Chương 25
2024-12-26 13:38:28
Minh Viễn lấy đồng phục của anh từ trong máy giặc ra.
Ngày hôm qua vì quá lười nên cậu đã quên mất phải để nó vào máy sấy.
Bất an bỏ bộ áo vào máy sấy, tiếng cái máu vang lên è è.
Minh Viễn quay đầu nhìn vào phòng ngủ.
May quá, người còn chưa thức.
Đồng phục của Lương Xương Bách đã được máy sấy sấy khô, thoang thoảng hương thơm hoa trà từ bột giặc của cậu.
Minh Viễn xếp nó cho thật ngay ngắn rồi đề lên bàn, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Và... một nan đề khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.
Nên thay trong phòng tắm hay bên ngoài nhỉ ?
Bình thường cậu đều thay trong phòng ngủ cả, nhưng hôm nay không thể phòng ngủ có người rồi.
Thay trong phòng tắm ?
Không được, cậu đã tắm ướt hết cả sàn rồi.
Cậu ghét nhất là lúc mặc quần mà ống quần lại cứ ẩm ẩm.
Vậy nên thay trong phòng khách thôi.
Lương Xương Bách có mơ, anh cảm nhận được mình đang nói chuyện với một cậu bé, sau đó hình như anh đã chọc cho nó giận, nó khóc lên, anh luống cuống dỗ dành, thấy nó khóc giống như sắp không thở nổi nên anh liền lấy tay
vuốt vuốt cổ nó.
Anh cũng không biết hành động này của mình là cái gì nữa, chỉ là lúc đó bàn tay anh cũng nhỏ xíu, trí não chắc cũng nhỏ, chỉ biết vuốt vuốt cổ nó.
Sau đó cánh tay anh bị nó ghét bỏ đẩy một cái bịch II
Nó đau thật....
Lương Xương Bách bực bội bỏ nó luôn, quay đầu sang chỗ khác.
Một lúc sau anh bị tiếng è è làm tỉnh. Mở mắt, ngoài khung cửa, Minh Viễn đang ngồi trước máy sấy, nhắm mắt, lại mơ màng mở mắt lần hai, không có ai, lần ba ngoài cửa cũng chẳng có ai.
Đến lần thứ tư, lần này Lương Xương Bách dặn lòng mình phải thức dậy nên anh một phát mở thật to mắt ra.
Chỉ thấy trắng....quá trắng.
Đường cơ bắp uốn lượn thon thả, xương bướm trên lưng nhô ra rõ ràng, cánh tay thon dài cầm lấy áo sơ mi mặc vào người.
Cảnh phía trên bị che lấp, chỉ có thể loáng thoáng thấy được đoạn eo nhỏ xíu mềm mại, deo dai, di chuyển theo động tác mặc áo của cậu.
Xuống một chút.....
Lương Xương Bách không thể tả nổi nữa, đầu óc anh trống rỗng.
Anh biết mình cần dời mắt đi, nhưng không nổi, hay nói rằng, sâu trong anh không muốn.
Bờ mông căng mẩy bị che mất, cuối cùng cũng khiến anh hoàn hồn.
Lương Xương Bách lao đầu vào gối, chỉ có thể thấy tai anh đỏ, đỏ giống như màu máu, mặc kệ bản thân không thở nổi anh vẫn cứ như vậy ôm gối che mặt.
Cả người nóng bừng lên.....
Minh Viễn thắt xong chiếc nơ trên cổ rồi xem đồng hồ.
5:28 rồi.
5:30 là giờ bình thường Lương Xương Bách thức dậy, anh sẽ ngẫu nhiên học bài, hoặc là chạy trên sân vận động, hay uống một tách cà phê và đọc sách.
Trong ba ngày làm quản gia, cậu đã trãi nghiệm qua ba loại hình thức dậy của cậu chủ, cũng biết cậu chủ này rất đúng giờ.
Đến 30 phút, Lương Xương Bách vẫn chưa thức.
Minh Viễn cho rằng anh vì hôm qua bị ướt nên mệt mỏi.
Nhưng đến 40 phút anh cũng chưa dậy.
Cậu vào phòng ngủ, thấy Lương Xương Bách trùm chăn đến cằm, mặt thì vui vào gối, cái gáy bị lộ thì đỏ bừng.
Không lẽ ngày hôm qua vì mưa nên bệnh rồi.
Cậu bước đến giường, hơi kéo chiếc gối trước mặt của anh ra.
Ngoài ý muốn là Lương Xương Bách một phát giật nó lại, không cho cậu thấy mặt.
Minh Viễn: “”
Cậu lấy tay áp thử vào gáy của anh, dự định thử nhiệt độ.
Lúc này Xương Bách giống như bị giật mình quá độ, cả người giật nảy một phát khiến cậu cũng hết hồn luôn.
Sau đó anh bật dậy, cục xúc đem cái gối trên mặt ném ra.
“Định làm cái gì ?!!!!” Anh la lên với cậu.
Minh Viễn: “????"
Gương mặt của anh rất đỏ, cậu chắc chắn anh vùi đầu vào gối mới khiến nó đỏ như vậy, thái độ trên mặt anh lại rất giận dữ, nhưng mà cũng không giận dữ....giống như... một loại biểu cảm nào đó mang tên ngại ?
Cậu cũng ngáo luôn, quản gia Minh Viễn chưa từng thấy cậu chủ mình có biểu cảm này, cũng chưa thấy trong sách giáo khoa có nói về biểu cảm này nên ngơ người không biết nên xử lý thế nào.
Cậu đứng trước giường, cố tìm ra lý do khiến cậu chủ nhỏ này nổi giận.
Và....tìm ra rồi.
Dưới chăn, có một ngọn núi nho nhỏ nhô lên.
Minh Viễn tự nhiên thấy hơi ngại, ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.
Lương Xương Bách tựa hồ biết cậu nhìn đến đâu rồi, anh vùng vằng lấy một cái gối khác đem đắp lên người dưới của mình
“Nhìn gì mà nhìn ?!! Nhiều chuyện quá đi ! Ra ngoài !!”
Minh Viễn ngơ ngác bị đuổi ra ngoài: “???”
Chỉ là....phản ứng bình thường thôi mà nhỉ ? Bình thường lâu lâu cậu thức dậy cũng có mà ? Đâu cần phải phản ứng kịch liệt vậy chứ ?
Sau đó....cậu thử đặt mình vào góc độ một thiếu gia kiêu ngạo được nuông chiều mà lớn để suy nghĩ.
Ồ....chắc là ngại đi.
Giống tiểu thư thế không biết
Lương Xương Bách tiểu thư bây giờ đang bực bội trút giận lên ngọn núi của mình.
“Tại mày đó !!!”
Anh xuống khỏi giường, nhảy nhảy vài cái, sau đó lấy đồ điều khiển máy lạnh, một phát bật 16 độ. (1)
Trong đầu thì lại đang không ngừng tua đi tua lại cảnh ban nãy.
Thậm chí não còn tử bổ thêm lúc mà Minh Viễn xoay người lại.
Lương Xương Bách: “...”
Cmn !!!
Ngày hôm qua vì quá lười nên cậu đã quên mất phải để nó vào máy sấy.
Bất an bỏ bộ áo vào máy sấy, tiếng cái máu vang lên è è.
Minh Viễn quay đầu nhìn vào phòng ngủ.
May quá, người còn chưa thức.
Đồng phục của Lương Xương Bách đã được máy sấy sấy khô, thoang thoảng hương thơm hoa trà từ bột giặc của cậu.
Minh Viễn xếp nó cho thật ngay ngắn rồi đề lên bàn, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Và... một nan đề khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.
Nên thay trong phòng tắm hay bên ngoài nhỉ ?
Bình thường cậu đều thay trong phòng ngủ cả, nhưng hôm nay không thể phòng ngủ có người rồi.
Thay trong phòng tắm ?
Không được, cậu đã tắm ướt hết cả sàn rồi.
Cậu ghét nhất là lúc mặc quần mà ống quần lại cứ ẩm ẩm.
Vậy nên thay trong phòng khách thôi.
Lương Xương Bách có mơ, anh cảm nhận được mình đang nói chuyện với một cậu bé, sau đó hình như anh đã chọc cho nó giận, nó khóc lên, anh luống cuống dỗ dành, thấy nó khóc giống như sắp không thở nổi nên anh liền lấy tay
vuốt vuốt cổ nó.
Anh cũng không biết hành động này của mình là cái gì nữa, chỉ là lúc đó bàn tay anh cũng nhỏ xíu, trí não chắc cũng nhỏ, chỉ biết vuốt vuốt cổ nó.
Sau đó cánh tay anh bị nó ghét bỏ đẩy một cái bịch II
Nó đau thật....
Lương Xương Bách bực bội bỏ nó luôn, quay đầu sang chỗ khác.
Một lúc sau anh bị tiếng è è làm tỉnh. Mở mắt, ngoài khung cửa, Minh Viễn đang ngồi trước máy sấy, nhắm mắt, lại mơ màng mở mắt lần hai, không có ai, lần ba ngoài cửa cũng chẳng có ai.
Đến lần thứ tư, lần này Lương Xương Bách dặn lòng mình phải thức dậy nên anh một phát mở thật to mắt ra.
Chỉ thấy trắng....quá trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường cơ bắp uốn lượn thon thả, xương bướm trên lưng nhô ra rõ ràng, cánh tay thon dài cầm lấy áo sơ mi mặc vào người.
Cảnh phía trên bị che lấp, chỉ có thể loáng thoáng thấy được đoạn eo nhỏ xíu mềm mại, deo dai, di chuyển theo động tác mặc áo của cậu.
Xuống một chút.....
Lương Xương Bách không thể tả nổi nữa, đầu óc anh trống rỗng.
Anh biết mình cần dời mắt đi, nhưng không nổi, hay nói rằng, sâu trong anh không muốn.
Bờ mông căng mẩy bị che mất, cuối cùng cũng khiến anh hoàn hồn.
Lương Xương Bách lao đầu vào gối, chỉ có thể thấy tai anh đỏ, đỏ giống như màu máu, mặc kệ bản thân không thở nổi anh vẫn cứ như vậy ôm gối che mặt.
Cả người nóng bừng lên.....
Minh Viễn thắt xong chiếc nơ trên cổ rồi xem đồng hồ.
5:28 rồi.
5:30 là giờ bình thường Lương Xương Bách thức dậy, anh sẽ ngẫu nhiên học bài, hoặc là chạy trên sân vận động, hay uống một tách cà phê và đọc sách.
Trong ba ngày làm quản gia, cậu đã trãi nghiệm qua ba loại hình thức dậy của cậu chủ, cũng biết cậu chủ này rất đúng giờ.
Đến 30 phút, Lương Xương Bách vẫn chưa thức.
Minh Viễn cho rằng anh vì hôm qua bị ướt nên mệt mỏi.
Nhưng đến 40 phút anh cũng chưa dậy.
Cậu vào phòng ngủ, thấy Lương Xương Bách trùm chăn đến cằm, mặt thì vui vào gối, cái gáy bị lộ thì đỏ bừng.
Không lẽ ngày hôm qua vì mưa nên bệnh rồi.
Cậu bước đến giường, hơi kéo chiếc gối trước mặt của anh ra.
Ngoài ý muốn là Lương Xương Bách một phát giật nó lại, không cho cậu thấy mặt.
Minh Viễn: “”
Cậu lấy tay áp thử vào gáy của anh, dự định thử nhiệt độ.
Lúc này Xương Bách giống như bị giật mình quá độ, cả người giật nảy một phát khiến cậu cũng hết hồn luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó anh bật dậy, cục xúc đem cái gối trên mặt ném ra.
“Định làm cái gì ?!!!!” Anh la lên với cậu.
Minh Viễn: “????"
Gương mặt của anh rất đỏ, cậu chắc chắn anh vùi đầu vào gối mới khiến nó đỏ như vậy, thái độ trên mặt anh lại rất giận dữ, nhưng mà cũng không giận dữ....giống như... một loại biểu cảm nào đó mang tên ngại ?
Cậu cũng ngáo luôn, quản gia Minh Viễn chưa từng thấy cậu chủ mình có biểu cảm này, cũng chưa thấy trong sách giáo khoa có nói về biểu cảm này nên ngơ người không biết nên xử lý thế nào.
Cậu đứng trước giường, cố tìm ra lý do khiến cậu chủ nhỏ này nổi giận.
Và....tìm ra rồi.
Dưới chăn, có một ngọn núi nho nhỏ nhô lên.
Minh Viễn tự nhiên thấy hơi ngại, ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.
Lương Xương Bách tựa hồ biết cậu nhìn đến đâu rồi, anh vùng vằng lấy một cái gối khác đem đắp lên người dưới của mình
“Nhìn gì mà nhìn ?!! Nhiều chuyện quá đi ! Ra ngoài !!”
Minh Viễn ngơ ngác bị đuổi ra ngoài: “???”
Chỉ là....phản ứng bình thường thôi mà nhỉ ? Bình thường lâu lâu cậu thức dậy cũng có mà ? Đâu cần phải phản ứng kịch liệt vậy chứ ?
Sau đó....cậu thử đặt mình vào góc độ một thiếu gia kiêu ngạo được nuông chiều mà lớn để suy nghĩ.
Ồ....chắc là ngại đi.
Giống tiểu thư thế không biết
Lương Xương Bách tiểu thư bây giờ đang bực bội trút giận lên ngọn núi của mình.
“Tại mày đó !!!”
Anh xuống khỏi giường, nhảy nhảy vài cái, sau đó lấy đồ điều khiển máy lạnh, một phát bật 16 độ. (1)
Trong đầu thì lại đang không ngừng tua đi tua lại cảnh ban nãy.
Thậm chí não còn tử bổ thêm lúc mà Minh Viễn xoay người lại.
Lương Xương Bách: “...”
Cmn !!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro