Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Thay Đổi Cả Gia...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Vẫn là câu nói kia, dáng vẻ thô sơ quê mùa đã biến mất, thay vào đó là cảm giác phục cổ.
Lại thêm một giá sách bày đầy sách, dù bày ở đâu bày thế nào cũng sẽ không bao giờ lỗi thời, chỉ nhìn xem bạn làm thế nào để khiến nó càng đẹp mắt hơn thôi.
Mà đương nhiên, chuyện này không thể làm khó nhà thiết kế Lâm của chúng ta được. Vừa bắt tay vào, căn nhà đã biến dạng hoàn toàn.
Vẫn là mấy bộ nội thất trước đó, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác.
Hệt như những món đồ nội thất bạn thấy thời hiện đại nhưng bị người ta cố tình làm cũ đi, cố gắng bày biện theo phong cách phục cổ.
Là cũ, cũng vẫn còn cảm giác niên đại, nhưng nó không hề quê mùa lỗi thời.
Làm sao để thay đổi vị trí nội thất? Đơn giản thôi, lợi dụng không gian, dễ dàng tùy ý thay đổi.
Đầu tiên là thu nội thất vào không gian, sau đó thì muốn đặt nó ở vị trí nào cứ lấy ra ở vị trí đấy, đơn giản vô cùng.
Lại thêm số đồ nội thất này cũng không khó di chuyển, nếu để nữ đồng chí của thời đại này kéo, hơi chậm hơi tốn sức một chút, nhưng vẫn có thể di chuyển vị trí được.
Lâm đại tiểu thư cũng không phải người yếu ớt, đương nhiên cũng có thể tự mình thay đổi.
Vì thế, nếu có người ngoài tới nhìn thấy thay đổi bên trong, hẳn bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ quá nhiều.
Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy muốn di chuyển đồ nội thất cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Cho dù Lâm Thiên Nhất không dịch chuyển nổi, nhưng chẳng phải ngày đó đối tượng của cô đã tới ư? Nói không chừng là đối tượng của cô giúp đỡ đây.
Chẳng được mấy ngày, Lâm Thiên Nhất đã cải tạo gian phòng thành kiểu dáng bản thân hài lòng nhất.
Tuy cô đi tới thời đại lạc hậu, dù tài nguyên có hạn, nhưng cô vẫn cố gắng để bản thân được thoải mái nhất có thể.
Mặc kệ ở đâu, Lâm Thiên Nhất cũng muốn nỗ lực tăng cao tiêu chuẩn cuộc sống của mình.
Cất robot xong rồi, Lâm Thiên Nhất đi vào không gian, đến phòng tắm, dùng nước linh tuyền thêm hoa tươi ngâm tắm thật thoải mái.
Bước ra thổi khô tóc, ngắm nghĩa bản thân trong gương, a, lại là một ngày xinh đẹp như hoa.
Vui vẻ bước tới phòng bếp, cô chuẩn bị bữa khuya ngon lành.
Mở tủ lạnh ra, vì hơi lười biếng, không muốn phức tạp hóa, Lâm Thiên Nhất tìm cái túi trôi nước hạt mè đông lạnh, nấu cho mình một bát chè trôi nước.
Ăn khuya xong rời khỏi không gian, cô nằm xuống giường, an tâm ngủ.
…
Hôm sau, ăn điểm tâm sửa soạn xong, Lâm Thiên Nhất vui vẻ đi làm.
Cô ngồi nhàm chán trước bàn làm việc. Công việc này thật sự quá thanh nhàn, cô chỉ làm một lát đã xong xuôi hết công việc trong tay.
Công việc chủ yếu của Lâm Thiên Nhất là thu phát sửa sang cùng với sắp xếp văn kiện, sau đó lại làm một số việt vặt vãnh, rất đơn giản.
Nhìn mọi người trong phòng làm việc, không phải đọc báo uống trà thì cũng là nói chuyện phiếm, cô thầm đoán, nếu trời lạnh hơn một chút, đoán chừng còn có người đan áo len.
Lại thêm một giá sách bày đầy sách, dù bày ở đâu bày thế nào cũng sẽ không bao giờ lỗi thời, chỉ nhìn xem bạn làm thế nào để khiến nó càng đẹp mắt hơn thôi.
Mà đương nhiên, chuyện này không thể làm khó nhà thiết kế Lâm của chúng ta được. Vừa bắt tay vào, căn nhà đã biến dạng hoàn toàn.
Vẫn là mấy bộ nội thất trước đó, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác.
Hệt như những món đồ nội thất bạn thấy thời hiện đại nhưng bị người ta cố tình làm cũ đi, cố gắng bày biện theo phong cách phục cổ.
Là cũ, cũng vẫn còn cảm giác niên đại, nhưng nó không hề quê mùa lỗi thời.
Làm sao để thay đổi vị trí nội thất? Đơn giản thôi, lợi dụng không gian, dễ dàng tùy ý thay đổi.
Đầu tiên là thu nội thất vào không gian, sau đó thì muốn đặt nó ở vị trí nào cứ lấy ra ở vị trí đấy, đơn giản vô cùng.
Lại thêm số đồ nội thất này cũng không khó di chuyển, nếu để nữ đồng chí của thời đại này kéo, hơi chậm hơi tốn sức một chút, nhưng vẫn có thể di chuyển vị trí được.
Lâm đại tiểu thư cũng không phải người yếu ớt, đương nhiên cũng có thể tự mình thay đổi.
Vì thế, nếu có người ngoài tới nhìn thấy thay đổi bên trong, hẳn bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ quá nhiều.
Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy muốn di chuyển đồ nội thất cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Cho dù Lâm Thiên Nhất không dịch chuyển nổi, nhưng chẳng phải ngày đó đối tượng của cô đã tới ư? Nói không chừng là đối tượng của cô giúp đỡ đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng được mấy ngày, Lâm Thiên Nhất đã cải tạo gian phòng thành kiểu dáng bản thân hài lòng nhất.
Tuy cô đi tới thời đại lạc hậu, dù tài nguyên có hạn, nhưng cô vẫn cố gắng để bản thân được thoải mái nhất có thể.
Mặc kệ ở đâu, Lâm Thiên Nhất cũng muốn nỗ lực tăng cao tiêu chuẩn cuộc sống của mình.
Cất robot xong rồi, Lâm Thiên Nhất đi vào không gian, đến phòng tắm, dùng nước linh tuyền thêm hoa tươi ngâm tắm thật thoải mái.
Bước ra thổi khô tóc, ngắm nghĩa bản thân trong gương, a, lại là một ngày xinh đẹp như hoa.
Vui vẻ bước tới phòng bếp, cô chuẩn bị bữa khuya ngon lành.
Mở tủ lạnh ra, vì hơi lười biếng, không muốn phức tạp hóa, Lâm Thiên Nhất tìm cái túi trôi nước hạt mè đông lạnh, nấu cho mình một bát chè trôi nước.
Ăn khuya xong rời khỏi không gian, cô nằm xuống giường, an tâm ngủ.
…
Hôm sau, ăn điểm tâm sửa soạn xong, Lâm Thiên Nhất vui vẻ đi làm.
Cô ngồi nhàm chán trước bàn làm việc. Công việc này thật sự quá thanh nhàn, cô chỉ làm một lát đã xong xuôi hết công việc trong tay.
Công việc chủ yếu của Lâm Thiên Nhất là thu phát sửa sang cùng với sắp xếp văn kiện, sau đó lại làm một số việt vặt vãnh, rất đơn giản.
Nhìn mọi người trong phòng làm việc, không phải đọc báo uống trà thì cũng là nói chuyện phiếm, cô thầm đoán, nếu trời lạnh hơn một chút, đoán chừng còn có người đan áo len.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro