Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Vậy Cháu Thử Xe...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Có đôi khi nhàm chán tới không nhịn được, Lâm Thiên Nhất lại lén đưa ý niệm vào trong không gian.
Ôi, đừng có không biết đủ nữa. Vì xưởng quan tâm chăm sóc nguyên chủ cho nên mới sắp xếp cho nguyên chủ công việc đơn giản thế này, bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn được đi làm ở văn phòng đây.
Nhìn công nhân trong phân xưởng xem, nguyên một đám mệt muốn chết, mỗi ngày đều có vô số việc làm mãi không ngừng nghỉ.
Nào giống người trong phòng làm việc của bọn họ, mỗi ngày thanh nhàn, tiền lương còn không thấp, nên biết thỏa mãn đi.
Thanh nhàn là tốt, cô không muốn mình quá mệt mỏi, chỉ là hơi buồn chán.
Thỉnh thoảng Vương Lan sẽ tới nói chuyện với cô một chút. Hiện tại Vương Lan đã tới phân xưởng phát văn kiện, chẳng còn ai nói chuyện với cô.
Cô cũng lười tới tiếp cận người khác, phụ nữ ở đây đa số đã lập gia đình, toàn nói mấy chuyện lặt vặt như con cái trong nhà… Không cùng chung chủ đề.
Lâm Thiên Nhất nhàm chán chờ tới tận trưa. Mới vừa tan ca, cô đã tranh thủ xuống tầng, đạp xe đạp nhỏ của mình về nhà.
Lâm Thiên Nhất khóa kỹ xe dưới lầu, chợt thấy Từ Công ở trên cô một tầng cũng mới vừa khóa xe xong, đang bưng một chồng sách báo tài liệu thật dày.
Cô vội vàng đi lên giúp đỡ: “Từ Công, sao nhiều đồ vậy ạ? Để cháu giúp bác.”
“A, Thiên Nhất à, cảm ơn cháu.” Từ Công cũng là kỹ sư cao cấp trong nhà máy sản xuất máy móc, qua mấy năm nữa sẽ về hưu.
Trước đây khi nguyên chủ còn bé thường gọi Từ công là bác Từ, nhưng sau này lại gọi Từ công (công trong công nhân ấy các bạn, không phải tên riêng đâu).
Lâm Thiên Nhất ôm lấy chồng sách báo tư liệu kia giúp Từ công, còn nói: “Bác định về nhà tăng ca ư?”
“Ai, hết cách rồi, có một số tư liệu chưa phiên dịch ra. Trước đây đa số tài liệu đều do Lâm công với Lý công phiên dịch, hiện tại không còn ai phiên dịch được.”
Từ công thở dài. Trong xưởng có rất nhiều kỹ sư học ngữ hệ Sioux, tinh thông tiếng Anh lại chẳng được mấy người, chỉ có ông với cha mẹ Lâm Thiên Nhất là tốt một chút, nhưng cả hai người bọn họ đều đã mất rồi.
Hiện tại, rất nhiều việc đều chồng chất lên người một mình ông.
Hai năm trước còn tốt một chút, năm nay tài liệu hơi nhiều, trong xưởng lại nhập thêm một loạt thiết bị mới.
Việc ông cần làm thật sự nhiều lắm, trên văn phòng không có đủ thời gian với tinh lực để phiên dịch hết cho nên mấy thứ cần dùng gấp, ông sẽ mang về nhà để tăng ca.
Thậm chí còn có một vài thứ cần mang tới tiệm sách nhờ người phiên dịch giúp, nhưng bên chỗ bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu người có thể phiên dịch.
Nhân thủ không đủ là một, rất nhiều người có kiến thức chuyên ngành sâu đều đã bị đưa xuống nông thôn cải tạo, biết đi đâu tìm người dịch nữa đây.
Lâm Thiên Nhất không nhịn được mà nhìn đống sách báo tư liệu trong tay thêm vài lần, đúng là có một số từ tiếng Anh.
“Thế nào? Cháu hiểu không?” Từ công thấy Lâm Thiên Nhất nhìn chăm chú như vậy, trong lòng khẽ động.
Ôi, đừng có không biết đủ nữa. Vì xưởng quan tâm chăm sóc nguyên chủ cho nên mới sắp xếp cho nguyên chủ công việc đơn giản thế này, bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn được đi làm ở văn phòng đây.
Nhìn công nhân trong phân xưởng xem, nguyên một đám mệt muốn chết, mỗi ngày đều có vô số việc làm mãi không ngừng nghỉ.
Nào giống người trong phòng làm việc của bọn họ, mỗi ngày thanh nhàn, tiền lương còn không thấp, nên biết thỏa mãn đi.
Thanh nhàn là tốt, cô không muốn mình quá mệt mỏi, chỉ là hơi buồn chán.
Thỉnh thoảng Vương Lan sẽ tới nói chuyện với cô một chút. Hiện tại Vương Lan đã tới phân xưởng phát văn kiện, chẳng còn ai nói chuyện với cô.
Cô cũng lười tới tiếp cận người khác, phụ nữ ở đây đa số đã lập gia đình, toàn nói mấy chuyện lặt vặt như con cái trong nhà… Không cùng chung chủ đề.
Lâm Thiên Nhất nhàm chán chờ tới tận trưa. Mới vừa tan ca, cô đã tranh thủ xuống tầng, đạp xe đạp nhỏ của mình về nhà.
Lâm Thiên Nhất khóa kỹ xe dưới lầu, chợt thấy Từ Công ở trên cô một tầng cũng mới vừa khóa xe xong, đang bưng một chồng sách báo tài liệu thật dày.
Cô vội vàng đi lên giúp đỡ: “Từ Công, sao nhiều đồ vậy ạ? Để cháu giúp bác.”
“A, Thiên Nhất à, cảm ơn cháu.” Từ Công cũng là kỹ sư cao cấp trong nhà máy sản xuất máy móc, qua mấy năm nữa sẽ về hưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây khi nguyên chủ còn bé thường gọi Từ công là bác Từ, nhưng sau này lại gọi Từ công (công trong công nhân ấy các bạn, không phải tên riêng đâu).
Lâm Thiên Nhất ôm lấy chồng sách báo tư liệu kia giúp Từ công, còn nói: “Bác định về nhà tăng ca ư?”
“Ai, hết cách rồi, có một số tư liệu chưa phiên dịch ra. Trước đây đa số tài liệu đều do Lâm công với Lý công phiên dịch, hiện tại không còn ai phiên dịch được.”
Từ công thở dài. Trong xưởng có rất nhiều kỹ sư học ngữ hệ Sioux, tinh thông tiếng Anh lại chẳng được mấy người, chỉ có ông với cha mẹ Lâm Thiên Nhất là tốt một chút, nhưng cả hai người bọn họ đều đã mất rồi.
Hiện tại, rất nhiều việc đều chồng chất lên người một mình ông.
Hai năm trước còn tốt một chút, năm nay tài liệu hơi nhiều, trong xưởng lại nhập thêm một loạt thiết bị mới.
Việc ông cần làm thật sự nhiều lắm, trên văn phòng không có đủ thời gian với tinh lực để phiên dịch hết cho nên mấy thứ cần dùng gấp, ông sẽ mang về nhà để tăng ca.
Thậm chí còn có một vài thứ cần mang tới tiệm sách nhờ người phiên dịch giúp, nhưng bên chỗ bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu người có thể phiên dịch.
Nhân thủ không đủ là một, rất nhiều người có kiến thức chuyên ngành sâu đều đã bị đưa xuống nông thôn cải tạo, biết đi đâu tìm người dịch nữa đây.
Lâm Thiên Nhất không nhịn được mà nhìn đống sách báo tư liệu trong tay thêm vài lần, đúng là có một số từ tiếng Anh.
“Thế nào? Cháu hiểu không?” Từ công thấy Lâm Thiên Nhất nhìn chăm chú như vậy, trong lòng khẽ động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro