Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Bàn Tay Vàng Đế...
Tô Du Nhiên
2024-08-27 10:14:12
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô vớt cái gáo lên, lại tiện tay múc miếng nước đổ vào trong nồi.
Tống Thanh Thành cho rằng cô muốn nấu nước, liền nói: “Chị, trong bình nước nóng vẫn còn nước, không cần nấu.”
“Chị làm đồ ăn sáng, em đói rồi đúng không? Sẽ xong nhanh thôi, buổi sáng chúng ta ăn bánh canh.”
Nấu bánh canh là đơn giản nhất, khuấy xong bột mì, lại cho từng chút một vào trong nồi, lại cho thêm chút rau xanh và hành lá các kiểu là xong.
Tống Thanh Thành nghe xong ngạc nhiên nhìn cô: “Chị, không phải chị nấu khoai lang rồi sao? Chúng ta ăn khoai lang là được rồi mà.”
“Hả? Chị nấu khoai lang lúc nào?”
Lúc cô ra khỏi nhà vẫn chưa bắt lửa lên.
Tống Thanh Thành nghe xong liền chạy vào gian nhà chính, rất nhanh đã ôm một chậu cơm đặt trước mặt cô, trong chậu cơm đựng đầy khoai lang đã được nấu chín!
Cô thề, đây không phải cô nấu, chắc chắn không phải!
Nếu cô nấu thì cô sẽ không nấu nhiều như vậy trong một lần, phải biết rằng chậu cơm nhà họ có đường kính một thước rưỡi, trong nhà cũng chỉ có hai người, tên ngốc nào lại nấu nhiều như vậy.
Cô hỏi: “Lúc chị không có nhà có ai đến nhà mình không?”
Hỏi xong cô lại cảm thấy không đúng, lúc cô đi đã khóa cửa từ bên ngoài, lúc về cửa vẫn còn đang khóa, làm sao có người đến chứ?
Tống Thanh Thành: “Không có.”
Cô cầm lấy cái bát như đang suy nghĩ gì đó nhìn một cái, nói: “Em nhìn chị, là chị nấu đó, chị quên mất.” Cô để bát trên bệ bếp, cầm một củ đưa cho em trai: “Có khoai lang thì chúng ta ăn khoai lang, buổi trưa chị làm món ngon cho em ăn, buổi sáng chị lên núi bắt được con thỏ rừng.”
Sự chú ý của thằng nhóc bị dời sang chuyện khác, đôi mắt lại tròn xoe.
“Quao!” Cậu bé cầm lấy củ khoai lang, miệng nhỏ liên tục nói: “Chị, em cảm thấy chị ngày càng giỏi, lợi hại giống như một anh hùng, giống mặt trời, giống cái cây to,…”
Vì khen chị, cậu bé một hơi nói hết những từ mà cậu bé có thể nghĩ ra được, nói nhanh như tiếng pháo nổ, khiến người ta dở khóc dở cười.
Tống Thanh Ninh cũng cầm một củ ăn, liền phát hiện khoai lang hôm nay đặc biệt ngọt.
Em trai cũng cảm thấy khoai lang ăn ngon, ngon đến mức bình thường cậu bé chỉ ăn một củ, nói: “Chị, em muốn ăn thêm một củ nữa.”
Tống Thanh Ninh lại đưa cho cậu bé một củ: “Muốn ăn thì ăn, ăn cho no đó.”
“Cảm ơn chị.”
Cậu nhóc cầm củ khoai lang rồi nhảy nhót đi ra ngoài, lại hỏi cô con thỏ rừng ở đâu?
Tống Thanh Ninh: “Đang quấn trong dây leo đó.”
Vừa nói vừa lấy cho mình thêm một củ khoai lang, nhưng vừa xoay người lại thì cô ngây ra.
Cô tận mắt thấy trong chậu cơm tự nhiên lại nhiều hơn một củ khoai lang!
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy một ít khoai lang trong bát để trong tủ chén, rồi đem bát vào phòng phía Đông, phòng phía Đông là phòng ngủ của cô.
Ngôi nhà họ Tống gồm ba gian phòng tranh lớn, ở giữa là gian nhà chính, hai bên phòng là phòng ngủ.
Nhà bếp được xây ở phía Tây, có hai phòng nhỏ, một phòng để chứa lương thực một phòng để củi, nồi niêu và tủ chén, sân nhà được xây phía trước nhà.
Lúc này, khoảnh khắc cô đóng cửa quay người lại, trong chậu cơm lại có thêm mấy củ khoai lang!
“Chết tiệt …. Aaaaa….!”
Cô bụm miệng lại, kiềm chế tâm trạng đang kích động.
Cô vớt cái gáo lên, lại tiện tay múc miếng nước đổ vào trong nồi.
Tống Thanh Thành cho rằng cô muốn nấu nước, liền nói: “Chị, trong bình nước nóng vẫn còn nước, không cần nấu.”
“Chị làm đồ ăn sáng, em đói rồi đúng không? Sẽ xong nhanh thôi, buổi sáng chúng ta ăn bánh canh.”
Nấu bánh canh là đơn giản nhất, khuấy xong bột mì, lại cho từng chút một vào trong nồi, lại cho thêm chút rau xanh và hành lá các kiểu là xong.
Tống Thanh Thành nghe xong ngạc nhiên nhìn cô: “Chị, không phải chị nấu khoai lang rồi sao? Chúng ta ăn khoai lang là được rồi mà.”
“Hả? Chị nấu khoai lang lúc nào?”
Lúc cô ra khỏi nhà vẫn chưa bắt lửa lên.
Tống Thanh Thành nghe xong liền chạy vào gian nhà chính, rất nhanh đã ôm một chậu cơm đặt trước mặt cô, trong chậu cơm đựng đầy khoai lang đã được nấu chín!
Cô thề, đây không phải cô nấu, chắc chắn không phải!
Nếu cô nấu thì cô sẽ không nấu nhiều như vậy trong một lần, phải biết rằng chậu cơm nhà họ có đường kính một thước rưỡi, trong nhà cũng chỉ có hai người, tên ngốc nào lại nấu nhiều như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hỏi: “Lúc chị không có nhà có ai đến nhà mình không?”
Hỏi xong cô lại cảm thấy không đúng, lúc cô đi đã khóa cửa từ bên ngoài, lúc về cửa vẫn còn đang khóa, làm sao có người đến chứ?
Tống Thanh Thành: “Không có.”
Cô cầm lấy cái bát như đang suy nghĩ gì đó nhìn một cái, nói: “Em nhìn chị, là chị nấu đó, chị quên mất.” Cô để bát trên bệ bếp, cầm một củ đưa cho em trai: “Có khoai lang thì chúng ta ăn khoai lang, buổi trưa chị làm món ngon cho em ăn, buổi sáng chị lên núi bắt được con thỏ rừng.”
Sự chú ý của thằng nhóc bị dời sang chuyện khác, đôi mắt lại tròn xoe.
“Quao!” Cậu bé cầm lấy củ khoai lang, miệng nhỏ liên tục nói: “Chị, em cảm thấy chị ngày càng giỏi, lợi hại giống như một anh hùng, giống mặt trời, giống cái cây to,…”
Vì khen chị, cậu bé một hơi nói hết những từ mà cậu bé có thể nghĩ ra được, nói nhanh như tiếng pháo nổ, khiến người ta dở khóc dở cười.
Tống Thanh Ninh cũng cầm một củ ăn, liền phát hiện khoai lang hôm nay đặc biệt ngọt.
Em trai cũng cảm thấy khoai lang ăn ngon, ngon đến mức bình thường cậu bé chỉ ăn một củ, nói: “Chị, em muốn ăn thêm một củ nữa.”
Tống Thanh Ninh lại đưa cho cậu bé một củ: “Muốn ăn thì ăn, ăn cho no đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn chị.”
Cậu nhóc cầm củ khoai lang rồi nhảy nhót đi ra ngoài, lại hỏi cô con thỏ rừng ở đâu?
Tống Thanh Ninh: “Đang quấn trong dây leo đó.”
Vừa nói vừa lấy cho mình thêm một củ khoai lang, nhưng vừa xoay người lại thì cô ngây ra.
Cô tận mắt thấy trong chậu cơm tự nhiên lại nhiều hơn một củ khoai lang!
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy một ít khoai lang trong bát để trong tủ chén, rồi đem bát vào phòng phía Đông, phòng phía Đông là phòng ngủ của cô.
Ngôi nhà họ Tống gồm ba gian phòng tranh lớn, ở giữa là gian nhà chính, hai bên phòng là phòng ngủ.
Nhà bếp được xây ở phía Tây, có hai phòng nhỏ, một phòng để chứa lương thực một phòng để củi, nồi niêu và tủ chén, sân nhà được xây phía trước nhà.
Lúc này, khoảnh khắc cô đóng cửa quay người lại, trong chậu cơm lại có thêm mấy củ khoai lang!
“Chết tiệt …. Aaaaa….!”
Cô bụm miệng lại, kiềm chế tâm trạng đang kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro