Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Khương Thanh Nh...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Chỉ cần là cô gái tốt cũng đủ rồi, Vệ thủ trưởng nào còn dám đòi hỏi gì khác?
Có thể khiến Sầm Thời nhìn nhiều vài lần đã là yêu cầu cao lắm rồi.
Hạ Vĩ chậc lưỡi: “Thủ, thủ trưởng, ngài không có yêu cầu gì khác ư?”
Dù sao đây cũng là chuyện hôn nhân đại sự, sao thủ trưởng lại hành xử như kiểu dù trung đoàn trưởng có nhìn trúng một cây bắp cải ven đường ông ấy cũng sẽ mua ngay về cho trung đoàn trưởng, rửa sạch sẽ, nấu nướng cẩn thận rồi bưng lên bàn vậy?
Vệ thủ trưởng nói rất kiên định: “Việc này không thể do dự, do dự nữa sẽ bại trận, tốt nhất là ngay ngày kia sắp xếp cho hai đứa nó gặp mặt, cuối năm liền kết hôn!”
Cuối cùng Hạ Vĩ mang theo cảm xúc phức tạp rời khỏi phòng làm việc của thủ trưởng.
Khi anh ta đi vào, anh ta chỉ muốn báo cáo kết quả công tác, lúc đi ra, thủ trưởng lại nói muốn Sầm trung đoàn trưởng cuối năm kết hôn.
Trái tim Hạ Vĩ lạnh toát, Sầm Thời khủng bố hơn Vệ thủ trưởng nhiều lắm.
Nhưng mệnh lệnh đã được ban xuống rồi, anh ta còn dám không làm theo hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Vĩ lại cảm thấy cấp bách. Thủ trưởng yêu cầu ngày kia phải để Sầm trung đoàn trưởng và cô gái kia gặp mặt.
Ôi, đúng là nghiệp chướng, chính anh ta còn chưa có vợ đâu!
…
Từ lúc rời khỏi rạp hát, Khương Thanh Nhu đã nhìn thấy anh hai Khương Thanh Nhượng đạp xe đạp chờ ở ngoài.
Cô cười thật tươi, chạy tới, ngọt ngào hô lên: “Anh hai! Sao anh tới sớm vậy?”
Cô vừa biết kết quả đã đi ra ngoài ngay, theo lý mà nói, bên trong còn chưa kết thúc hẳn, nhưng Khương Thanh Nhu cũng lười ở lại huyên thuyên vô ích với mấy cô gái kia.
Cô muốn về nhà.
Khó khăn lắm mới có được một ngôi nhà, Khương Thanh Nhu chỉ hận không thể ở lì trong nhà mỗi ngày, chìm đắm trong tình yêu thương của gia đình.
Khương Thanh Nhượng thấy em gái nhảy nhót vui mừng chạy tới, khổ tâm nói: “Em từ từ thôi, trời còn đang đổ tuyết đây!”
Khương Thanh Nhu đi qua, tiện tay phủi đi lớp tuyết mỏng manh trên người anh hai mình đi:
“Biết tuyết đang rơi anh còn tới sớm như thế, anh hai ngu ngốc.”
Khương Thanh Nhượng sờ mũi một cái, hình như đã rất lâu rồi em gái mới lại quan tâm tới anh ta như thế!
Nhưng cảm giác này cũng không tệ!
Anh ta nhếch môi mỉm cười, còn tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng lại cho Khương Thanh Nhu:
“Cái này có là gì? Em gái anh đang tham gia diễn xuất bên trong, có kêu anh chờ một ngày anh cũng cam tâm tình nguyện!”
Khương Thanh Nhu nhìn khuôn mặt cười thật chân thành của anh hai, trong lòng ấm áp vô cùng, ngay sau đó lại là phức tạp.
Anh hai cô ấm áp như thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy…
Trong nguyên tác, anh ấy chỉ là một nhân vật, vì quá cưng chiều em gái mà vô pháp vô thiên, còn có người cảm thấy anh ấy phải lâm vào kết cục kia cũng là đáng đời.
Có thể khiến Sầm Thời nhìn nhiều vài lần đã là yêu cầu cao lắm rồi.
Hạ Vĩ chậc lưỡi: “Thủ, thủ trưởng, ngài không có yêu cầu gì khác ư?”
Dù sao đây cũng là chuyện hôn nhân đại sự, sao thủ trưởng lại hành xử như kiểu dù trung đoàn trưởng có nhìn trúng một cây bắp cải ven đường ông ấy cũng sẽ mua ngay về cho trung đoàn trưởng, rửa sạch sẽ, nấu nướng cẩn thận rồi bưng lên bàn vậy?
Vệ thủ trưởng nói rất kiên định: “Việc này không thể do dự, do dự nữa sẽ bại trận, tốt nhất là ngay ngày kia sắp xếp cho hai đứa nó gặp mặt, cuối năm liền kết hôn!”
Cuối cùng Hạ Vĩ mang theo cảm xúc phức tạp rời khỏi phòng làm việc của thủ trưởng.
Khi anh ta đi vào, anh ta chỉ muốn báo cáo kết quả công tác, lúc đi ra, thủ trưởng lại nói muốn Sầm trung đoàn trưởng cuối năm kết hôn.
Trái tim Hạ Vĩ lạnh toát, Sầm Thời khủng bố hơn Vệ thủ trưởng nhiều lắm.
Nhưng mệnh lệnh đã được ban xuống rồi, anh ta còn dám không làm theo hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Vĩ lại cảm thấy cấp bách. Thủ trưởng yêu cầu ngày kia phải để Sầm trung đoàn trưởng và cô gái kia gặp mặt.
Ôi, đúng là nghiệp chướng, chính anh ta còn chưa có vợ đâu!
…
Từ lúc rời khỏi rạp hát, Khương Thanh Nhu đã nhìn thấy anh hai Khương Thanh Nhượng đạp xe đạp chờ ở ngoài.
Cô cười thật tươi, chạy tới, ngọt ngào hô lên: “Anh hai! Sao anh tới sớm vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa biết kết quả đã đi ra ngoài ngay, theo lý mà nói, bên trong còn chưa kết thúc hẳn, nhưng Khương Thanh Nhu cũng lười ở lại huyên thuyên vô ích với mấy cô gái kia.
Cô muốn về nhà.
Khó khăn lắm mới có được một ngôi nhà, Khương Thanh Nhu chỉ hận không thể ở lì trong nhà mỗi ngày, chìm đắm trong tình yêu thương của gia đình.
Khương Thanh Nhượng thấy em gái nhảy nhót vui mừng chạy tới, khổ tâm nói: “Em từ từ thôi, trời còn đang đổ tuyết đây!”
Khương Thanh Nhu đi qua, tiện tay phủi đi lớp tuyết mỏng manh trên người anh hai mình đi:
“Biết tuyết đang rơi anh còn tới sớm như thế, anh hai ngu ngốc.”
Khương Thanh Nhượng sờ mũi một cái, hình như đã rất lâu rồi em gái mới lại quan tâm tới anh ta như thế!
Nhưng cảm giác này cũng không tệ!
Anh ta nhếch môi mỉm cười, còn tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng lại cho Khương Thanh Nhu:
“Cái này có là gì? Em gái anh đang tham gia diễn xuất bên trong, có kêu anh chờ một ngày anh cũng cam tâm tình nguyện!”
Khương Thanh Nhu nhìn khuôn mặt cười thật chân thành của anh hai, trong lòng ấm áp vô cùng, ngay sau đó lại là phức tạp.
Anh hai cô ấm áp như thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy…
Trong nguyên tác, anh ấy chỉ là một nhân vật, vì quá cưng chiều em gái mà vô pháp vô thiên, còn có người cảm thấy anh ấy phải lâm vào kết cục kia cũng là đáng đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro