Chương 5
Hóa
2024-07-04 12:42:17
Dạ Chỉ Ngôn không thể không bội phục, nam nhân này mạnh mẽ đến khiến người ta tức lộn ruột.
Dạ Chỉ Ngôn kéo làn váy bị xé rách lên, ít nhiều gì cũng che khuất đi được một chút.
Gần đó có hang núi, nam nhân đưa Dạ Chỉ Ngôn vào hang trước rồi xoay người, quay lưng về phía nàng. Có lẽ là tình độc đã nhập vào cơ thể, đang giày vò chàng như nước sôi lửa bỏng.
Dạ Chỉ Ngôn cũng nghiên cứu công trình về sinh vật, nghiên cứu dược phẩm theo góc độ gen, trong đó có một loại thuốc gần như giải được bách độc.
Chỉ là tác dụng phủ quá lớn, thân xác người bình thường không thể chịu nổi, còn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển.
Khoan bàn đến chuyện không mang đến, cho dù có mang, nàng cũng không dám dùng thật.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, Dạ Chỉ Ngôn đột nhiên cảm giác trong tay nắm một lọ thủy tinh lạnh buốt.
Cúi đầu nhìn, lại là lọ thuốc giải độc ấy.
Dạ Chỉ Ngôn phát sợ, vô thức kêu thành tiếng: "Á."
Nam nhân không quay đầu lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Dạ Chỉ Ngôn vội lắc đầu, nhận ra chàng không thấy mới nói: "Thuốc này của ta có chút tác dụng phụ, nhưng có thể giải độc tình trong người ngươi, cũng có thể tạm khống chế độc lạ trong cơ thể, ngươi dám dùng không?"
Nam nhân chần chừ một lát: "Không cần nhiều lời."
Dạ Chỉ Ngôn kinh ngạc, thán phục trước sự quyết đoán của nam nhân, thế mà lại thật sự tin một người lai lịch không rõ ràng như nàng. Lỡ đâu bụng dạ nàng khó lường, hoặc lừa chàng vì sự sống còn của mình, hậu quả đều khiến chàng khó lòng chịu nổi.
"Ngươi không sợ ta gài ngươi?" Dạ Chỉ Ngôn nhìn bóng dáng chàng, không nhịn nổi hỏi ra miệng.
"Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng."
Hay cho câu "dùng thì không nghi, nghi thì không dùng".
Dạ Chỉ Ngôn không cần phải nhiều lời nữa, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: "Ống tiêm."
Quả nhiên, trên tay xuất hiện một chiếc ống tiêm mới toanh chưa khui.
Dạ Chỉ Ngôn khó nhọc bò đến đối diện nam nhân, mới phát hiện đầu chàng đầy mồ hôi, nổi gân xanh, mảng áo trước ngực đã ướt đẫm. Không cần phải nhiều lời nữa, nàng chậm rãi tiêm thuốc giải vào người chàng, đồng thời quan sát phản ứng.
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, ban đầu còn cố chịu, vài phút sau mặt đột nhiên đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo.
Nam nhân rên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, che mặt thống khổ, gân xanh trên tay gần như muốn nổ tung.
Dạ Chỉ Ngôn xé một mảnh y phục nhét vào miệng nam nhân, bắt lấy tay chàng, khẽ giọng an ủi: "Cố nhịn một chút, không được cắn lưỡi, không được cào mặt. Chịu đựng xong sẽ ổn thôi."
Nam nhân đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Dạ Chỉ Ngôn, nâng cả người nàng lên, mắt đỏ bừng, như dã thú phát điên, như thể giây sau sẽ xé nát Dạ Chỉ Ngôn.
Dạ Chỉ Ngôn kéo làn váy bị xé rách lên, ít nhiều gì cũng che khuất đi được một chút.
Gần đó có hang núi, nam nhân đưa Dạ Chỉ Ngôn vào hang trước rồi xoay người, quay lưng về phía nàng. Có lẽ là tình độc đã nhập vào cơ thể, đang giày vò chàng như nước sôi lửa bỏng.
Dạ Chỉ Ngôn cũng nghiên cứu công trình về sinh vật, nghiên cứu dược phẩm theo góc độ gen, trong đó có một loại thuốc gần như giải được bách độc.
Chỉ là tác dụng phủ quá lớn, thân xác người bình thường không thể chịu nổi, còn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển.
Khoan bàn đến chuyện không mang đến, cho dù có mang, nàng cũng không dám dùng thật.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, Dạ Chỉ Ngôn đột nhiên cảm giác trong tay nắm một lọ thủy tinh lạnh buốt.
Cúi đầu nhìn, lại là lọ thuốc giải độc ấy.
Dạ Chỉ Ngôn phát sợ, vô thức kêu thành tiếng: "Á."
Nam nhân không quay đầu lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Dạ Chỉ Ngôn vội lắc đầu, nhận ra chàng không thấy mới nói: "Thuốc này của ta có chút tác dụng phụ, nhưng có thể giải độc tình trong người ngươi, cũng có thể tạm khống chế độc lạ trong cơ thể, ngươi dám dùng không?"
Nam nhân chần chừ một lát: "Không cần nhiều lời."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Chỉ Ngôn kinh ngạc, thán phục trước sự quyết đoán của nam nhân, thế mà lại thật sự tin một người lai lịch không rõ ràng như nàng. Lỡ đâu bụng dạ nàng khó lường, hoặc lừa chàng vì sự sống còn của mình, hậu quả đều khiến chàng khó lòng chịu nổi.
"Ngươi không sợ ta gài ngươi?" Dạ Chỉ Ngôn nhìn bóng dáng chàng, không nhịn nổi hỏi ra miệng.
"Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng."
Hay cho câu "dùng thì không nghi, nghi thì không dùng".
Dạ Chỉ Ngôn không cần phải nhiều lời nữa, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: "Ống tiêm."
Quả nhiên, trên tay xuất hiện một chiếc ống tiêm mới toanh chưa khui.
Dạ Chỉ Ngôn khó nhọc bò đến đối diện nam nhân, mới phát hiện đầu chàng đầy mồ hôi, nổi gân xanh, mảng áo trước ngực đã ướt đẫm. Không cần phải nhiều lời nữa, nàng chậm rãi tiêm thuốc giải vào người chàng, đồng thời quan sát phản ứng.
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, ban đầu còn cố chịu, vài phút sau mặt đột nhiên đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo.
Nam nhân rên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, che mặt thống khổ, gân xanh trên tay gần như muốn nổ tung.
Dạ Chỉ Ngôn xé một mảnh y phục nhét vào miệng nam nhân, bắt lấy tay chàng, khẽ giọng an ủi: "Cố nhịn một chút, không được cắn lưỡi, không được cào mặt. Chịu đựng xong sẽ ổn thôi."
Nam nhân đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Dạ Chỉ Ngôn, nâng cả người nàng lên, mắt đỏ bừng, như dã thú phát điên, như thể giây sau sẽ xé nát Dạ Chỉ Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro