Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Lén Dùng Robot...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
“A ha, mẹ sẽ thúc bọn họ nhanh chóng.” Hiện tại trong lòng Khương Minh Thục chỉ còn vui mừng.
“Mẹ.” Mạnh Tuyển Xuyên bất đắc dĩ.
“Biết biết, dựa theo trình tự bình thường, không can thiệp.” Ai ya, vậy thì chờ đi.
“Được rồi, báo cáo xong xuôi, con tắt máy đây.”
Mạnh Tuyển Xuyên tranh thủ cúp điện thoại. Nếu còn không cúp, mẹ sẽ oanh tạc tai mình chết.
“Ôi ôi, chờ đã, con nói cho mẹ chút đã…”
Khương Minh Thục buồn bực nhìn ống nghe. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân sắp có con dâu, bà lại hưng phấn không nhịn nổi.
Muốn hỏi bà có sợ con trai tìm đối tượng không ra gì không?
Sao có thể, mấy cô gái bọn họ giới thiệu ưu tú như vậy con trai còn chẳng coi trọng, người được nó coi trọng, sao có thể là người bình thường?
Chỉ riêng ánh mắt của con trai đã đủ khiến người ta từ bỏ nghi ngờ.
Từ nhỏ thằng bé đã kén chọn, từ chuyện ăn mặc ở đi lại, không gì dễ dàng. Từ khi vào quân đội mới hơi đỡ hơn một chút.
Về phần đối tượng, không tốt chắc chắn nó sẽ không muốn.
“Con trai có đối tượng.” Khương Minh Thục vui vẻ đẩy Mạnh Trọng Khải.
“Anh nghe rồi.” Mạnh Trọng Khải cũng rất vui vẻ. Người cha già là ông cũng rất quan tâm tới cậu con trai xuất sắc này.
…
Rất nhanh nhà máy sản xuất máy móc đã nhận được công hàm điều tra quân đội gửi tới. Lần này cũng càng thêm khẳng định, việc Lâm Thiên Nhất được gả cho phó trung đoàn trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhà máy sản xuất máy móc lại chấn động, mỗi người đều đang thầm than Lâm Thiên Nhất thật tốt số.
Mà Lâm Thiên Nhất tốt số đang làm gì lúc này? Lâm Thiên Nhất tốt số đang đóng chặt cửa sổ, nhân lúc trời tối người yên mà len lén lấy robot hút bụi của cô ra dọn dẹp nhà đây.
Cũng may sàn nhà trong phòng là sàn xi măng, nếu cô xuyên tới nông thôn, sợ là robot này sẽ mất tác dụng.
Có điều hình như sàn nhà không đủ bằng phẳng… Đáng thương cho robot, nào còn phong thái lưu loát nhanh nhẹn trước kia.
Cuối cùng, robot khó khăn hoàn thành công việc, Lâm Thiên Nhất hài lòng cất nó vào trong không gian.
Sofa trong nhà cũng đã thay đổi hẳn. Lâm Thiên Nhất tìm được một miếng vải may đồ lao động, trông kích thước có vẻ không nhỏ.
Cô khoa chân múa tay một hồi, biến nó thành một cái khăn trải sofa.
Vải này chịu cọ chịu bẩn, làm khăn trải sofa cũng không tệ lắm.
Nói làm liền làm. Nhà thiết kế Lâm Thiên Nhất bắt đầu bận rộn một thời gian, rất nhanh, một cái khăn trải sofa vừa đẹp vừa rộng đã được hoàn thành.
Làm khăn trải sofa xong, khoác lên bộ sofa cũ nhà mình, bộ sofa nào còn dáng vẻ vừa cũ vừa quê mùa ban đầu, hiện tại nó trông vừa đơn giản lại vừa thoải mái.
Sofa đã được cải tạo xong, tiếp tới, đồ nội thất cũng nên được cải tạo một chút.
Đừng xem kiểu dáng mấy bộ nội thất có vẻ cồng kềnh cũ kỹ, nhưng đổi vị trí bày biện một chút, lại thay đổi đơn giản trên đồ nội thất cộng thêm chút trang trí nho nhỏ, bỏ đi một số chỗ dư thừa, hiệu quả sẽ khác hẳn.
“Mẹ.” Mạnh Tuyển Xuyên bất đắc dĩ.
“Biết biết, dựa theo trình tự bình thường, không can thiệp.” Ai ya, vậy thì chờ đi.
“Được rồi, báo cáo xong xuôi, con tắt máy đây.”
Mạnh Tuyển Xuyên tranh thủ cúp điện thoại. Nếu còn không cúp, mẹ sẽ oanh tạc tai mình chết.
“Ôi ôi, chờ đã, con nói cho mẹ chút đã…”
Khương Minh Thục buồn bực nhìn ống nghe. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân sắp có con dâu, bà lại hưng phấn không nhịn nổi.
Muốn hỏi bà có sợ con trai tìm đối tượng không ra gì không?
Sao có thể, mấy cô gái bọn họ giới thiệu ưu tú như vậy con trai còn chẳng coi trọng, người được nó coi trọng, sao có thể là người bình thường?
Chỉ riêng ánh mắt của con trai đã đủ khiến người ta từ bỏ nghi ngờ.
Từ nhỏ thằng bé đã kén chọn, từ chuyện ăn mặc ở đi lại, không gì dễ dàng. Từ khi vào quân đội mới hơi đỡ hơn một chút.
Về phần đối tượng, không tốt chắc chắn nó sẽ không muốn.
“Con trai có đối tượng.” Khương Minh Thục vui vẻ đẩy Mạnh Trọng Khải.
“Anh nghe rồi.” Mạnh Trọng Khải cũng rất vui vẻ. Người cha già là ông cũng rất quan tâm tới cậu con trai xuất sắc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Rất nhanh nhà máy sản xuất máy móc đã nhận được công hàm điều tra quân đội gửi tới. Lần này cũng càng thêm khẳng định, việc Lâm Thiên Nhất được gả cho phó trung đoàn trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhà máy sản xuất máy móc lại chấn động, mỗi người đều đang thầm than Lâm Thiên Nhất thật tốt số.
Mà Lâm Thiên Nhất tốt số đang làm gì lúc này? Lâm Thiên Nhất tốt số đang đóng chặt cửa sổ, nhân lúc trời tối người yên mà len lén lấy robot hút bụi của cô ra dọn dẹp nhà đây.
Cũng may sàn nhà trong phòng là sàn xi măng, nếu cô xuyên tới nông thôn, sợ là robot này sẽ mất tác dụng.
Có điều hình như sàn nhà không đủ bằng phẳng… Đáng thương cho robot, nào còn phong thái lưu loát nhanh nhẹn trước kia.
Cuối cùng, robot khó khăn hoàn thành công việc, Lâm Thiên Nhất hài lòng cất nó vào trong không gian.
Sofa trong nhà cũng đã thay đổi hẳn. Lâm Thiên Nhất tìm được một miếng vải may đồ lao động, trông kích thước có vẻ không nhỏ.
Cô khoa chân múa tay một hồi, biến nó thành một cái khăn trải sofa.
Vải này chịu cọ chịu bẩn, làm khăn trải sofa cũng không tệ lắm.
Nói làm liền làm. Nhà thiết kế Lâm Thiên Nhất bắt đầu bận rộn một thời gian, rất nhanh, một cái khăn trải sofa vừa đẹp vừa rộng đã được hoàn thành.
Làm khăn trải sofa xong, khoác lên bộ sofa cũ nhà mình, bộ sofa nào còn dáng vẻ vừa cũ vừa quê mùa ban đầu, hiện tại nó trông vừa đơn giản lại vừa thoải mái.
Sofa đã được cải tạo xong, tiếp tới, đồ nội thất cũng nên được cải tạo một chút.
Đừng xem kiểu dáng mấy bộ nội thất có vẻ cồng kềnh cũ kỹ, nhưng đổi vị trí bày biện một chút, lại thay đổi đơn giản trên đồ nội thất cộng thêm chút trang trí nho nhỏ, bỏ đi một số chỗ dư thừa, hiệu quả sẽ khác hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro