Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Bắt Gián Điệp 1
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
2024-11-15 00:20:33
Mười cân phiếu kẹo đó là anh đặc biệt gọi điện về thủ đô, nhờ nhờ gia đình lo liệu.
Cố Thanh Tranh không quan tâm phiếu trong tay đến từ đâu, cô chỉ biết anh trai làm cô nửa tháng không được ăn kẹo.
Mục tiêu rất rõ ràng, hợp tác xã cung ứng và mua bán trong thị trấn, đi đến huyện có hơi xa, thời gian không đủ.
Cố Thanh Tranh đứng trước quầy, đếm hai tờ phiếu kẹo một cân.
"Lấy hai cân Đại Bạch Thỏ."
Cô có cảm giác đặc biệt với Đại Bạch Thỏ, kiếp trước khi còn ở phủ Quốc Công cũng chưa từng ăn kẹo ngon như vậy.
"Hôm nay hết Đại Bạch Thỏ rồi, còn kẹo trái cây, muốn không?"
Cố Thanh Tranh chớp mắt "Lấy một cân đi."
Thời gian thoắt cái đã gần đến Tết, mẹ Cố muốn về nhà đón Tết nên Cố Hạo Hiên đưa cả nhà đi đến tiệm chụp ảnh.
Vừa đến cửa, Cố Thanh Tranh đã bị bức ảnh tuyên truyền trước cửa tiệm thu hút.
Nhìn người trong bức ảnh nhỏ, cô từng học vẽ, tự cho rằng mình không thể vẽ được tỉ mỉ như trong bức ảnh.
Cô càng tò mò hơn về việc chụp ảnh, trước tiên chụp cho hai đứa nhỏ, sau đó chụp một tấm ảnh đơn cho Cố Thanh Tranh.
Cố Thanh Tranh ngồi thẳng trên ghế bành, người thợ chụp ảnh nói với cô: “Đừng chớp mắt, nhìn tôi, nhìn vào đây.”
Đừng chớp mắt? Nét mặt của Cố Thanh Tranh lập tức nghiêm túc, không biểu cảm nhìn thẳng vào người thợ chụp ảnh.
Những người khác đứng bên cạnh chờ, cảm thấy lúc này Cố Thanh Tranh như biến thành một người khác, một người hoàn toàn xa lạ, khuôn mặt nghiêm túc mà không giận tự uy, còn mang theo một khí sắc sát phạt.
Cố Hạo Hiên đứng một bên ngẩn người trong chốc lát, khí chất thoáng qua của em gái vừa rồi giống như anh ấy đã từng thấy trên khuôn mặt của sếp cũ.
“Mấy vị, muốn rửa ảnh thế nào?”
“Mỗi tấm rửa ba bản. Mấy ngày là có thể lấy được?”
Người thợ chụp ảnh cười: “Các vị rất may mắn, vừa vặn dùng hết cuộn phim này, hôm nay tôi có thể rửa, ngày mai là có thể lấy được.”
Sau khi có thời gian chính xác để lấy ảnh, nhà họ Cố bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang về nhà cho mẹ Cố.
Vé tàu của mẹ Cố là ba ngày sau, Cố Thanh Tranh lấy ảnh về, cả gia đình ngồi quây quần quanh bàn, xem ảnh.
Từng tấm ảnh qua tay của Cố Thanh Tranh, cuối cùng cô cầm bức ảnh gia đình mà ngẩn người.
“Tiểu Tranh, em thích cái này à? Lần sau anh mua một cái máy ảnh, khi về quê còn có thể chụp ảnh gia đình.”
Cố Thanh Tranh không quan tâm phiếu trong tay đến từ đâu, cô chỉ biết anh trai làm cô nửa tháng không được ăn kẹo.
Mục tiêu rất rõ ràng, hợp tác xã cung ứng và mua bán trong thị trấn, đi đến huyện có hơi xa, thời gian không đủ.
Cố Thanh Tranh đứng trước quầy, đếm hai tờ phiếu kẹo một cân.
"Lấy hai cân Đại Bạch Thỏ."
Cô có cảm giác đặc biệt với Đại Bạch Thỏ, kiếp trước khi còn ở phủ Quốc Công cũng chưa từng ăn kẹo ngon như vậy.
"Hôm nay hết Đại Bạch Thỏ rồi, còn kẹo trái cây, muốn không?"
Cố Thanh Tranh chớp mắt "Lấy một cân đi."
Thời gian thoắt cái đã gần đến Tết, mẹ Cố muốn về nhà đón Tết nên Cố Hạo Hiên đưa cả nhà đi đến tiệm chụp ảnh.
Vừa đến cửa, Cố Thanh Tranh đã bị bức ảnh tuyên truyền trước cửa tiệm thu hút.
Nhìn người trong bức ảnh nhỏ, cô từng học vẽ, tự cho rằng mình không thể vẽ được tỉ mỉ như trong bức ảnh.
Cô càng tò mò hơn về việc chụp ảnh, trước tiên chụp cho hai đứa nhỏ, sau đó chụp một tấm ảnh đơn cho Cố Thanh Tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Tranh ngồi thẳng trên ghế bành, người thợ chụp ảnh nói với cô: “Đừng chớp mắt, nhìn tôi, nhìn vào đây.”
Đừng chớp mắt? Nét mặt của Cố Thanh Tranh lập tức nghiêm túc, không biểu cảm nhìn thẳng vào người thợ chụp ảnh.
Những người khác đứng bên cạnh chờ, cảm thấy lúc này Cố Thanh Tranh như biến thành một người khác, một người hoàn toàn xa lạ, khuôn mặt nghiêm túc mà không giận tự uy, còn mang theo một khí sắc sát phạt.
Cố Hạo Hiên đứng một bên ngẩn người trong chốc lát, khí chất thoáng qua của em gái vừa rồi giống như anh ấy đã từng thấy trên khuôn mặt của sếp cũ.
“Mấy vị, muốn rửa ảnh thế nào?”
“Mỗi tấm rửa ba bản. Mấy ngày là có thể lấy được?”
Người thợ chụp ảnh cười: “Các vị rất may mắn, vừa vặn dùng hết cuộn phim này, hôm nay tôi có thể rửa, ngày mai là có thể lấy được.”
Sau khi có thời gian chính xác để lấy ảnh, nhà họ Cố bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang về nhà cho mẹ Cố.
Vé tàu của mẹ Cố là ba ngày sau, Cố Thanh Tranh lấy ảnh về, cả gia đình ngồi quây quần quanh bàn, xem ảnh.
Từng tấm ảnh qua tay của Cố Thanh Tranh, cuối cùng cô cầm bức ảnh gia đình mà ngẩn người.
“Tiểu Tranh, em thích cái này à? Lần sau anh mua một cái máy ảnh, khi về quê còn có thể chụp ảnh gia đình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro