn sao trời mấy phần.
Nam nhân suy nghĩ một lát, bế ngang Dạ Chỉ Ngôn lên.
Dạ Chỉ Ngôn khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy được nửa mặt không bị mặt nạ che của chàng. Mày kiếm tà mị, tóc mai bay, mắt xếch hẹp dài, dưới vẻ rét lạnh ẩn giấu sóng to gió lớn, không khó nhận ra lúc này nam nhân ấy đang phải chịu khảo nghiệm lớn như thế nào.
Huống chi trong lòng lúc này còn đang bế một thiếu nữ quần áo không chỉnh tề.
Nam nhân ngồi xổm xuống, kéo nàng thoát khỏi cái xác đè nặng. Ánh mắt như sói dừng trên người nàng, trước mảng da thịt tuyết trắng trước ngực nàng.
Đôi mắt chàng đen kịt tăm tối, Dạ Chỉ Ngôn gần như đã hiểu ngay.
Nam nhân này vừa bị trúng tình độc mạnh, nàng vừa thoát khỏi ổ sói lại đi vào hố lửa.
Ngay khi Dạ Chỉ Ngôn quyết định ngọc đá cũng vỡ, nam nhân lại buông tay ra, đứng thẳng dậy.
"Bổn vương không bao giờ dùng thứ người khác đã dùng qua."
Nói rồi xoay người đi ngay không chút do dự.
Dạ Chỉ Ngôn vô thức nắm lấy chỗ chân nam nhân: "Xin ngươi, cứu ta!"
Ban nãy trong lúc giãy giụa Dạ Chỉ Ngôn mới phát hiện thân thể này bị tàn phế, hai chân không có chút cảm giác nào, nàng hoàn toàn không thể tự rời khỏi đây.
Vì vậy, mặc dù nam nhân trước mắt này nguy hiểm như dã thú, nàng cũng chỉ đành cầu cứu chàng.
Nam nhân quay lại, từ trên cao lườm xuống nàng: "Buông tay."
Dạ Chỉ Ngôn dứt khoát quấn luôn hai tay lên đùi chàng: "Ta không thả, trên người ngươi có độc tình và độc lạ, ta có thể giải giúp ngươi!"
Đôi đồng tử nam nhân hơi co lại: "Ta lại không biết nữ nhi của Vũ Nam Hầu tinh thông y lý đấy?"
Nữ nhi của Vũ Nam Hầu đúng là không thông, nhưng bây giờ là Dạ Chỉ Ngôn, là Dạ Chỉ Ngôn đến từ năm 2160.
Nàng đã vô tình du hành đến ký ức lưu lại trong cây trâm ngọc. Vốn chỉ muốn dùng "Độc Tâm" kiểm tra thử, không biết là trong quá trình xảy ra trục trặc gì, ý thức của nàng lại bị hút ra trong nháy mắt, đến triều đại xa lạ này.
Từng để ý thấy trợ lý của mình đọc tiểu thuyết xuyên việt lưu truyền vào thế kỷ 21, nhân vật nữ chính khi xuyên đến không làm Vương phi cũng làm Hoàng hậu, kiểu quái gì mà đến lượt mình lại biến thành người què chứ?
Dạ Chỉ Ngôn không phải là kiểu người đa sầu đa cảm, việc khẩn cấp trước mắt là tiếp nhận thực tế để tìm được thoát.
Mà nam nhân trước mắt này là đường thoát duy nhất của nàng.
"Ta không lừa người, nếu ta không trị hết cho ngươi thì đến lúc đó ngươi bỏ lại ta cũng chưa muộn." Dạ Chỉ Ngôn nhìn nam nhân, ánh sáng trong đôi mắt hạnh còn sáng hơn sao trời mấy phần.
Nam nhân suy nghĩ một lát, bế ngang Dạ Chỉ Ngôn lên.
Dạ Chỉ Ngôn khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy được nửa mặt không bị mặt nạ che của chàng. Mày kiếm tà mị, tóc mai bay, mắt xếch hẹp dài, dưới vẻ rét lạnh ẩn giấu sóng to gió lớn, không khó nhận ra lúc này nam nhân ấy đang phải chịu khảo nghiệm lớn như thế nào.
Huống chi trong lòng lúc này còn đang bế một thiếu nữ quần áo không chỉnh tề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro