Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chu Chính Ủy
2024-08-02 00:05:42
Ngẩng đầu nhìn theo bóng đuôi xe, nó không hề có ý dừng lại, chọc cô tức tới mức lớn tiếng hô lên:
“Lái nhanh như vậy làm gì? Thật là, không thấy có người đang đi sao?”
Tần Phong nhìn vào gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên tức giận lại mỉm cười trêu chọc Lục Hạo Đình: “Vợ anh tức giận rồi.”
Lục Hạo Đình trầm mặt, im lặng không nói. Nếu còn sống với người phụ nữ này nữa chắc anh sẽ điên mất.
Thế là anh nhìn về phía Tần Phong, hỏi: “Tần Phong, anh hỏi cha anh thử, gần đây xưởng quân sự có cần thêm nhân viên không?”
Cha của Tần Phong là xưởng trưởng xưởng quân sự, muốn sắp xếp một công việc lâm thời cũng không khó khăn gì.
Lục Hạo Đình là loại người thà để bản thân chảy mồ hôi cũng không muốn cầu xin người khác, anh đột nhiên mở lời như vậy khiến Tần Phong rất bất ngờ.
Nếu Lục Hạo Đình đã mở miệng, đương nhiên phải giúp. Tần Phong cười nói:
“Để tôi về nhà hỏi lão gia tử thử, đoán chừng là có đó.”
“Cảm ơn, có thể cho tôi xin thêm một phòng đơn không?”
Lục Hạo Đình hỏi xong cũng cảm thấy mình đang được một tấc lại muốn tiến một thước, mặt cũng đỏ bừng lên.
“… Anh hỏi vậy là muốn tìm việc cho ai làm?”
Tần Phong cảm thấy có gì đó không đúng, lại nghi ngờ hỏi Lục Hạo Đình.
“Tìm việc cho Tả Tịnh Nghiên, hôm qua chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi tìm một công việc và một chỗ ở cho cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý ly hôn với tôi.”
Lục Hạo Đình chỉ có thể ăn ngay nói thật. Dù sao anh cũng thành trò cười cho cả đại viện rồi, cũng không sợ lại mất mặt thêm lần nữa.
“Được, để khi nào về nhà tôi lại hỏi luôn thử.”
Tần Phong đồng tình liếc nhìn chiến hữu. Gần đây trong đại viện, Tả Tịnh Nghiên tiếng xấu lan xa, không ngừng đi ăn chực gây gổ với người ta, thậm chí chuyện của cô còn truyền tới trong quân đội.
Một quân nhân ưu tú như Lục Hạo Đình lại có một cô vợ không biết xấu hổ như vậy, đúng là quá tội cho anh.
“Sau này anh nhớ đừng tùy tiện làm người tốt, không cẩn thận có thể bồi luôn cả cuộc đời mình. Anh yên tâm, cho dù xưởng quân sự không thiếu người, tôi cũng có thể tìm đơn vị khác cho anh.”
“Chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao? Chuyện nhỏ.” Tần Phong vỗ ngực đảm bảo.
Lục Hạo Đình cảm kích: “Cảm ơn.”
“Còn cảm ơn cái gì? Quá xa lạ rồi.”
Tần Phong không vui. Làm chiến hữu nhiều năm còn cần phải cảm ơn?
…
Tả Tịnh Nghiên phun đất trong miệng ra rồi lại phủi bụi trên người đi, rủa thầm bản thân xui xẻo, gặp phải người không có tố chất, sau đó tiếp tục đi vào trong thành.
Cô không nghĩ tới đại viện quân đội lại cách huyện thành xa như vậy, đã đi hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa thấy bóng dáng huyện thành đâu.
Trời nóng bức, cô lại không có thứ gì che nắng, cả người nóng tới túa đầy mồ hôi, khát tới cổ họng muốn bốc khói.
“Đồng chí, ào thành ư? Tôi đưa cô đi một đoạn.”
Một chiếc xe Jeep dừng lại ở ngay bên cạnh cô, người trong xe hạ cửa kính xe xuống, nhiệt tình mời cô lên xe.
Tả Tịnh Nghiên nhìn thoáng qua, trên xe có hai người, người vừa gọi cô là quân nhân hơn 40 tuổi, mặt tươi cười trông rất hiền lành.
Mà lái xe thì là một chiến sỉ trẻ tuổi, trông hai người cũng không giống người xấu.
Người ở thời đại này thuần phác nhiệt tình, trên xe lại là quân nhân, cũng không có gì phải sợ.
“Cảm ơn lãnh đạo.”
Tả Tịnh Nghiên cười cười cảm ơn, sau đó mở cửa ngồi lên xe.
Chiến sĩ nhỏ tuổi vừa thấy Tả Tịnh Nghiên đã ngơ ra, không ngờ lại là cô?
“Lái nhanh như vậy làm gì? Thật là, không thấy có người đang đi sao?”
Tần Phong nhìn vào gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên tức giận lại mỉm cười trêu chọc Lục Hạo Đình: “Vợ anh tức giận rồi.”
Lục Hạo Đình trầm mặt, im lặng không nói. Nếu còn sống với người phụ nữ này nữa chắc anh sẽ điên mất.
Thế là anh nhìn về phía Tần Phong, hỏi: “Tần Phong, anh hỏi cha anh thử, gần đây xưởng quân sự có cần thêm nhân viên không?”
Cha của Tần Phong là xưởng trưởng xưởng quân sự, muốn sắp xếp một công việc lâm thời cũng không khó khăn gì.
Lục Hạo Đình là loại người thà để bản thân chảy mồ hôi cũng không muốn cầu xin người khác, anh đột nhiên mở lời như vậy khiến Tần Phong rất bất ngờ.
Nếu Lục Hạo Đình đã mở miệng, đương nhiên phải giúp. Tần Phong cười nói:
“Để tôi về nhà hỏi lão gia tử thử, đoán chừng là có đó.”
“Cảm ơn, có thể cho tôi xin thêm một phòng đơn không?”
Lục Hạo Đình hỏi xong cũng cảm thấy mình đang được một tấc lại muốn tiến một thước, mặt cũng đỏ bừng lên.
“… Anh hỏi vậy là muốn tìm việc cho ai làm?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Phong cảm thấy có gì đó không đúng, lại nghi ngờ hỏi Lục Hạo Đình.
“Tìm việc cho Tả Tịnh Nghiên, hôm qua chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi tìm một công việc và một chỗ ở cho cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý ly hôn với tôi.”
Lục Hạo Đình chỉ có thể ăn ngay nói thật. Dù sao anh cũng thành trò cười cho cả đại viện rồi, cũng không sợ lại mất mặt thêm lần nữa.
“Được, để khi nào về nhà tôi lại hỏi luôn thử.”
Tần Phong đồng tình liếc nhìn chiến hữu. Gần đây trong đại viện, Tả Tịnh Nghiên tiếng xấu lan xa, không ngừng đi ăn chực gây gổ với người ta, thậm chí chuyện của cô còn truyền tới trong quân đội.
Một quân nhân ưu tú như Lục Hạo Đình lại có một cô vợ không biết xấu hổ như vậy, đúng là quá tội cho anh.
“Sau này anh nhớ đừng tùy tiện làm người tốt, không cẩn thận có thể bồi luôn cả cuộc đời mình. Anh yên tâm, cho dù xưởng quân sự không thiếu người, tôi cũng có thể tìm đơn vị khác cho anh.”
“Chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao? Chuyện nhỏ.” Tần Phong vỗ ngực đảm bảo.
Lục Hạo Đình cảm kích: “Cảm ơn.”
“Còn cảm ơn cái gì? Quá xa lạ rồi.”
Tần Phong không vui. Làm chiến hữu nhiều năm còn cần phải cảm ơn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Tả Tịnh Nghiên phun đất trong miệng ra rồi lại phủi bụi trên người đi, rủa thầm bản thân xui xẻo, gặp phải người không có tố chất, sau đó tiếp tục đi vào trong thành.
Cô không nghĩ tới đại viện quân đội lại cách huyện thành xa như vậy, đã đi hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa thấy bóng dáng huyện thành đâu.
Trời nóng bức, cô lại không có thứ gì che nắng, cả người nóng tới túa đầy mồ hôi, khát tới cổ họng muốn bốc khói.
“Đồng chí, ào thành ư? Tôi đưa cô đi một đoạn.”
Một chiếc xe Jeep dừng lại ở ngay bên cạnh cô, người trong xe hạ cửa kính xe xuống, nhiệt tình mời cô lên xe.
Tả Tịnh Nghiên nhìn thoáng qua, trên xe có hai người, người vừa gọi cô là quân nhân hơn 40 tuổi, mặt tươi cười trông rất hiền lành.
Mà lái xe thì là một chiến sỉ trẻ tuổi, trông hai người cũng không giống người xấu.
Người ở thời đại này thuần phác nhiệt tình, trên xe lại là quân nhân, cũng không có gì phải sợ.
“Cảm ơn lãnh đạo.”
Tả Tịnh Nghiên cười cười cảm ơn, sau đó mở cửa ngồi lên xe.
Chiến sĩ nhỏ tuổi vừa thấy Tả Tịnh Nghiên đã ngơ ra, không ngờ lại là cô?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro