Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Linh Tuyền
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Kiếm tiền rồi lại đầu tư rồi lại tiếp tục kiếm tiền, càng lúc tiền càng nhiều, căn tứ hợp viện này cũng là cô kiếm tiền mua được.
Ôi, cho dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Một khi xuyên viện rồi, cái gì cũng không còn. May mà căn tứ hợp viện cô mua này đã theo cô tới đây.
Số thức ăn không nhiều lắm kia mới là thứ quan trọng nhất.
Vào thời đại này, vật tư thiếu thốn, cả năm cũng chẳng ăn được mấy miếng thịt.
Nguyên chủ làm việc trong nhà máy sản xuất máy móc, đãi ngộ đã có thể tính là tốt vô cùng, nhưng so với cuộc sống của Lâm Thiên Nhất ở hiện đại, thế này vẫn quá gian khổ.
Buồn là thức ăn trong không gian cũng không nhiều, chỉ sợ cô ăn chẳng bao lâu đã hết mất… Thôi quên đi, ăn tiết kiệm chút vậy.
Lâm Thiên Nhất đi trở về hậu viện. Trong viện có một cái ao nhỏ, bên cạnh có mấy tảng đá lớn nhỏ chồng lên, tạo thành một hệ sinh thái dưới nước. Phía trên còn có nước chảy xuống đáy ao.
Lâm Thiên Nhất nhìn nước chảy, vui vẻ nghĩ thầm: “Không gian cũng có, không biết có linh tuyền và vân vân không…”
Đột nhiên cô cảm giác được đầu ngón tay ướt nhẹp. Tâm niệm vừa động, trong tay lại xuất hiện một cái bát. Không ngờ cô có thể dẫn ra một bát nước.
Nghĩ tới mấy bộ tiểu thuyết cô từng đọc, sau khi uống linh tuyền sẽ có biến hóa rất rõ ràng, Lâm Thiên Nhất không định uống một hơi hết bát nước.
Mà cô cầm bát nước đi vào nhà, quyết định pha loãng ra rồi uống thử xem có phản ứng gì không.
Cô uống một ly nước chỉ nhỏ một giọt linh tuyền, quả nhiên, không có cảm giác gì quá rõ ràng, chỉ có chút thoải mái rất nhẹ.
Lại thêm ít linh tuyền nữa, cảm giác rõ ràng hơn một chút. Lâm Thiên Nhất quyết định dùng mấy ngày tới, từ từ tăng số lượng linh tuyền để cảm nhận biến hóa thân thể.
Cô dùng số nước linh tuyền còn lại để rửa mặt. Ai u, mắt trần cũng có thể thấy được da mặt cô trở nên đẹp hơn nhiều, trơn mịn, trắng nõn như có thể phát sáng.
Cô bắt đầu ra vào không gian, luyện tập cách điều khiển lấy vật, phát hiện bản thân có thể dựa vào một suy nghĩ để khống chế.
Lâm Thiên Nhất cũng không vội vã, từ từ luyện tập cách sử dụng không gian, thuần thục rồi lại kiểm kê vật tư bên trong sau.
Hiện tại muốn ra vào không gian đã không cần tới mặt dây chuyền ngọc bích, cô cất mặt dây chuyền vào không gian trước.
Vào thời đại này, đeo một mặt dây chuyền ngọc bích lên cổ không phải chuyện tốt gì, sợ là sẽ bị người có lòng tố cáo.
Lâm Thiên Nhất cảm thấy an tâm hơn một chút. Có không gian, cô cũng có thêm lực lượng để sống trong thời đại này.
Nhưng cô cũng không định ỷ lại hoàn toàn vào không gian. Nhà máy sản xuất máy móc nhiều người lắm mắt, dễ bị lòi.
Cô không phải người cái gì cũng không biết làm, đầu tiên, cô là một người yêu thích đồ ăn, người thích ăn ngon thông thường đều thích tự mình nấu ăn.
Ôi, cho dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Một khi xuyên viện rồi, cái gì cũng không còn. May mà căn tứ hợp viện cô mua này đã theo cô tới đây.
Số thức ăn không nhiều lắm kia mới là thứ quan trọng nhất.
Vào thời đại này, vật tư thiếu thốn, cả năm cũng chẳng ăn được mấy miếng thịt.
Nguyên chủ làm việc trong nhà máy sản xuất máy móc, đãi ngộ đã có thể tính là tốt vô cùng, nhưng so với cuộc sống của Lâm Thiên Nhất ở hiện đại, thế này vẫn quá gian khổ.
Buồn là thức ăn trong không gian cũng không nhiều, chỉ sợ cô ăn chẳng bao lâu đã hết mất… Thôi quên đi, ăn tiết kiệm chút vậy.
Lâm Thiên Nhất đi trở về hậu viện. Trong viện có một cái ao nhỏ, bên cạnh có mấy tảng đá lớn nhỏ chồng lên, tạo thành một hệ sinh thái dưới nước. Phía trên còn có nước chảy xuống đáy ao.
Lâm Thiên Nhất nhìn nước chảy, vui vẻ nghĩ thầm: “Không gian cũng có, không biết có linh tuyền và vân vân không…”
Đột nhiên cô cảm giác được đầu ngón tay ướt nhẹp. Tâm niệm vừa động, trong tay lại xuất hiện một cái bát. Không ngờ cô có thể dẫn ra một bát nước.
Nghĩ tới mấy bộ tiểu thuyết cô từng đọc, sau khi uống linh tuyền sẽ có biến hóa rất rõ ràng, Lâm Thiên Nhất không định uống một hơi hết bát nước.
Mà cô cầm bát nước đi vào nhà, quyết định pha loãng ra rồi uống thử xem có phản ứng gì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô uống một ly nước chỉ nhỏ một giọt linh tuyền, quả nhiên, không có cảm giác gì quá rõ ràng, chỉ có chút thoải mái rất nhẹ.
Lại thêm ít linh tuyền nữa, cảm giác rõ ràng hơn một chút. Lâm Thiên Nhất quyết định dùng mấy ngày tới, từ từ tăng số lượng linh tuyền để cảm nhận biến hóa thân thể.
Cô dùng số nước linh tuyền còn lại để rửa mặt. Ai u, mắt trần cũng có thể thấy được da mặt cô trở nên đẹp hơn nhiều, trơn mịn, trắng nõn như có thể phát sáng.
Cô bắt đầu ra vào không gian, luyện tập cách điều khiển lấy vật, phát hiện bản thân có thể dựa vào một suy nghĩ để khống chế.
Lâm Thiên Nhất cũng không vội vã, từ từ luyện tập cách sử dụng không gian, thuần thục rồi lại kiểm kê vật tư bên trong sau.
Hiện tại muốn ra vào không gian đã không cần tới mặt dây chuyền ngọc bích, cô cất mặt dây chuyền vào không gian trước.
Vào thời đại này, đeo một mặt dây chuyền ngọc bích lên cổ không phải chuyện tốt gì, sợ là sẽ bị người có lòng tố cáo.
Lâm Thiên Nhất cảm thấy an tâm hơn một chút. Có không gian, cô cũng có thêm lực lượng để sống trong thời đại này.
Nhưng cô cũng không định ỷ lại hoàn toàn vào không gian. Nhà máy sản xuất máy móc nhiều người lắm mắt, dễ bị lòi.
Cô không phải người cái gì cũng không biết làm, đầu tiên, cô là một người yêu thích đồ ăn, người thích ăn ngon thông thường đều thích tự mình nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro