Chuẩn Bị Bày Qu...
2024-08-15 22:12:51
Đất ở thôn Thanh hà không rẻ, hiện tại trong tay Khương Niệm chỉ có mười hai lượng bạc, chỉ có thể mua ba bốn mẫu đất, nàng còn phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn một chút mới được.
Nhưng mà chắc chắn kẻ có tiền sẽ chướng mắt món kho của nàng, nhưng mà nàng có thể suy nghĩ tới chuyện bán cho dân chúng.
Dân chúng bình thường có thể sẽ tiếc tiền ăn, cho nên Khương Niệm tính toán đến nơi đào đường sông để thử một lần. Theo nàng biết, bởi vì đường sông phải đẩy nhanh tốc độ nên ngoài ngày tuyết rơi lớn không phải làm việc ra thì thời gian khác đều phải đến làm việc.
Hơn nữa nơi đào đường sông ngoài thôn dân của các hộ gia đình chung quanh ra thì còn có quan binh nha dịch, trong tay những người này chắc là có không ít tiền? Nếu nàng đi bán món kho ăn với cơm thì thế nào?
Quan trọng nhất chính là hiện tại vào đông rét lạnh, có một chén nước canh chan với món kho nóng hầm hập, thân thể cũng có thể ấm áp không ít.
Tuy rằng không biết có thể bán được ra ngoài hay không, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Khương Niệm hạ quyết tâm rồi thì lập tức bắt đầu kiểm kê những vật phẩm mình cần, nồi nấu món kho, bàn nhỏ ăn cơm, chén đũa, xe đẩy tay.
Khương Niệm bới những đồ vật mình tích trữ lại trong không gian, vừa lúc phát hiện bên trong có mấy cái nồi lớn bằng inox. Mấy cái nồi này nàng định mua trở về cho đầu bếp hầm nước cốt món kho. Vừa cao vừa to, một lần có thể kho mấy chục cân.
Ngoài ra Khương Niệm lại đi tới tiệm rèn để đánh một cái chảo sắt lớn dùng để nấu cơm hoặc là nấu nước, ngoài ra còn thuận tiện làm một cái nồi xào nhỏ để trong nhà xào rau.
Sau đó lại làm hai cái bếp lò lớn, rồi lại làm lồng hấp cùng xe đẩy bằng gỗ, còn làm mấy cái bàn ăn nhỏ đơn giản.
Thời đại này, thợ mộc chào giá khá đắt, năm cái bàn ăn nhỏ cùng mấy chục cái băng ghế nhỏ mà đã tiêu phí của nàng một lượng bạc.
Chờ đến khi mấy cái bàn nhỏ ăn được làm xong rồi mang đến, Khương Niệm thừa dịp ngày họp chợ mà đến huyện thành đưa đồ ăn cho Tống bà tử, thuận đường lại mua mấy bộ nội tạng heo.
Tống bà tử nhận được cải thìa của Khương Niệm cũng còn tính là tận tâm, bà ấy đều giới thiệu mấy quản sự phụ trách chọn mua đồ của mấy nhà có tiền chung quanh cho Khương Niệm.
“Chủ nhà đang muốn ăn rau xanh của nhà cô, Khương nương tử à. Làm phiền Khương nương tử để lại cho ta mấy cân.”
“Chỗ ta cũng muốn năm cân.”
Mọi người cứ ngươi năm cân ta mười cân mà mua hết rau dưa mà Khương Niệm mang đến, cuối cùng tổng cộng bán ra được tám mươi cân, thu được hai lượng bạc.
Khương Niệm cười tủm tỉm cất kỹ tiền đi: “Vậy thì ngày họp chợ lần sau, ta lại đưa tới vào buổi sáng, nếu mà các vị đại nương còn muốn mua thì lại đến nơi này mua nhé”
Sau khi rời khỏi con hẻm ở phía nam đường cái, Khương Niệm đi thẳng đến cửa hàng thịt, mua hai bộ nội tạng heo cùng một ít thịt heo, ngoài ra lại đi mua một ít gạo thô có giá rẻ. Số lượng không nhiều lắm. Vừa vặn đủ làm một nồi cơm lớn. Nếu như không bán được thì cũng chỉ tổn thất một nồi cơm như vậy mà thôi. Nếu mà việc làm ăn không tồi thì nàng lại đi chọn mua thêm một ít.
Nhưng mà chắc chắn kẻ có tiền sẽ chướng mắt món kho của nàng, nhưng mà nàng có thể suy nghĩ tới chuyện bán cho dân chúng.
Dân chúng bình thường có thể sẽ tiếc tiền ăn, cho nên Khương Niệm tính toán đến nơi đào đường sông để thử một lần. Theo nàng biết, bởi vì đường sông phải đẩy nhanh tốc độ nên ngoài ngày tuyết rơi lớn không phải làm việc ra thì thời gian khác đều phải đến làm việc.
Hơn nữa nơi đào đường sông ngoài thôn dân của các hộ gia đình chung quanh ra thì còn có quan binh nha dịch, trong tay những người này chắc là có không ít tiền? Nếu nàng đi bán món kho ăn với cơm thì thế nào?
Quan trọng nhất chính là hiện tại vào đông rét lạnh, có một chén nước canh chan với món kho nóng hầm hập, thân thể cũng có thể ấm áp không ít.
Tuy rằng không biết có thể bán được ra ngoài hay không, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Khương Niệm hạ quyết tâm rồi thì lập tức bắt đầu kiểm kê những vật phẩm mình cần, nồi nấu món kho, bàn nhỏ ăn cơm, chén đũa, xe đẩy tay.
Khương Niệm bới những đồ vật mình tích trữ lại trong không gian, vừa lúc phát hiện bên trong có mấy cái nồi lớn bằng inox. Mấy cái nồi này nàng định mua trở về cho đầu bếp hầm nước cốt món kho. Vừa cao vừa to, một lần có thể kho mấy chục cân.
Ngoài ra Khương Niệm lại đi tới tiệm rèn để đánh một cái chảo sắt lớn dùng để nấu cơm hoặc là nấu nước, ngoài ra còn thuận tiện làm một cái nồi xào nhỏ để trong nhà xào rau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó lại làm hai cái bếp lò lớn, rồi lại làm lồng hấp cùng xe đẩy bằng gỗ, còn làm mấy cái bàn ăn nhỏ đơn giản.
Thời đại này, thợ mộc chào giá khá đắt, năm cái bàn ăn nhỏ cùng mấy chục cái băng ghế nhỏ mà đã tiêu phí của nàng một lượng bạc.
Chờ đến khi mấy cái bàn nhỏ ăn được làm xong rồi mang đến, Khương Niệm thừa dịp ngày họp chợ mà đến huyện thành đưa đồ ăn cho Tống bà tử, thuận đường lại mua mấy bộ nội tạng heo.
Tống bà tử nhận được cải thìa của Khương Niệm cũng còn tính là tận tâm, bà ấy đều giới thiệu mấy quản sự phụ trách chọn mua đồ của mấy nhà có tiền chung quanh cho Khương Niệm.
“Chủ nhà đang muốn ăn rau xanh của nhà cô, Khương nương tử à. Làm phiền Khương nương tử để lại cho ta mấy cân.”
“Chỗ ta cũng muốn năm cân.”
Mọi người cứ ngươi năm cân ta mười cân mà mua hết rau dưa mà Khương Niệm mang đến, cuối cùng tổng cộng bán ra được tám mươi cân, thu được hai lượng bạc.
Khương Niệm cười tủm tỉm cất kỹ tiền đi: “Vậy thì ngày họp chợ lần sau, ta lại đưa tới vào buổi sáng, nếu mà các vị đại nương còn muốn mua thì lại đến nơi này mua nhé”
Sau khi rời khỏi con hẻm ở phía nam đường cái, Khương Niệm đi thẳng đến cửa hàng thịt, mua hai bộ nội tạng heo cùng một ít thịt heo, ngoài ra lại đi mua một ít gạo thô có giá rẻ. Số lượng không nhiều lắm. Vừa vặn đủ làm một nồi cơm lớn. Nếu như không bán được thì cũng chỉ tổn thất một nồi cơm như vậy mà thôi. Nếu mà việc làm ăn không tồi thì nàng lại đi chọn mua thêm một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro