Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Kiểm Tra Vật Tư...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
“Không cần đâu, chị có mang theo ít rau củ mẹ chị trồng lên, lấy sang cho em một ít.” Chị dâu Lan Hương lấy rau củ từ trong giỏ ra.
“Ôi không cần đâu chị dâu, nhà chị cứ giữ lại ăn đi, một mình em cũng đâu ăn được bao nhiêu.” Lâm Thiên Nhất đẩy ngược lại cho chị dâu.
“Em cứ nhận đi, cũng không phải thứ quý giá gì, chị mang về nhiều lắm.” Chị dâu Lan Hương cũng không cho cô từ chối.
“Vậy em cảm ơn chị nha.”
Lâm Thiên Nhất thấy bản thân không từ chối được lại quyết định lấy một túi bánh trứng từ trong ngăn kéo ra, bỏ vào giỏ của chị dâu Lan Hương.
“Ôi, sao em lại cho chị cái này.” Chị dâu Lan Hương vội vàng lấy ra.
“Em cho Tiểu Quân ăn chơi.” Lâm Thiên Nhất đè tay chị dâu lại, không cho chị ấy trả về.
Hai người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng chị dâu Lan Hương chỉ đành nhận lấy.
“Thiên Nhất, em đừng vội, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, kiểu gì cũng sẽ có cách thôi.”
Chị dâu Lan Hương khuyên Lâm Thiên Nhất một câu. Chị ấy cũng rất bất đắc dĩ. Bọn họ đều có lòng muốn giúp cô gái này, nhưng lại không có cách nào.
“Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, em không sao, em đã tìm được biện pháp giải quyết rồi.”
Chuyện Mạnh Tuyển Xuyên còn chưa thành, trước mắt Lâm Thiên Nhất không định nói anh ra.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá.” Chị dâu Lan Hương vui vẻ thật sự.
Nhưng thấy Lâm Thiên Nhất không nhiều lời, chị ấy cũng không hỏi thêm, có thể giải quyết được là tốt rồi.
Nhà chị dâu Lan Hương nhiều việc, nói chẳng được vài câu chị ấy đã vội vã về nhà.
Lâm Thiên Nhất vào phòng lại, bắt đầu kiểm kê tài sản của nguyên chủ.
Cô dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm được một hộp bánh bích quy trong ngăn kéo. Mở hộp ra, bên trong có một cuốn sổ tiết kiệm.
Mở sổ, bên trong có 10.000 đồng, đây là tiền an ủi chăm sóc đơn vị dành cho vợ chồng Lâm Kiến Thành.
Đặt ở thời đại này, đây có thể tính là một khoản tiền lớn, nhưng đừng quên, đã có hai mạng người mất đi, hơn nữa còn là hai kỹ sư cao cấp, chút tiền này thật sự không coi vào đâu.
Lại mở ra trang tiếp theo, bên trong có 16.000 đồng, đây là tiền hai vợ chồng Lâm Kiến Thành tích lũy được.
Còn có một trang nữa, bên trong chỉ có 200 đồng, hẳn đây là tiền nguyên chủ gửi thêm vào.
Bên ngoài còn có một ít tiền giấy rời rạc, số tiền này cộng thêm tiền trên người nguyên chủ, tổng lại cũng được mấy chục đồng.
Chẳng trách có nhiều người nhớ thương nguyên chủ tới vậy. Sắc đẹp là một phần, mà số tiền nguyên chủ đang nắm trong tay cũng đủ khiến người ta động tâm.
Cho dù mọi người không biết số tiền chăm sóc an ủi là bao nhiêu, nhưng cha mẹ nguyên chủ đều là kỹ sư, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp.
Hai người đều làm việc hơn hai mươi năm, bình thường cũng không chi tiêu gì nhiều, chắc chắn tiền lương đều gửi ngân hàng.
Lâm Thiên Nhất lấy hết mấy thứ này ra, cất vào trong không gian.
“Ôi không cần đâu chị dâu, nhà chị cứ giữ lại ăn đi, một mình em cũng đâu ăn được bao nhiêu.” Lâm Thiên Nhất đẩy ngược lại cho chị dâu.
“Em cứ nhận đi, cũng không phải thứ quý giá gì, chị mang về nhiều lắm.” Chị dâu Lan Hương cũng không cho cô từ chối.
“Vậy em cảm ơn chị nha.”
Lâm Thiên Nhất thấy bản thân không từ chối được lại quyết định lấy một túi bánh trứng từ trong ngăn kéo ra, bỏ vào giỏ của chị dâu Lan Hương.
“Ôi, sao em lại cho chị cái này.” Chị dâu Lan Hương vội vàng lấy ra.
“Em cho Tiểu Quân ăn chơi.” Lâm Thiên Nhất đè tay chị dâu lại, không cho chị ấy trả về.
Hai người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng chị dâu Lan Hương chỉ đành nhận lấy.
“Thiên Nhất, em đừng vội, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, kiểu gì cũng sẽ có cách thôi.”
Chị dâu Lan Hương khuyên Lâm Thiên Nhất một câu. Chị ấy cũng rất bất đắc dĩ. Bọn họ đều có lòng muốn giúp cô gái này, nhưng lại không có cách nào.
“Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, em không sao, em đã tìm được biện pháp giải quyết rồi.”
Chuyện Mạnh Tuyển Xuyên còn chưa thành, trước mắt Lâm Thiên Nhất không định nói anh ra.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá.” Chị dâu Lan Hương vui vẻ thật sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thấy Lâm Thiên Nhất không nhiều lời, chị ấy cũng không hỏi thêm, có thể giải quyết được là tốt rồi.
Nhà chị dâu Lan Hương nhiều việc, nói chẳng được vài câu chị ấy đã vội vã về nhà.
Lâm Thiên Nhất vào phòng lại, bắt đầu kiểm kê tài sản của nguyên chủ.
Cô dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm được một hộp bánh bích quy trong ngăn kéo. Mở hộp ra, bên trong có một cuốn sổ tiết kiệm.
Mở sổ, bên trong có 10.000 đồng, đây là tiền an ủi chăm sóc đơn vị dành cho vợ chồng Lâm Kiến Thành.
Đặt ở thời đại này, đây có thể tính là một khoản tiền lớn, nhưng đừng quên, đã có hai mạng người mất đi, hơn nữa còn là hai kỹ sư cao cấp, chút tiền này thật sự không coi vào đâu.
Lại mở ra trang tiếp theo, bên trong có 16.000 đồng, đây là tiền hai vợ chồng Lâm Kiến Thành tích lũy được.
Còn có một trang nữa, bên trong chỉ có 200 đồng, hẳn đây là tiền nguyên chủ gửi thêm vào.
Bên ngoài còn có một ít tiền giấy rời rạc, số tiền này cộng thêm tiền trên người nguyên chủ, tổng lại cũng được mấy chục đồng.
Chẳng trách có nhiều người nhớ thương nguyên chủ tới vậy. Sắc đẹp là một phần, mà số tiền nguyên chủ đang nắm trong tay cũng đủ khiến người ta động tâm.
Cho dù mọi người không biết số tiền chăm sóc an ủi là bao nhiêu, nhưng cha mẹ nguyên chủ đều là kỹ sư, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp.
Hai người đều làm việc hơn hai mươi năm, bình thường cũng không chi tiêu gì nhiều, chắc chắn tiền lương đều gửi ngân hàng.
Lâm Thiên Nhất lấy hết mấy thứ này ra, cất vào trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro