Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Vào Thành
2024-08-02 00:05:42
Anh ta vừa định nhắc nhở chính ủy, Tả Tịnh Nghiên đã lên xe, lời tới khóe miệng rồi cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt ngược trở lại vào bụng.
Chu Quốc Thắng cười ha hả hỏi Tả Tịnh Nghiên: “Tiểu đồng chí, đồng chí ở gần đây ư?”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười trả lời: “Không phải, tôi là người nhà của quân nhân, ở trong khu gia đình quân đội, chồng tôi cũng là quân nhân giống như ngài.”
Trương Vĩ đang lái xe nghe thấy Tả Tịnh Nghiên trả lời như vậy lại càng chắc chắn bản thân không nhận nhầm người. Anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này chống nạnh mắng người đây.
Ôi trời ơi!
Dáng vẻ lúc ấy đúng là một người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không chịu nói lý, lời mắng ra thô tục tới mức khiến người ta chỉ nghe thôi cũng thấy đỏ mặt.
Về sau anh ta lại nghe ngóng mới biết được, cô là vợ của Lục phó doanh trưởng, đáng tiếc, một quân nhân ưu tú như Lục phó doanh trưởng lại tìm được một cô vợ như vậy?
Anh ta muốn ngăn cản Chu chính ủy nhưng đã chậm rồi, hiện tại có Tả Tịnh Nghiên ở đây, anh ta cũng không tiện nói gì.
Trương Vĩ lại nháy mắt ra hiệu cho Chu chính ủy, đáng tiếc Chu chính ủy không hề nhìn anh ta. Nghe thấy Tả Tịnh Nghiên nói bản thân ở trong khu gia đình quân đội, Chu chính ủy lại vui vẻ nói:
“A, chồng của đồng chí tên gì? Xem tôi có biết hay không?”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười trả lời: “Lục Hạo Đình, bộ đội lục quân.”
“Là anh ta ư? Ha ha, tôi biết, báo cáo kết hôn của hai người còn do tôi phê duyệt đây!”
Nghe nói tới tên Lục Hạo Đình, Chu chính ủy vui vẻ cười to, đó là quân nhân trẻ tuổi được thủ trưởng quân đội khen ngợi hết lời, quán quân luận võ ba đợt liên tục, dẫn quân đánh trận rất xuất sắc, tố chất tổng hợp mạnh mẽ lạ thường, là nhân tài hiếm có, tiền đồ vô lượng.
Chu chính ủy vốn còn muốn giới thiệu cháu ngoại của mình cho Lục Hạo Đình, đáng tiếc đã chậm một bước, Lục Hạo Đình đã đính hôn ở quê.
“Thật ư? Thật là trùng hợp.”
Tả Tịnh Nghiên cười rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại nói: Còn sắp phải làm phiền ngài phê duyệt báo cáo ly hôn cho chúng tôi đây!
Chu chính ủy rất thích nói, suốt quãng đường ông vẫn luôn nói chuyện phiếm với Tả Tịnh Nghiên. Tả Tịnh Nghiên cũng thoải mái trả lời, hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trương Vĩ từng nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu không chỉ một lần, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. Nếu không phải anh ta từng thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên chống nạnh chửi người, rất có thể anh ta sẽ cho rằng cô là một người có văn hóa có tố chất.
Anh ta rất sợ Chu chính ủy lỡ miệng nói lời nào đắc tội với người đàn bà chanh chua này, sau đó bị đối phương mắng một chập.
Vừa ngồi xe vừa nói chuyện, cảm thấy chẳng bao lâu đã tới trong thành. Chu chính ủy cần tới quân khu họp cho nên Tả Tịnh Nghiên kêu bọn họ thả mình ở một giao lộ là được.
Sau khi xuống xe, Tả Tịnh Nghiên lại cười cảm ơn Chu chính ủy:
“Cảm ơn lãnh đạo, khi nào rảnh lại mời ngài uống trà.”
“Ha ha, được, hẹn gặp lại.”
Chu Quốc Thắng rất thích tính cách của Tả Tịnh Nghiên, sang sảng lại lễ phép, tầm nhìn rộng, nói chuyện với cô còn rất vui vẻ.
Trương Vĩ không chờ hai người hàn huyên xong đã lái xe đi, lúc đi rồi anh ta còn thầm thấy sợ hãi mà nói với Chu chính ủy:
“Chính ủy, lần sau ngài đừng nên tốt bụng như vậy nữa, làm tôi lo lắng suốt quãng đường.”
“Làm sao vậy?”
Chu chính ủy nhíu mày hỏi Trương Vĩ.
Chu Quốc Thắng cười ha hả hỏi Tả Tịnh Nghiên: “Tiểu đồng chí, đồng chí ở gần đây ư?”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười trả lời: “Không phải, tôi là người nhà của quân nhân, ở trong khu gia đình quân đội, chồng tôi cũng là quân nhân giống như ngài.”
Trương Vĩ đang lái xe nghe thấy Tả Tịnh Nghiên trả lời như vậy lại càng chắc chắn bản thân không nhận nhầm người. Anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này chống nạnh mắng người đây.
Ôi trời ơi!
Dáng vẻ lúc ấy đúng là một người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không chịu nói lý, lời mắng ra thô tục tới mức khiến người ta chỉ nghe thôi cũng thấy đỏ mặt.
Về sau anh ta lại nghe ngóng mới biết được, cô là vợ của Lục phó doanh trưởng, đáng tiếc, một quân nhân ưu tú như Lục phó doanh trưởng lại tìm được một cô vợ như vậy?
Anh ta muốn ngăn cản Chu chính ủy nhưng đã chậm rồi, hiện tại có Tả Tịnh Nghiên ở đây, anh ta cũng không tiện nói gì.
Trương Vĩ lại nháy mắt ra hiệu cho Chu chính ủy, đáng tiếc Chu chính ủy không hề nhìn anh ta. Nghe thấy Tả Tịnh Nghiên nói bản thân ở trong khu gia đình quân đội, Chu chính ủy lại vui vẻ nói:
“A, chồng của đồng chí tên gì? Xem tôi có biết hay không?”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười trả lời: “Lục Hạo Đình, bộ đội lục quân.”
“Là anh ta ư? Ha ha, tôi biết, báo cáo kết hôn của hai người còn do tôi phê duyệt đây!”
Nghe nói tới tên Lục Hạo Đình, Chu chính ủy vui vẻ cười to, đó là quân nhân trẻ tuổi được thủ trưởng quân đội khen ngợi hết lời, quán quân luận võ ba đợt liên tục, dẫn quân đánh trận rất xuất sắc, tố chất tổng hợp mạnh mẽ lạ thường, là nhân tài hiếm có, tiền đồ vô lượng.
Chu chính ủy vốn còn muốn giới thiệu cháu ngoại của mình cho Lục Hạo Đình, đáng tiếc đã chậm một bước, Lục Hạo Đình đã đính hôn ở quê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ư? Thật là trùng hợp.”
Tả Tịnh Nghiên cười rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại nói: Còn sắp phải làm phiền ngài phê duyệt báo cáo ly hôn cho chúng tôi đây!
Chu chính ủy rất thích nói, suốt quãng đường ông vẫn luôn nói chuyện phiếm với Tả Tịnh Nghiên. Tả Tịnh Nghiên cũng thoải mái trả lời, hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trương Vĩ từng nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu không chỉ một lần, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. Nếu không phải anh ta từng thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên chống nạnh chửi người, rất có thể anh ta sẽ cho rằng cô là một người có văn hóa có tố chất.
Anh ta rất sợ Chu chính ủy lỡ miệng nói lời nào đắc tội với người đàn bà chanh chua này, sau đó bị đối phương mắng một chập.
Vừa ngồi xe vừa nói chuyện, cảm thấy chẳng bao lâu đã tới trong thành. Chu chính ủy cần tới quân khu họp cho nên Tả Tịnh Nghiên kêu bọn họ thả mình ở một giao lộ là được.
Sau khi xuống xe, Tả Tịnh Nghiên lại cười cảm ơn Chu chính ủy:
“Cảm ơn lãnh đạo, khi nào rảnh lại mời ngài uống trà.”
“Ha ha, được, hẹn gặp lại.”
Chu Quốc Thắng rất thích tính cách của Tả Tịnh Nghiên, sang sảng lại lễ phép, tầm nhìn rộng, nói chuyện với cô còn rất vui vẻ.
Trương Vĩ không chờ hai người hàn huyên xong đã lái xe đi, lúc đi rồi anh ta còn thầm thấy sợ hãi mà nói với Chu chính ủy:
“Chính ủy, lần sau ngài đừng nên tốt bụng như vậy nữa, làm tôi lo lắng suốt quãng đường.”
“Làm sao vậy?”
Chu chính ủy nhíu mày hỏi Trương Vĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro