Vẫn Còn Ngụy Bi...
2024-08-15 22:12:51
Lúc trước khi nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà, không một xu dính túi, sau đó lại dựa vào tiếp tế của bà vú đã từng chăm sóc mình khi còn bé mới còn sống.
Sau đó lại dựa vào bà vú hỗ trợ, nhận một ít việc thêu thùa để tích cóp chút tiền bạc, sau đó tới cái thôn nhỏ xa xôi này, trong đó hơn một nửa tiền bạc đều đưa cho bà vú để bà ấy giúp nàng đăng ký hộ tịch, đặt mua cái tiểu viện này cùng vài mẫu đồng ruộng.
Nếu là đổi lại nhà khác thì tiền bạc còn thừa cũng có thể chống đỡ được khá nhiều năm, nhưng do nguyên chủ vẫn luôn sinh bệnh, đã thế lại không biết cách quản gia, tiền bạc trong tay cứ thế bị tiêu hao hết trong hai năm này.
“Thật là nghèo.” Khương Niệm cất hộp trang điểm đi, nắm tay Đậu Giá đi ra ngoài, may mắn đồng ruộng vẫn còn đang cày cấy, dựa vào việc cày cấy này thì hai người các nàng cũng có thể trải qua những ngày không quá khổ.
Cơ thể hơi mệt, Khương Niệm đành dọn chiếc ghế dựa để ngồi ở dưới mái hiên, chờ Vương đại nương làm cơm sáng.
Đậu Giá cũng dọn một chiếc chiếc ghế nhỏ rồi ngồi vào bên cạnh Khương Niệm, hai mắt trong veo sáng ngời, nghi ngờ nhìn nương, sao hôm nay nương lại đổi tính như vậy?
Khương Niệm cúi đầu: “Nhìn ta làm gì?”
Đậu Giá nhanh chóng xoay đầu đi, mềm mại phủ nhận: “Con không hề nhìn nương”
Khương Niệm bật cười, sao bé con này lại thú vị như vậy?
Sau hai nén hương, Vương đại nương mang cơm sáng đã làm xong lên: “Khương nương tử, cơm sáng đã xong rồi”
Khương Niệm ngồi xuống, cầm muỗng sứ màu trắng nhẹ nhàng múc cháo, thời gian quá ngắn, cháo không mềm mại thì thôi, nhưng gạo còn ít như vậy, nàng lại có chút không nhịn nổi.
Khương Niệm buông muỗng canh, nhìn về phía Vương đại nương, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà không còn gạo sao?”
Vương đại nương thuận thế gật đầu: “Đúng vậy Khương nương tử, gạo thóc này ăn quá nhanh, cô đưa cho ta chút bạc để ta đi mua gạo, ngoài ra trong nhà cũng không còn thịt, cũng cần đi mua.”
Mắt Khương Niệm nổi lên vài phần lạnh lẽo: “Sao ta nhớ rõ sau vụ thu hoạch vụ thu, tá điền mới mang mấy trăm cân lúa đến đây?”
Sắc mặt Vương đại nương cứng lại: “Khương nương tử, không phải là cô không thích ăn gạo của ruộng chúng ta hay sao? Đều là đi huyện thành mua gạo tinh đến từ phía nam, nên tất nhiên là gạo này ăn sẽ rất nhanh hết.”
“Vậy sao?” Khương Niệm nhướng mày, sau khi nàng tốt nghiệp đã bắt đầu xây dựng khu nghỉ dưỡng làm buôn bán, không phải là nguyên chủ ngốc nghếch kia mà dễ dàng để người khác lừa dối: “Vậy thịt đâu?”
Vương đại nương còn đang giảo biện: “Khương nương tử, cô đã quên rồi sao? Lần trước họp chợ đi mua năm cân thịt, mấy ngày nay đều làm cho cô cùng Đậu Giá ăn rồi mà”
Đậu Giá nghe thấy nhắc tới tên của mình: “Bà gạt người, ta không hề ăn thịt.”
Vương đại nương nâng âm lượng lên: “Đậu Giá, sao cháu lại nói dối như thế? Đã quên ngày hôm qua ta còn làm thịt kho tàu cho cháu hay sao?”
Đậu Giá bị hoảng sợ, trốn đến phía sau Khương Niệm: “Ta không nói dối”
Vương đại nương thấy sắc mặt Khương Niệm không tốt thì vội giải thích: “Khương nương tử, trí nhớ của trẻ con không tốt, hôm qua mới ăn xong mà con bé đã quên.”
Đậu Giá sợ nương không tin mình, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Khương Niệm: “Con không quên”
Vương đại nương uy hiếp Đậu Giá: “Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà không học giỏi, mở miệng ra là nói dối, sẽ bị quan lão gia bắt đi vào đại lao”
Khương Niệm nhìn Đậu Giá bị dọa đến trốn sau lưng mình mà hoàn toàn nổi giận, dùng sức đập một cái lên bàn thật vang: “Ta thấy trước tiên phải bắt bà vào đại lao mới đúng!”
Sau đó lại dựa vào bà vú hỗ trợ, nhận một ít việc thêu thùa để tích cóp chút tiền bạc, sau đó tới cái thôn nhỏ xa xôi này, trong đó hơn một nửa tiền bạc đều đưa cho bà vú để bà ấy giúp nàng đăng ký hộ tịch, đặt mua cái tiểu viện này cùng vài mẫu đồng ruộng.
Nếu là đổi lại nhà khác thì tiền bạc còn thừa cũng có thể chống đỡ được khá nhiều năm, nhưng do nguyên chủ vẫn luôn sinh bệnh, đã thế lại không biết cách quản gia, tiền bạc trong tay cứ thế bị tiêu hao hết trong hai năm này.
“Thật là nghèo.” Khương Niệm cất hộp trang điểm đi, nắm tay Đậu Giá đi ra ngoài, may mắn đồng ruộng vẫn còn đang cày cấy, dựa vào việc cày cấy này thì hai người các nàng cũng có thể trải qua những ngày không quá khổ.
Cơ thể hơi mệt, Khương Niệm đành dọn chiếc ghế dựa để ngồi ở dưới mái hiên, chờ Vương đại nương làm cơm sáng.
Đậu Giá cũng dọn một chiếc chiếc ghế nhỏ rồi ngồi vào bên cạnh Khương Niệm, hai mắt trong veo sáng ngời, nghi ngờ nhìn nương, sao hôm nay nương lại đổi tính như vậy?
Khương Niệm cúi đầu: “Nhìn ta làm gì?”
Đậu Giá nhanh chóng xoay đầu đi, mềm mại phủ nhận: “Con không hề nhìn nương”
Khương Niệm bật cười, sao bé con này lại thú vị như vậy?
Sau hai nén hương, Vương đại nương mang cơm sáng đã làm xong lên: “Khương nương tử, cơm sáng đã xong rồi”
Khương Niệm ngồi xuống, cầm muỗng sứ màu trắng nhẹ nhàng múc cháo, thời gian quá ngắn, cháo không mềm mại thì thôi, nhưng gạo còn ít như vậy, nàng lại có chút không nhịn nổi.
Khương Niệm buông muỗng canh, nhìn về phía Vương đại nương, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà không còn gạo sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương đại nương thuận thế gật đầu: “Đúng vậy Khương nương tử, gạo thóc này ăn quá nhanh, cô đưa cho ta chút bạc để ta đi mua gạo, ngoài ra trong nhà cũng không còn thịt, cũng cần đi mua.”
Mắt Khương Niệm nổi lên vài phần lạnh lẽo: “Sao ta nhớ rõ sau vụ thu hoạch vụ thu, tá điền mới mang mấy trăm cân lúa đến đây?”
Sắc mặt Vương đại nương cứng lại: “Khương nương tử, không phải là cô không thích ăn gạo của ruộng chúng ta hay sao? Đều là đi huyện thành mua gạo tinh đến từ phía nam, nên tất nhiên là gạo này ăn sẽ rất nhanh hết.”
“Vậy sao?” Khương Niệm nhướng mày, sau khi nàng tốt nghiệp đã bắt đầu xây dựng khu nghỉ dưỡng làm buôn bán, không phải là nguyên chủ ngốc nghếch kia mà dễ dàng để người khác lừa dối: “Vậy thịt đâu?”
Vương đại nương còn đang giảo biện: “Khương nương tử, cô đã quên rồi sao? Lần trước họp chợ đi mua năm cân thịt, mấy ngày nay đều làm cho cô cùng Đậu Giá ăn rồi mà”
Đậu Giá nghe thấy nhắc tới tên của mình: “Bà gạt người, ta không hề ăn thịt.”
Vương đại nương nâng âm lượng lên: “Đậu Giá, sao cháu lại nói dối như thế? Đã quên ngày hôm qua ta còn làm thịt kho tàu cho cháu hay sao?”
Đậu Giá bị hoảng sợ, trốn đến phía sau Khương Niệm: “Ta không nói dối”
Vương đại nương thấy sắc mặt Khương Niệm không tốt thì vội giải thích: “Khương nương tử, trí nhớ của trẻ con không tốt, hôm qua mới ăn xong mà con bé đã quên.”
Đậu Giá sợ nương không tin mình, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Khương Niệm: “Con không quên”
Vương đại nương uy hiếp Đậu Giá: “Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà không học giỏi, mở miệng ra là nói dối, sẽ bị quan lão gia bắt đi vào đại lao”
Khương Niệm nhìn Đậu Giá bị dọa đến trốn sau lưng mình mà hoàn toàn nổi giận, dùng sức đập một cái lên bàn thật vang: “Ta thấy trước tiên phải bắt bà vào đại lao mới đúng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro