Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Lại Vào Núi 2
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
2024-11-15 00:20:33
"Em chỉ biết phiếu thôi, lần sau anh đưa cho em. Anh có việc muốn hỏi em, sao em biết trời sắp mưa?"
Cố Thanh Tranh...
"Quan sát thiên tượng mà, anh không biết sao?"
"Có căn cứ khoa học nào không, số liệu chính xác?"
Cố Thanh Tranh? Mẹ kiếp, chuyện này là sao chứ, sư phụ của Khâm Thiên Giám* cũng không dạy mà.
*Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
"Chuyện này hình như không khoa học lắm? Ồ, đúng rồi, em thấy trên báo anh mang về có dự báo thời tiết mà? Nhìn báo là được rồi."
Cố Hạo Hiên có chút đau đầu, sao hỏi mãi không đúng chỗ.
"Anh đang nói làm sao em biết sắp có mưa lớn, dự báo thời tiết không nói có mưa, tức là em còn chính xác hơn cả cục khí tượng quốc gia. Anh có học được không?"
Cố Thanh Tranh...?
"Chuyện này... em cũng không biết dạy sao, tóm lại là quan sát thiên tượng thì biết thôi, cụ thể khó nói lắm, đây là việc cần quan sát và phân tích lâu dài, không phải ngày một ngày hai là học được."
"Phức tạp vậy sao?"
Cố Hạo Hiên nhíu mày, thôi, trước hết đi nghỉ đã.
Hôm nay tâm trạng Cố Thanh Tranh đặc biệt tốt, anh trai cho cô mười cân phiếu kẹo, người bạn chiến đấu cùng anh ấy trở về là Giang Dật Thần cũng cho cô mười cân phiếu kẹo.
Cố Thanh Tranh đột nhiên cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
"Anh Giang tối nay ở nhà ăn cơm đi, em đi lấy rượu cho anh uống."
Cố Thanh Tranh lên tiếng mời người ở lại ăn cơm, ai cho cô phiếu, cô cảm thấy đó là người tốt.
"Phiếu!"
Cố Thanh Tranh chìa tay ra trước mặt Cố Hạo Hiên.
Làm Cố Hạo Hiên choáng váng.
"Phiếu? Không phải vừa mới đưa cho em rồi sao? Anh hết rồi, đã đưa hết cho em rồi."
Cố Thanh Tranh lườm một cái "Mua rượu không cần phiếu sao?"
"Em đi chơi đi, nhà có rượu rồi, không cần mua."
Không mua thì thôi, ai cần chứ, mua kẹo cho mình không ngọt sao?
Nhìn hai cô cháu rời khỏi sân, Cố Hạo Hiên cười bất lực, quay sang Giang Dật Thần nói: "Khiến cậu chê cười rồi, con bé này không biết sao, từ khi đến quân khu, nó trở nên đặc biệt thích ăn kẹo."
"Anh nói thế chứ, ai lại không thích ăn ngọt đâu chứ?"
"Còn nữa, cảm ơn phiếu kẹo của cậu."
Giang Dật Thần...
Cố Thanh Tranh...
"Quan sát thiên tượng mà, anh không biết sao?"
"Có căn cứ khoa học nào không, số liệu chính xác?"
Cố Thanh Tranh? Mẹ kiếp, chuyện này là sao chứ, sư phụ của Khâm Thiên Giám* cũng không dạy mà.
*Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
"Chuyện này hình như không khoa học lắm? Ồ, đúng rồi, em thấy trên báo anh mang về có dự báo thời tiết mà? Nhìn báo là được rồi."
Cố Hạo Hiên có chút đau đầu, sao hỏi mãi không đúng chỗ.
"Anh đang nói làm sao em biết sắp có mưa lớn, dự báo thời tiết không nói có mưa, tức là em còn chính xác hơn cả cục khí tượng quốc gia. Anh có học được không?"
Cố Thanh Tranh...?
"Chuyện này... em cũng không biết dạy sao, tóm lại là quan sát thiên tượng thì biết thôi, cụ thể khó nói lắm, đây là việc cần quan sát và phân tích lâu dài, không phải ngày một ngày hai là học được."
"Phức tạp vậy sao?"
Cố Hạo Hiên nhíu mày, thôi, trước hết đi nghỉ đã.
Hôm nay tâm trạng Cố Thanh Tranh đặc biệt tốt, anh trai cho cô mười cân phiếu kẹo, người bạn chiến đấu cùng anh ấy trở về là Giang Dật Thần cũng cho cô mười cân phiếu kẹo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Tranh đột nhiên cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
"Anh Giang tối nay ở nhà ăn cơm đi, em đi lấy rượu cho anh uống."
Cố Thanh Tranh lên tiếng mời người ở lại ăn cơm, ai cho cô phiếu, cô cảm thấy đó là người tốt.
"Phiếu!"
Cố Thanh Tranh chìa tay ra trước mặt Cố Hạo Hiên.
Làm Cố Hạo Hiên choáng váng.
"Phiếu? Không phải vừa mới đưa cho em rồi sao? Anh hết rồi, đã đưa hết cho em rồi."
Cố Thanh Tranh lườm một cái "Mua rượu không cần phiếu sao?"
"Em đi chơi đi, nhà có rượu rồi, không cần mua."
Không mua thì thôi, ai cần chứ, mua kẹo cho mình không ngọt sao?
Nhìn hai cô cháu rời khỏi sân, Cố Hạo Hiên cười bất lực, quay sang Giang Dật Thần nói: "Khiến cậu chê cười rồi, con bé này không biết sao, từ khi đến quân khu, nó trở nên đặc biệt thích ăn kẹo."
"Anh nói thế chứ, ai lại không thích ăn ngọt đâu chứ?"
"Còn nữa, cảm ơn phiếu kẹo của cậu."
Giang Dật Thần...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro