Vẫn Còn Một Chú...
2024-08-15 22:12:51
Vương đại nương còn đang nghĩ Khương Niệm vẫn là cái kẻ ngu dốt kia, tiếp tục nói: “Khương nương tử, sao sắc mặt cô lại trắng như vậy, có phải thuốc lần này lại không có tác dụng hay không? Ở chỗ ta vẫn còn một phương thuốc cổ truyền trị phong hàn, cô lấy chút tiền bạc đưa cho ta, một lát nữa ta đi tới huyện thành bốc thuốc cho cô.”
Đậu Giá lôi kéo tay áo Khương Niệm, lắc đầu: “Đừng cho bà ta”
Vương đại nương nhíu mày, lần nào tiểu nha đầu này cũng đều ngăn cản bà ta lấy tiền, thật là đồ quỷ vướng bận, đáy lòng cố nén giận, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười giả dối: “Đậu Giá, nương cháu đưa tiền cho ta là để ta đi mua thuốc chữa bệnh cho nương cháu, nếu không lấy thuốc uống thì bệnh của mẹ cháu sẽ không tốt lên được, đến lúc đó cháu sẽ không có nương.”
Khuôn mặt nhỏ của Đậu Giá gục xuống, bẹp miệng, nàng muốn nương.
Khương Niệm không vui nhìn Vương đại nương, cắt ngang lời bà ta nói: “Giờ nào rồi mà bà còn không đi làm cơm? Là muốn làm hai chúng ta chết đói phải không?”
Vương đại nương ngẩn người, trong quá khứ giờ Tỵ bà ta đến đây làm cơm sáng cũng không đói chết, hôm nay lại còn tức giận? Nhưng mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Khương nương tử, con dâu của ta về nhà mẹ đẻ, ta phải cho thằng bé ăn cơm cho nên mới tới chậm.”
Khương Niệm nâng mí mắt lên: “Nếu bà đã nhận tiền công để làm việc giúp nhà ta thì đương nhiên bà phải đặt nhà chủ lên hàng đầu, từ ngày mai trở đi, ta muốn ăn cơm sáng vào giờ Thìn canh ba”
Vương đại nương đen mặt: “Sớm như vậy? Khương nương tử thức dậy được sao?”
Khương Niệm lạnh mặt: “Ta dậy được hay không là chuyện của ta, nhanh chóng đi làm cơm sáng đi, chúng ta còn đang chờ ăn đây.”
Đáy lòng Vương đại nương như bốc lửa, đều sắp bệnh đến chết rồi mà còn hành hạ người như vậy, nhưng mà rốt cuộc cũng cố kỵ tiền công nên vội cung kính nói: “Khương nương tử, cô ngồi đợi một lát, ta lập tức đi làm đây”
Sau khi Vương đại nương đi tới nhà bếp thì Khương Niệm mới nắm tay bé con chỉ cao hơn đầu gối của mình một ít rồi đi vào sân: “Trẻ con không nên chạy lung tung, chẳng may bị mẹ mìn lừa đi thì làm sao bây giờ?”
Đậu Giá mếu máo, thở phì phì nói: “Là nương không cần con trước”
Khương Niệm hít một hơi thật sâu, miệng còn nhanh nhẹn hơn cả bé con: “Ta không nói là không cần con”
Đậu Giá hầm hừ: “Người có, người còn nói người không phải nương của con.”
“Vừa rồi là ta bị chóng mặt nên mới hoa mắt nhận sai người.” Khương Niệm cúi đầu nhìn nhìn Đậu Giá: “Ta còn đang suy nghĩ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy là con nhà ai.”
Đậu Giá nghe thấy nương khen mình xinh đẹp thì đôi mắt cong lên, khóe miệng cũng vẽ ra một độ cung, mình là một bé con xinh đẹp.
Khương Niệm mỉm cười: “Không giận ta nữa chứ?”
Đậu Giá thu lại nụ cười, nhỏ giọng hừ hừ: “Con vẫn còn có một chút tức giận.”
Khương Niệm nghe Đậu Giá nói thế thì không nhịn được mà thấy buồn cười, đúng là một đứa bé kiêu ngạo.
Khương Niệm đưa bé con vào phòng để thay đổi quần áo. Khi lấy quần áo thì phát hiện trong một góc của ngăn tủ đặt một hộp trang điểm nho nhỏ, bên trong hộp trang điểm trống rỗng, chỉ có mấy chục đồng tiền lẻ.
Đây là toàn bộ gia sản của nguyên chủ.
Đậu Giá cảnh giác nhìn động tác của Khương Niệm, đè hộp trang điểm lại: “Không được cho bà ta, bà ta là người xấu”
Khương Niệm nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Không cho.”
Mắt Đậu Giá sáng rực lên: “Thật sự không cho?”
Khương Niệm gật đầu: “Thật sự không cho”
Nếu là nguyên chủ thì sợ là sẽ cho, nhưng đổi lại là Khương Niệm, nàng cũng không phải là tán tài đồng tử, sao có thể sẽ tùy ý giao tiền cho một người ngoài đang có tâm tư xấu chứ?
Đậu Giá lôi kéo tay áo Khương Niệm, lắc đầu: “Đừng cho bà ta”
Vương đại nương nhíu mày, lần nào tiểu nha đầu này cũng đều ngăn cản bà ta lấy tiền, thật là đồ quỷ vướng bận, đáy lòng cố nén giận, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười giả dối: “Đậu Giá, nương cháu đưa tiền cho ta là để ta đi mua thuốc chữa bệnh cho nương cháu, nếu không lấy thuốc uống thì bệnh của mẹ cháu sẽ không tốt lên được, đến lúc đó cháu sẽ không có nương.”
Khuôn mặt nhỏ của Đậu Giá gục xuống, bẹp miệng, nàng muốn nương.
Khương Niệm không vui nhìn Vương đại nương, cắt ngang lời bà ta nói: “Giờ nào rồi mà bà còn không đi làm cơm? Là muốn làm hai chúng ta chết đói phải không?”
Vương đại nương ngẩn người, trong quá khứ giờ Tỵ bà ta đến đây làm cơm sáng cũng không đói chết, hôm nay lại còn tức giận? Nhưng mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Khương nương tử, con dâu của ta về nhà mẹ đẻ, ta phải cho thằng bé ăn cơm cho nên mới tới chậm.”
Khương Niệm nâng mí mắt lên: “Nếu bà đã nhận tiền công để làm việc giúp nhà ta thì đương nhiên bà phải đặt nhà chủ lên hàng đầu, từ ngày mai trở đi, ta muốn ăn cơm sáng vào giờ Thìn canh ba”
Vương đại nương đen mặt: “Sớm như vậy? Khương nương tử thức dậy được sao?”
Khương Niệm lạnh mặt: “Ta dậy được hay không là chuyện của ta, nhanh chóng đi làm cơm sáng đi, chúng ta còn đang chờ ăn đây.”
Đáy lòng Vương đại nương như bốc lửa, đều sắp bệnh đến chết rồi mà còn hành hạ người như vậy, nhưng mà rốt cuộc cũng cố kỵ tiền công nên vội cung kính nói: “Khương nương tử, cô ngồi đợi một lát, ta lập tức đi làm đây”
Sau khi Vương đại nương đi tới nhà bếp thì Khương Niệm mới nắm tay bé con chỉ cao hơn đầu gối của mình một ít rồi đi vào sân: “Trẻ con không nên chạy lung tung, chẳng may bị mẹ mìn lừa đi thì làm sao bây giờ?”
Đậu Giá mếu máo, thở phì phì nói: “Là nương không cần con trước”
Khương Niệm hít một hơi thật sâu, miệng còn nhanh nhẹn hơn cả bé con: “Ta không nói là không cần con”
Đậu Giá hầm hừ: “Người có, người còn nói người không phải nương của con.”
“Vừa rồi là ta bị chóng mặt nên mới hoa mắt nhận sai người.” Khương Niệm cúi đầu nhìn nhìn Đậu Giá: “Ta còn đang suy nghĩ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy là con nhà ai.”
Đậu Giá nghe thấy nương khen mình xinh đẹp thì đôi mắt cong lên, khóe miệng cũng vẽ ra một độ cung, mình là một bé con xinh đẹp.
Khương Niệm mỉm cười: “Không giận ta nữa chứ?”
Đậu Giá thu lại nụ cười, nhỏ giọng hừ hừ: “Con vẫn còn có một chút tức giận.”
Khương Niệm nghe Đậu Giá nói thế thì không nhịn được mà thấy buồn cười, đúng là một đứa bé kiêu ngạo.
Khương Niệm đưa bé con vào phòng để thay đổi quần áo. Khi lấy quần áo thì phát hiện trong một góc của ngăn tủ đặt một hộp trang điểm nho nhỏ, bên trong hộp trang điểm trống rỗng, chỉ có mấy chục đồng tiền lẻ.
Đây là toàn bộ gia sản của nguyên chủ.
Đậu Giá cảnh giác nhìn động tác của Khương Niệm, đè hộp trang điểm lại: “Không được cho bà ta, bà ta là người xấu”
Khương Niệm nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Không cho.”
Mắt Đậu Giá sáng rực lên: “Thật sự không cho?”
Khương Niệm gật đầu: “Thật sự không cho”
Nếu là nguyên chủ thì sợ là sẽ cho, nhưng đổi lại là Khương Niệm, nàng cũng không phải là tán tài đồng tử, sao có thể sẽ tùy ý giao tiền cho một người ngoài đang có tâm tư xấu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro