Món Kho
2024-08-15 22:12:51
Mấy ngày tiếp theo, công việc bán rau của Khương Niệm diễn ra rất suôn sẻ, còn có mấy nhà ăn tiệc ở Tống Gia thấy rau ngon lên đã tìm hiểu rồi tới tận nhà Khương Niệm đặt mua mấy trăm cân rau dưa.
Hôm nay Khương Niệm làm món lòng kho, nhưng làm hơi nhiều nên Khương Niệm có cắt một chén gan heo và một chén ruột già mang tới nhà Lý Tú Nga. Hai ngày trước Lý Tú Nga đi trên núi đốn củi liền thuận đường mang mấy bó lại đây cho nàng, muốn quan hệ được duy trì ổn định thì cũng cần phải có qua có lại.
Hôm sau, Khương Niệm đi đưa rau xong tới đón Đậu Giá về nhà, Lý Tú Nga liền khen không dứt miệng.
Lý Tú Nga nói: “Khương nương tử, tay nghề của cô thật sự rất tốt, ta có thể học cách làm như thế nào với cô được không? Đến lúc đó có thể làm cho cha Tiểu Ngư ăn.”
Món kho này là Khương Niệm học từ đầu bếp của khu nghỉ dưỡng của nàng, đây cũng là món ăn sở trường của ôn ấy. Tuy rằng ở chỗ này không tìm được đầy đủ nguyên liệu. Nhưng hương vị làm ra ngon hơn rất nhiều so với món kho bình thường, cho nên nàng cũng không muốn tiết lộ cho Lý Tú Nga. Nhưng trực tiếp từ chối thì chắc chắn sẽ đắc tội với người, về sau còn cần nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc Đậu Giá nữa, cho nên Khương Niệm ngẫm nghĩ rồi nói ra phương pháp nấu món kho bình thường: “Tú nga tẩu tử, chính là ta mua mấy chục loại hương liệu ở hiệu thuốc, sau đó trộn với nhau rồi kho ra”
Lý Tú Nga: “Phải dùng hương liệu?”
Khương Niệm tùy ý nói tên của mấy loại hương liệu: “Đúng vậy, bát giác, hoa tiêu, hồi hương, hương diệp, vỏ quế……”
Những nhà bình thường nấu ăn đều ít cho dầu, càng miễn bàn tới hương liệu. Hơn nữa hiệu thuốc bán hương liệu có giá cả rất đắt, Khương Niệm nói vài loại hương liệu này thì ít nhất cũng phải tiêu phí vài trăm văn, Lý Tú Nga không nỡ bỏ ra số tiền này: “Hóa ra lại phiền toái như vậy.”
Vốn dĩ Lý Tú Nga chỉ là muốn làm cho trượng phu ăn ngon một chút. Nhưng nghĩ lại số tiền tích cóp được còn chưa đủ để mua hương liệu liền từ bỏ suy nghĩ này. Đến lúc đó lại đi mua hai cân thịt mỡ về làm đồ ăn ngon cho trượng phu là được: “Vậy vẫn là thôi đi, nếu mà về sau Khương nương tử lại làm thì chúng ta mua mấy văn tiền để ăn là được.”
Hứa lão thái nghe thấy lời nói của con dâu thì vội nói: “Nói bậy gì đó. Sao Khương nương tử lại làm việc này để bán được.”
Lý Tú Nga nói: “Ta cảm thấy tay nghề của Khương nương tử rất tốt. Có thể làm một ít món kho đi bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua”
Hứa lão thái nói: “Người thích ăn nội tạng heo ở trên huyện thành không nhiều lắm”
Lý Tú Nga ngẫm nghĩ, nội tạng heo có mùi vị nặng, ngoài dân chúng nông dân bên ngoài ra thì kẻ có tiền ở tại huyện thành đều không thích ăn: “Điều này cũng đúng. Nhưng mà chắc là cũng có nhiều dân chúng thích ăn.”
“Dân chúng tiếc tiền mua.” Hứa lão thái lại hất một chậu nước lạnh: “Nếu mà có tiền thì chắc chắn sẽ mua thịt mỡ để ăn.”
Mặt Lý Tú Nga cứng đờ: “Khương nương tử, cô đừng để ở trong lòng, ta chỉ là đang nói bậy mà thôi, chứ không hề suy nghĩ quá nhiều.”
“Không có việc gì.” Khương Niệm về đến nhà, nhìn tủ bát còn thừa lại một ít món kho, vừa rồi nghe Lý Tú Nga nói như vậy, trong lòng nàng thật ra cũng có chút suy nghĩ.
Tuy nói hiện tại bán rau cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng đến đầu xuân, chắc chắn rau dưa mình trồng sẽ không bán được với giá như hiện tại, nếu còn muốn kiếm tiền thì cũng chỉ có thể kiếm từ số lượng mà thôi, nhưng mà nàng chỉ có vài mẫu đất, nàng cần phải có nhiều đất để gieo trồng hạt giống cùng cây giống mà nàng mang đến. Vậy nên nàng phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền để mua đất mới được.
Hôm nay Khương Niệm làm món lòng kho, nhưng làm hơi nhiều nên Khương Niệm có cắt một chén gan heo và một chén ruột già mang tới nhà Lý Tú Nga. Hai ngày trước Lý Tú Nga đi trên núi đốn củi liền thuận đường mang mấy bó lại đây cho nàng, muốn quan hệ được duy trì ổn định thì cũng cần phải có qua có lại.
Hôm sau, Khương Niệm đi đưa rau xong tới đón Đậu Giá về nhà, Lý Tú Nga liền khen không dứt miệng.
Lý Tú Nga nói: “Khương nương tử, tay nghề của cô thật sự rất tốt, ta có thể học cách làm như thế nào với cô được không? Đến lúc đó có thể làm cho cha Tiểu Ngư ăn.”
Món kho này là Khương Niệm học từ đầu bếp của khu nghỉ dưỡng của nàng, đây cũng là món ăn sở trường của ôn ấy. Tuy rằng ở chỗ này không tìm được đầy đủ nguyên liệu. Nhưng hương vị làm ra ngon hơn rất nhiều so với món kho bình thường, cho nên nàng cũng không muốn tiết lộ cho Lý Tú Nga. Nhưng trực tiếp từ chối thì chắc chắn sẽ đắc tội với người, về sau còn cần nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc Đậu Giá nữa, cho nên Khương Niệm ngẫm nghĩ rồi nói ra phương pháp nấu món kho bình thường: “Tú nga tẩu tử, chính là ta mua mấy chục loại hương liệu ở hiệu thuốc, sau đó trộn với nhau rồi kho ra”
Lý Tú Nga: “Phải dùng hương liệu?”
Khương Niệm tùy ý nói tên của mấy loại hương liệu: “Đúng vậy, bát giác, hoa tiêu, hồi hương, hương diệp, vỏ quế……”
Những nhà bình thường nấu ăn đều ít cho dầu, càng miễn bàn tới hương liệu. Hơn nữa hiệu thuốc bán hương liệu có giá cả rất đắt, Khương Niệm nói vài loại hương liệu này thì ít nhất cũng phải tiêu phí vài trăm văn, Lý Tú Nga không nỡ bỏ ra số tiền này: “Hóa ra lại phiền toái như vậy.”
Vốn dĩ Lý Tú Nga chỉ là muốn làm cho trượng phu ăn ngon một chút. Nhưng nghĩ lại số tiền tích cóp được còn chưa đủ để mua hương liệu liền từ bỏ suy nghĩ này. Đến lúc đó lại đi mua hai cân thịt mỡ về làm đồ ăn ngon cho trượng phu là được: “Vậy vẫn là thôi đi, nếu mà về sau Khương nương tử lại làm thì chúng ta mua mấy văn tiền để ăn là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa lão thái nghe thấy lời nói của con dâu thì vội nói: “Nói bậy gì đó. Sao Khương nương tử lại làm việc này để bán được.”
Lý Tú Nga nói: “Ta cảm thấy tay nghề của Khương nương tử rất tốt. Có thể làm một ít món kho đi bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua”
Hứa lão thái nói: “Người thích ăn nội tạng heo ở trên huyện thành không nhiều lắm”
Lý Tú Nga ngẫm nghĩ, nội tạng heo có mùi vị nặng, ngoài dân chúng nông dân bên ngoài ra thì kẻ có tiền ở tại huyện thành đều không thích ăn: “Điều này cũng đúng. Nhưng mà chắc là cũng có nhiều dân chúng thích ăn.”
“Dân chúng tiếc tiền mua.” Hứa lão thái lại hất một chậu nước lạnh: “Nếu mà có tiền thì chắc chắn sẽ mua thịt mỡ để ăn.”
Mặt Lý Tú Nga cứng đờ: “Khương nương tử, cô đừng để ở trong lòng, ta chỉ là đang nói bậy mà thôi, chứ không hề suy nghĩ quá nhiều.”
“Không có việc gì.” Khương Niệm về đến nhà, nhìn tủ bát còn thừa lại một ít món kho, vừa rồi nghe Lý Tú Nga nói như vậy, trong lòng nàng thật ra cũng có chút suy nghĩ.
Tuy nói hiện tại bán rau cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng đến đầu xuân, chắc chắn rau dưa mình trồng sẽ không bán được với giá như hiện tại, nếu còn muốn kiếm tiền thì cũng chỉ có thể kiếm từ số lượng mà thôi, nhưng mà nàng chỉ có vài mẫu đất, nàng cần phải có nhiều đất để gieo trồng hạt giống cùng cây giống mà nàng mang đến. Vậy nên nàng phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền để mua đất mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro