Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Ăn Nhịp Với Nha...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
“Nhà tôi không vấn đề gì, chuyện của tôi tôi có thể tự quyết định.” Mạnh Tuyển Xuyên nói với giọng điệu chắc chắn.
Nếu mẹ anh biết anh có đối tượng, sợ là sẽ hưng phấn tới bay lên.
“Ừm, tôi cũng rất hài lòng, tôi đồng ý.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười gật đầu, hai người vui vẻ quyết định.
“Trở về tôi sẽ viết báo cáo ngay.” Khóe môi Mạnh Tuyển Xuyên cong lên.
“Khụ khụ khụ…” Triệu Hướng Đông đang uống nước bên cạnh bị sặc một cái.
Hai người này đang nói đùa sao? Quyết định nhanh như vậy?
Mạnh Tuyển Xuyên, anh còn chưa báo cho cha mẹ biết đã đòi viết báo cáo? Nhà anh là gia đình thế nào, chính anh không biết sao?
Nhưng đúng là, nếu Mạnh Tuyển Xuyên đã quyết thì không ai có thể thay đổi ý của anh được.
Triệu Hướng Đông thừa nhận, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, ngay cả người hát chính trong đoàn văn công của bọn họ cũng phải kém cô vài phần.
Lẽ nào Mạnh Tuyển Xuyên nhất kiến chung tình?
Hơn nữa, đây còn là Mạnh Tuyển Xuyên lạnh lùng vô tình kia?
Hôm nay, Triệu Hướng Đông thật sự thấy được một số thành ngữ hiếm gặp từ trên người Mạnh Tuyển Xuyên.
Lần đầu tiên anh ta biết được, thì ra chuyện anh hùng khó qua ải mỹ nhân cũng phát sinh trên người Mạnh Tuyển Xuyên.
Không trách anh không xem trọng mấy cô gái kia, thì ra là do bọn họ chưa đủ xinh đẹp!
Nhưng đừng nói, chỉ nhìn mặt ngoài, trông hai người thật sự rất xứng đôi, đứng chung một chỗ thật sự rất chói mắt.
Không thấy chỉ đi ăn một bữa, mà tất cả người xung quanh đều nhìn lén hai người bọn họ sao?
“Chút nữa chúng tôi phải đi ngay, còn có chuyện phải xử lý vội, đợi khi xong việc tôi sẽ về tìm đồng chí.”
Bọn họ có việc nhất định phải đi làm ngay, không thể ở lại nơi này quá lâu, thời gian ăn bữa cơm này cũng do bọn họ có gắng dành ra.
“Được, không thành vấn đề.”
Lâm Thiên Nhất cũng biết, hẳn bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là bọn họ còn có chuyện phải làm.
“Chuyện Mã Chấn Cường không cần đồng chí phải lo lắng, chút nữa tôi sẽ đi xử lý.”
Mạnh Tuyển Xuyên sợ Lâm Thiên Nhất còn lo lắng chuyện Mã Chấn Cường.
“Ừm.” Lâm Thiên Nhất tin tưởng Mạnh Tuyển Xuyên có năng lực như thế.
Người đàn ông này có khí tràng mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản.
Thật không ngờ người như thế lại nguyện ý phối hợp với bản thân mình.
Mạnh Tuyển Xuyên muốn xin phương thức liên lạc của Lâm Thiên Nhất, cũng để lại phương thức liên lạc của mình cho cô.
Sau đó Mạnh Tuyển Xuyên với Triệu Hướng Đông rời đi, Lâm Thiên Nhất tự đạp xe đạp của mình, nhàn nhã quay về nhà máy sản xuất máy móc.
Lúc này, cảm xúc của cô khác hẳn với lúc đi ra từ đại viện, cả người cũng trở nên ung dung tự tại hơn hẳn.
Xem đi, đúng là có chuyện không thể chỉ ngồi không ở nhà suy nghĩ linh tinh, sẽ không giải quyết được gì, phải ra ngoài mới được.
Nếu mẹ anh biết anh có đối tượng, sợ là sẽ hưng phấn tới bay lên.
“Ừm, tôi cũng rất hài lòng, tôi đồng ý.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười gật đầu, hai người vui vẻ quyết định.
“Trở về tôi sẽ viết báo cáo ngay.” Khóe môi Mạnh Tuyển Xuyên cong lên.
“Khụ khụ khụ…” Triệu Hướng Đông đang uống nước bên cạnh bị sặc một cái.
Hai người này đang nói đùa sao? Quyết định nhanh như vậy?
Mạnh Tuyển Xuyên, anh còn chưa báo cho cha mẹ biết đã đòi viết báo cáo? Nhà anh là gia đình thế nào, chính anh không biết sao?
Nhưng đúng là, nếu Mạnh Tuyển Xuyên đã quyết thì không ai có thể thay đổi ý của anh được.
Triệu Hướng Đông thừa nhận, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, ngay cả người hát chính trong đoàn văn công của bọn họ cũng phải kém cô vài phần.
Lẽ nào Mạnh Tuyển Xuyên nhất kiến chung tình?
Hơn nữa, đây còn là Mạnh Tuyển Xuyên lạnh lùng vô tình kia?
Hôm nay, Triệu Hướng Đông thật sự thấy được một số thành ngữ hiếm gặp từ trên người Mạnh Tuyển Xuyên.
Lần đầu tiên anh ta biết được, thì ra chuyện anh hùng khó qua ải mỹ nhân cũng phát sinh trên người Mạnh Tuyển Xuyên.
Không trách anh không xem trọng mấy cô gái kia, thì ra là do bọn họ chưa đủ xinh đẹp!
Nhưng đừng nói, chỉ nhìn mặt ngoài, trông hai người thật sự rất xứng đôi, đứng chung một chỗ thật sự rất chói mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thấy chỉ đi ăn một bữa, mà tất cả người xung quanh đều nhìn lén hai người bọn họ sao?
“Chút nữa chúng tôi phải đi ngay, còn có chuyện phải xử lý vội, đợi khi xong việc tôi sẽ về tìm đồng chí.”
Bọn họ có việc nhất định phải đi làm ngay, không thể ở lại nơi này quá lâu, thời gian ăn bữa cơm này cũng do bọn họ có gắng dành ra.
“Được, không thành vấn đề.”
Lâm Thiên Nhất cũng biết, hẳn bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là bọn họ còn có chuyện phải làm.
“Chuyện Mã Chấn Cường không cần đồng chí phải lo lắng, chút nữa tôi sẽ đi xử lý.”
Mạnh Tuyển Xuyên sợ Lâm Thiên Nhất còn lo lắng chuyện Mã Chấn Cường.
“Ừm.” Lâm Thiên Nhất tin tưởng Mạnh Tuyển Xuyên có năng lực như thế.
Người đàn ông này có khí tràng mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản.
Thật không ngờ người như thế lại nguyện ý phối hợp với bản thân mình.
Mạnh Tuyển Xuyên muốn xin phương thức liên lạc của Lâm Thiên Nhất, cũng để lại phương thức liên lạc của mình cho cô.
Sau đó Mạnh Tuyển Xuyên với Triệu Hướng Đông rời đi, Lâm Thiên Nhất tự đạp xe đạp của mình, nhàn nhã quay về nhà máy sản xuất máy móc.
Lúc này, cảm xúc của cô khác hẳn với lúc đi ra từ đại viện, cả người cũng trở nên ung dung tự tại hơn hẳn.
Xem đi, đúng là có chuyện không thể chỉ ngồi không ở nhà suy nghĩ linh tinh, sẽ không giải quyết được gì, phải ra ngoài mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro