Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Kiểm Tra Vật Tư...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Chuyến này ra ngoài, cô không chỉ có thể đánh ác nhân một trận cho hả giận, còn giải quyết được đại họa, tìm được bạn lữ cách mạng ưu tú cho mình, đúng là nhiệm vụ được hoàn thành vượt mức!
Người hiện tại đơn thuần, cũng chưa có nhiều lừa đảo như tương lai, không ai dám mặc quân trang ra đường lừa gạt.
Hơn nữa, dựa vào khí chất nhất tuyệt của anh chàng đẹp trai kia, vừa nhìn đã thấy hơn người, cũng khinh thường lừa gạt một cô gái như cô.
Lâm Thiên Nhất thoải mái rồi, cũng có tâm tư thưởng thức phong cảnh trong huyện nhỏ này hơn, chậm rãi đạp xe đạp về tới nhà máy sản xuất máy móc.
Nhưng có thể là do trông cô quá nhẹ nhõm thảnh thơi, khi xe đạp xuất hiện ở nhà xưởng, không ít người đã liếc tới.
“Thiên Nhất, trông em có vẻ vui nha, nghĩ thông suốt rồi sao?” Có người tò mò hỏi.
“Hừ, nếu em đồng ý gả vào nhà anh từ sớm thì nào có nhiều chuyện như vậy.” Đây là kẻ đang cười trên đau khổ của cô.
“Xem ra em sắp được đi hưởng phúc rồi, sau này có thể đi ngang trong huyện.” Lời ghen ghét.
“Thật đáng thương, đây thì tính là may mắn gì.” Lời này nghe như đồng tình.
“Sao lại không may? Người ta có điều kiện tốt biết bao, cũng không biết Lâm Thiên Nhất còn có gì không ưng.”
“…”
Nói chung là đủ loại lời bàn tán vang lên không dứt, cho dù bản thân cố ý không nhìn bọn họ, nhưng lời bọn họ nói lại bay thẳng vào tai cô.
Lúc trước thấy cô sầu mi khổ kiếm, đám người còn thu liễm một chút, nhưng hiện tại thấy cô thảnh thơi vui vẻ như vậy, cũng không hiểu đám người này nghĩ gì mà không nhịn được như thế.
Lâm Thiên Nhất cười nhạt một tiếng, cũng không quan tâm. Tôi cố tình không nói cho mấy người đấy, chờ dọa mấy người nhảy dựng lên.
Lâm Thiên Nhất khóa kỹ xe đạp dưới lầu, sau đó lên tầng, về tới nhà.
Trước mắt, vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, còn lại đều không phải vấn đề to tát gì. Lâm Thiên Nhất thả lỏng, ngã người lên sofa.
Sofa này trông vừa cũ vừa xấu, nhưng tựa cũng khá thoải mái. Lâm Thiên Nhất suy nghĩ, đợi ngày nào đó lại làm khăn trải phủ lên, đoán chừng nó sẽ không còn xấu như bây giờ nữa.
Lâm Thiên Nhất vừa tựa sofa vừa chỉnh đốn lại suy nghĩ linh tinh trong đầu. Mới vừa tới đã phải đối mặt với một khó khăn không nhỏ, cô vốn chưa kịp chải vuốt suy nghĩ.
Sau đó, cô lại kiểm đếm lại vật tư trong không gian. Hiện tại vẫn còn sáng, tạm thời cô không định vào không gian, nói không chừng chút nữa sẽ có người tìm cô.
Lâm Thiên Nhất định đợi tối lại vào không gian, như thế an toàn hơn. Hơn nữa hiện tại cô cũng phải cố gắng thích nghi với cuộc sống nơi này.
“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
Lâm Thiên Nhất đứng lên, đi tới mở cửa.
“Thiên Nhất, em về rồi.” Mở cửa ra nhìn lại, là chị dâu Lan Hương cách vách, trên tay chị ấy có cầm theo cái giỏ.
“Chị dâu, là chị à, mời chị vào nhà.” Lâm Thiên Nhất nhích qua một bên để chị dâu Lan Hương vào.
Người hiện tại đơn thuần, cũng chưa có nhiều lừa đảo như tương lai, không ai dám mặc quân trang ra đường lừa gạt.
Hơn nữa, dựa vào khí chất nhất tuyệt của anh chàng đẹp trai kia, vừa nhìn đã thấy hơn người, cũng khinh thường lừa gạt một cô gái như cô.
Lâm Thiên Nhất thoải mái rồi, cũng có tâm tư thưởng thức phong cảnh trong huyện nhỏ này hơn, chậm rãi đạp xe đạp về tới nhà máy sản xuất máy móc.
Nhưng có thể là do trông cô quá nhẹ nhõm thảnh thơi, khi xe đạp xuất hiện ở nhà xưởng, không ít người đã liếc tới.
“Thiên Nhất, trông em có vẻ vui nha, nghĩ thông suốt rồi sao?” Có người tò mò hỏi.
“Hừ, nếu em đồng ý gả vào nhà anh từ sớm thì nào có nhiều chuyện như vậy.” Đây là kẻ đang cười trên đau khổ của cô.
“Xem ra em sắp được đi hưởng phúc rồi, sau này có thể đi ngang trong huyện.” Lời ghen ghét.
“Thật đáng thương, đây thì tính là may mắn gì.” Lời này nghe như đồng tình.
“Sao lại không may? Người ta có điều kiện tốt biết bao, cũng không biết Lâm Thiên Nhất còn có gì không ưng.”
“…”
Nói chung là đủ loại lời bàn tán vang lên không dứt, cho dù bản thân cố ý không nhìn bọn họ, nhưng lời bọn họ nói lại bay thẳng vào tai cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước thấy cô sầu mi khổ kiếm, đám người còn thu liễm một chút, nhưng hiện tại thấy cô thảnh thơi vui vẻ như vậy, cũng không hiểu đám người này nghĩ gì mà không nhịn được như thế.
Lâm Thiên Nhất cười nhạt một tiếng, cũng không quan tâm. Tôi cố tình không nói cho mấy người đấy, chờ dọa mấy người nhảy dựng lên.
Lâm Thiên Nhất khóa kỹ xe đạp dưới lầu, sau đó lên tầng, về tới nhà.
Trước mắt, vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, còn lại đều không phải vấn đề to tát gì. Lâm Thiên Nhất thả lỏng, ngã người lên sofa.
Sofa này trông vừa cũ vừa xấu, nhưng tựa cũng khá thoải mái. Lâm Thiên Nhất suy nghĩ, đợi ngày nào đó lại làm khăn trải phủ lên, đoán chừng nó sẽ không còn xấu như bây giờ nữa.
Lâm Thiên Nhất vừa tựa sofa vừa chỉnh đốn lại suy nghĩ linh tinh trong đầu. Mới vừa tới đã phải đối mặt với một khó khăn không nhỏ, cô vốn chưa kịp chải vuốt suy nghĩ.
Sau đó, cô lại kiểm đếm lại vật tư trong không gian. Hiện tại vẫn còn sáng, tạm thời cô không định vào không gian, nói không chừng chút nữa sẽ có người tìm cô.
Lâm Thiên Nhất định đợi tối lại vào không gian, như thế an toàn hơn. Hơn nữa hiện tại cô cũng phải cố gắng thích nghi với cuộc sống nơi này.
“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
Lâm Thiên Nhất đứng lên, đi tới mở cửa.
“Thiên Nhất, em về rồi.” Mở cửa ra nhìn lại, là chị dâu Lan Hương cách vách, trên tay chị ấy có cầm theo cái giỏ.
“Chị dâu, là chị à, mời chị vào nhà.” Lâm Thiên Nhất nhích qua một bên để chị dâu Lan Hương vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro