Cá Hầm Cải Chua
2024-08-15 22:12:51
Sau khi nhận cá, Khương Niệm lập tức đến nhà bếp xử lý cá.
Lúc trước làm giúp trong tiệm lẩu của cha mẹ, đương nhiên Khương Niệm rất giỏi việc giết cá này, động tác lưu loát cho con cá sắp thăng thiên một đòn trí mạng cuối cùng, tức thì có máu loãng tràn ra, đỏ tươi chói mắt.
Sau khi cá chết, Khương Niệm đè đầu cá rồi bắt đầu cạo vẩy cá, cạo vẩy cá lại bỏ phần mang, sau đó mổ bụng cá, lấy hết tất cả phần ruột cá bên trong ra rồi vứt bỏ, chỉ để lại phần thân thể cá, cộng thêm một cái bong bóng cá màu trắng.
Đậu Giá nhón chân, cầm cái thớt nhìn động tác mây trôi nước chảy của Khương Niệm, ngạc nhiên đến há to miệng: “Oa…”
Khương Niệm nhìn động tác khoa trương của cô bé, nhịn không được mà bật cười: “Oa cái gì mà oa?”
Đậu Giá không chút bủn xỉn bắt đầu thổi phồng: “Mẹ thật lợi hại.”
Khương Niệm cười hỏi lại: “Mẹ lợi hại thế nào?”
“Biết làm thịt nó.” Đậu Giá lui về sau hai bước, bụm mặt nói: “Con hơi sợ.”
Khương Niệm: “…”
“Tiểu khuê nữ, hiện tại con mới sợ có phải là đã muộn rồi không?”
“Không muộn, không muộn.” Đậu Giá nghiêm túc xua tay nói: “Lá gan của con rất nhỏ, rất nhỏ”
Khương Niệm nghĩ đến dáng vẻ to gan trèo cây bắt sâu của Đậu Giá trong ngày thường, trong nhất thời không biết nói gì, tiểu nha đầu này, con cứ giả vờ đi.
Khương Niệm rửa sạch cá, sau đó cắt cá thành từng khúc, lại để vào bồn sạch sẽ, thêm chút rượu và muối ướp mười phút, sau đó lại bỏ thêm lòng trắng trứng quấy đều, lúc sau lại lấy thêm một chén đồ chua. Cắt thành những miếng nhỏ bỏ sang một bên.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, liền bắt đầu làm nóng dầu trong chảo. Sau đó bỏ hành, gừng, tỏi vào xào thơm, bỏ đầu cá vào xào một chút, sau đó cho nước, lại cho thêm hoa tiêu, muối và một chút ớt khô. Bởi vì Đậu Giá còn nhỏ không ăn được cay, cho nên Khương Niệm chỉ bỏ hai ba miếng ớt cay để trang trí.
Sau đó lại cho dưa chua đã cắt nhỏ vào, chờ sau khi canh có hương vị liền bỏ cá đã cắt và ướp sẵn vào trong nồi, chờ sau khi nấu chín lại nhấc nồi xuống, cho vào trong nồi lớn, rắc thêm vài lá hành trang trí.
Thật ra rải rau thơm là hoàn mỹ nhất, đáng tiếc rau thơm vẫn chưa mọc.
“Oa, thơm quá.” Đậu Giá bị hương vị cá hầm cải chua dụ dỗ nuốt nước miếng, nhìn Khương Niệm bưng đồ ăn đi đến bàn ăn liền đi theo sau mông Khương Niệm, liên tục nói: “Thơm quá thơm quá”
“Đi rửa tay trước đã” Khương Niệm nói với cô bé.
Đậu Giá nâng đôi tay lên nhìn: “Sạch sẽ rồi, không cần rửa”
“Không được, trên tay có rất nhiều thứ dơ bẩn mà con không nhìn thấy, cần phải rửa tay mới có thể ăn cơm” Khương Niệm đặt cá hầm cải chua lên bàn, sau đó xoay người kéo Đậu Giá đi ra ngoài “Đi rửa tay đi”
Khi Đậu Giá bị kéo đi ra ngoài, cô bé còn không quên quay đầu nhìn xem nồi cá hầm cải chua thơm ngào ngạt trên bàn, đưa tay lên vẫy vẫy: “Cá cá, chờ ta trở lại nha”
Khương Niệm ôm Đậu Giá đi vào nhà bếp: “Nó đặt ở chỗ đó, sẽ không chạy mất.”
Đậu Giá ngây thơ đặt câu hỏi: “Lỡ như có người trộm ăn thì làm sao bây giờ?”
Khương Niệm buồn cười: “Nhà chúng ta chỉ có nương và con. Nương không ăn, con không ăn, vậy thì nó vẫn luôn ở nơi đó”
“Nếu như nó không muốn bị chúng ta ăn, tự nó bò dậy chạy mất thì làm sao bây giờ?” Đậu Giá hỏi những câu hỏi hóc búa, Khương Niệm nghe thôi cũng thấy đau đầu: “Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng rửa tay, rửa xong trở về xem nó còn ở đó không.”
Lúc trước làm giúp trong tiệm lẩu của cha mẹ, đương nhiên Khương Niệm rất giỏi việc giết cá này, động tác lưu loát cho con cá sắp thăng thiên một đòn trí mạng cuối cùng, tức thì có máu loãng tràn ra, đỏ tươi chói mắt.
Sau khi cá chết, Khương Niệm đè đầu cá rồi bắt đầu cạo vẩy cá, cạo vẩy cá lại bỏ phần mang, sau đó mổ bụng cá, lấy hết tất cả phần ruột cá bên trong ra rồi vứt bỏ, chỉ để lại phần thân thể cá, cộng thêm một cái bong bóng cá màu trắng.
Đậu Giá nhón chân, cầm cái thớt nhìn động tác mây trôi nước chảy của Khương Niệm, ngạc nhiên đến há to miệng: “Oa…”
Khương Niệm nhìn động tác khoa trương của cô bé, nhịn không được mà bật cười: “Oa cái gì mà oa?”
Đậu Giá không chút bủn xỉn bắt đầu thổi phồng: “Mẹ thật lợi hại.”
Khương Niệm cười hỏi lại: “Mẹ lợi hại thế nào?”
“Biết làm thịt nó.” Đậu Giá lui về sau hai bước, bụm mặt nói: “Con hơi sợ.”
Khương Niệm: “…”
“Tiểu khuê nữ, hiện tại con mới sợ có phải là đã muộn rồi không?”
“Không muộn, không muộn.” Đậu Giá nghiêm túc xua tay nói: “Lá gan của con rất nhỏ, rất nhỏ”
Khương Niệm nghĩ đến dáng vẻ to gan trèo cây bắt sâu của Đậu Giá trong ngày thường, trong nhất thời không biết nói gì, tiểu nha đầu này, con cứ giả vờ đi.
Khương Niệm rửa sạch cá, sau đó cắt cá thành từng khúc, lại để vào bồn sạch sẽ, thêm chút rượu và muối ướp mười phút, sau đó lại bỏ thêm lòng trắng trứng quấy đều, lúc sau lại lấy thêm một chén đồ chua. Cắt thành những miếng nhỏ bỏ sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, liền bắt đầu làm nóng dầu trong chảo. Sau đó bỏ hành, gừng, tỏi vào xào thơm, bỏ đầu cá vào xào một chút, sau đó cho nước, lại cho thêm hoa tiêu, muối và một chút ớt khô. Bởi vì Đậu Giá còn nhỏ không ăn được cay, cho nên Khương Niệm chỉ bỏ hai ba miếng ớt cay để trang trí.
Sau đó lại cho dưa chua đã cắt nhỏ vào, chờ sau khi canh có hương vị liền bỏ cá đã cắt và ướp sẵn vào trong nồi, chờ sau khi nấu chín lại nhấc nồi xuống, cho vào trong nồi lớn, rắc thêm vài lá hành trang trí.
Thật ra rải rau thơm là hoàn mỹ nhất, đáng tiếc rau thơm vẫn chưa mọc.
“Oa, thơm quá.” Đậu Giá bị hương vị cá hầm cải chua dụ dỗ nuốt nước miếng, nhìn Khương Niệm bưng đồ ăn đi đến bàn ăn liền đi theo sau mông Khương Niệm, liên tục nói: “Thơm quá thơm quá”
“Đi rửa tay trước đã” Khương Niệm nói với cô bé.
Đậu Giá nâng đôi tay lên nhìn: “Sạch sẽ rồi, không cần rửa”
“Không được, trên tay có rất nhiều thứ dơ bẩn mà con không nhìn thấy, cần phải rửa tay mới có thể ăn cơm” Khương Niệm đặt cá hầm cải chua lên bàn, sau đó xoay người kéo Đậu Giá đi ra ngoài “Đi rửa tay đi”
Khi Đậu Giá bị kéo đi ra ngoài, cô bé còn không quên quay đầu nhìn xem nồi cá hầm cải chua thơm ngào ngạt trên bàn, đưa tay lên vẫy vẫy: “Cá cá, chờ ta trở lại nha”
Khương Niệm ôm Đậu Giá đi vào nhà bếp: “Nó đặt ở chỗ đó, sẽ không chạy mất.”
Đậu Giá ngây thơ đặt câu hỏi: “Lỡ như có người trộm ăn thì làm sao bây giờ?”
Khương Niệm buồn cười: “Nhà chúng ta chỉ có nương và con. Nương không ăn, con không ăn, vậy thì nó vẫn luôn ở nơi đó”
“Nếu như nó không muốn bị chúng ta ăn, tự nó bò dậy chạy mất thì làm sao bây giờ?” Đậu Giá hỏi những câu hỏi hóc búa, Khương Niệm nghe thôi cũng thấy đau đầu: “Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng rửa tay, rửa xong trở về xem nó còn ở đó không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro