Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Studio
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Đây không phải căn tứ hợp viện cô mua ở trong thành phố kia sao? Tiểu viện có hai lối vào, cổng trước là studio của cô, cổng sau là vào chỗ cô ở.
Chỗ cô mới vừa xuất hiện kia là cổng thứ hai trong tiểu viện.
Đây là một căn tứ hợp viện đã được cải biến, bên trong có đầy đủ mọi tiện nghi thời hiện đại.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Thiên Nhất gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời… Không biết mấy dì giúp việc đi đâu rồi không biết?
Lâm Thiên Nhất nhanh chân chạy tới tiền viện, nhưng nơi đó cũng im ắng không một bóng người.
Tâm niệm vừa động, chỉ chớp mắt Lâm Thiên Nhất đã quay lại căn nhà nhỏ ba phòng kia. Lần này cô hiểu rõ rồi, kia chỉ là cái không gian thôi, không phải cô xuyên trở về hiện đại.
Nhưng Lâm Thiên Nhất vẫn rất kích động. Cô lại nhanh chóng chạy vào không gian lại.
Ngoại trừ không một bóng người, tất cả mọi thứ xung quanh đều thân thiết quen thuộc vô cùng.
Tuy bộ tứ hợp viện này của cô được cải biến rất tiện lợi hiện đại, nhưng chỉ là tiện lợi thôi, phong cách chính vẫn là kiểu Trung Hoa.
Cô còn có một căn biệt thự khác được xây dựng theo phong cách hiện đại hoàn toàn, nhưng cô càng thích bộ tứ hợp viện này hơn.
Cô cầm máy tính bảng đang nằm trên giường La Hán, đầy pin, đáng tiếc không có sóng.
Mở ra, máy tính bảng vẫn sử dụng được bình thường, có điều không thể lên mạng. Nhưng mà mấy thứ cô tải về vẫn còn bên trong.
Trước nay cô vẫn luôn giữ một thói quen, chính là nhìn thấy thứ gì hay ho cũng sẽ tải xuống, chờ khi có thời gian rảnh lại xem.
Hiện tại xem ra, đây đúng là một thói quen tốt, tuy không phải thứ gì cũng áp dụng được nhưng tối thiểu khi buồn chán cũng có thể xem bộ phim chơi ván game.
Nhưng hình như đây không phải thứ quan trọng nhất, đi xem thử phòng bếp với phòng chứa đồ đi.
Phòng phía đông là phòng bếp với phòng ăn kiểu mở, chỉ riêng tủ lạnh đã có hai cái.
Lâm Thiên Nhất mở tủ lạnh ra nhìn, tràn đầy đồ. Lâm Thiên Nhất lấy một hộp sữa tươi ra, mở nắp uống sữa.
Thấy trong tủ lạnh còn có một miếng bánh ga tô vị việt quất, cô lấy ra luôn. Cô còn chưa ăn sáng đâu.
Uống sữa bò ăn bánh ga tô xong, Lâm Thiên Nhất lại đi tới tiền viện. Đây là studio của cô.
Tiền viện này không được thiết kế theo kiểu viện, mà thiết kế như cửa hàng buôn bán. Dĩ nhiên nó không phải cửa hàng buôn bán bình thường, chủ yếu là được thiết kế theo yêu cầu.
Nơi này có một sảnh tiếp khách, chuyên trưng bày quần áo với trang sức do co thiết kế.
Sương phòng bên cạnh là phòng làm việc. Cô có một phòng làm việc riêng, cũng có phòng làm việc chung với nhân viên, đều được thiết kế tỉ mỉ.
Về phần sản xuất hàng loạt, đã có nhà xưởng được xây ở vùng ngoại thành lo liệu.
Tiền viện còn có phòng làm việc của nhân viên, bình thường ở đây có không ít người, cô còn làm thêm một phòng bếp với phòng ăn riêng chuyên cung cấp bữa ăn cho nhân viên.
Cô bước vào phòng bếp kia nhìn lại, bên trong có không ít đồ, có tủ lạnh cũng có tủ đông, còn có bể cá.
Cô không phải một người keo kiệt hà khắc, nên đồ ăn cho nhân viên có tiêu chuẩn khá cao, có thể nói là đa dạng đầy đủ.
Lâm Thiên Nhất vui vẻ. May mà cô là một bà chủ hào phóng, hiện tại người được lợi vẫn là chính bản thân mình.
Studio của cô chủ yếu chỉ làm về thiết kế, về phần quản lý… đều thuê nhân viên chuyên nghiệp về làm.
Thật ra cô cũng không phải người có dã tâm gây dựng sự nghiệp quá nặng, cô mở studio này đơn thuần chỉ vì thích thôi, từ lúc còn đi học cô đã bắt đầu làm công việc này.
Nhiều năm trôi qua, nhà xưởng đã mở rộng ra tới mấy cái, cũng kiếm được một chút tiền.
Nhưng số tiền cô tiết kiệm được chỉ là tiền lẻ, cô dùng hết tiền để thuê các công ty đáng tin đầu tư giúp mình. Kể ra cô cũng may mắn, mấy khoản đầu tư này lại giúp cô kiếm được không ít tiền nữa.
Chỗ cô mới vừa xuất hiện kia là cổng thứ hai trong tiểu viện.
Đây là một căn tứ hợp viện đã được cải biến, bên trong có đầy đủ mọi tiện nghi thời hiện đại.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Thiên Nhất gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời… Không biết mấy dì giúp việc đi đâu rồi không biết?
Lâm Thiên Nhất nhanh chân chạy tới tiền viện, nhưng nơi đó cũng im ắng không một bóng người.
Tâm niệm vừa động, chỉ chớp mắt Lâm Thiên Nhất đã quay lại căn nhà nhỏ ba phòng kia. Lần này cô hiểu rõ rồi, kia chỉ là cái không gian thôi, không phải cô xuyên trở về hiện đại.
Nhưng Lâm Thiên Nhất vẫn rất kích động. Cô lại nhanh chóng chạy vào không gian lại.
Ngoại trừ không một bóng người, tất cả mọi thứ xung quanh đều thân thiết quen thuộc vô cùng.
Tuy bộ tứ hợp viện này của cô được cải biến rất tiện lợi hiện đại, nhưng chỉ là tiện lợi thôi, phong cách chính vẫn là kiểu Trung Hoa.
Cô còn có một căn biệt thự khác được xây dựng theo phong cách hiện đại hoàn toàn, nhưng cô càng thích bộ tứ hợp viện này hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cầm máy tính bảng đang nằm trên giường La Hán, đầy pin, đáng tiếc không có sóng.
Mở ra, máy tính bảng vẫn sử dụng được bình thường, có điều không thể lên mạng. Nhưng mà mấy thứ cô tải về vẫn còn bên trong.
Trước nay cô vẫn luôn giữ một thói quen, chính là nhìn thấy thứ gì hay ho cũng sẽ tải xuống, chờ khi có thời gian rảnh lại xem.
Hiện tại xem ra, đây đúng là một thói quen tốt, tuy không phải thứ gì cũng áp dụng được nhưng tối thiểu khi buồn chán cũng có thể xem bộ phim chơi ván game.
Nhưng hình như đây không phải thứ quan trọng nhất, đi xem thử phòng bếp với phòng chứa đồ đi.
Phòng phía đông là phòng bếp với phòng ăn kiểu mở, chỉ riêng tủ lạnh đã có hai cái.
Lâm Thiên Nhất mở tủ lạnh ra nhìn, tràn đầy đồ. Lâm Thiên Nhất lấy một hộp sữa tươi ra, mở nắp uống sữa.
Thấy trong tủ lạnh còn có một miếng bánh ga tô vị việt quất, cô lấy ra luôn. Cô còn chưa ăn sáng đâu.
Uống sữa bò ăn bánh ga tô xong, Lâm Thiên Nhất lại đi tới tiền viện. Đây là studio của cô.
Tiền viện này không được thiết kế theo kiểu viện, mà thiết kế như cửa hàng buôn bán. Dĩ nhiên nó không phải cửa hàng buôn bán bình thường, chủ yếu là được thiết kế theo yêu cầu.
Nơi này có một sảnh tiếp khách, chuyên trưng bày quần áo với trang sức do co thiết kế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sương phòng bên cạnh là phòng làm việc. Cô có một phòng làm việc riêng, cũng có phòng làm việc chung với nhân viên, đều được thiết kế tỉ mỉ.
Về phần sản xuất hàng loạt, đã có nhà xưởng được xây ở vùng ngoại thành lo liệu.
Tiền viện còn có phòng làm việc của nhân viên, bình thường ở đây có không ít người, cô còn làm thêm một phòng bếp với phòng ăn riêng chuyên cung cấp bữa ăn cho nhân viên.
Cô bước vào phòng bếp kia nhìn lại, bên trong có không ít đồ, có tủ lạnh cũng có tủ đông, còn có bể cá.
Cô không phải một người keo kiệt hà khắc, nên đồ ăn cho nhân viên có tiêu chuẩn khá cao, có thể nói là đa dạng đầy đủ.
Lâm Thiên Nhất vui vẻ. May mà cô là một bà chủ hào phóng, hiện tại người được lợi vẫn là chính bản thân mình.
Studio của cô chủ yếu chỉ làm về thiết kế, về phần quản lý… đều thuê nhân viên chuyên nghiệp về làm.
Thật ra cô cũng không phải người có dã tâm gây dựng sự nghiệp quá nặng, cô mở studio này đơn thuần chỉ vì thích thôi, từ lúc còn đi học cô đã bắt đầu làm công việc này.
Nhiều năm trôi qua, nhà xưởng đã mở rộng ra tới mấy cái, cũng kiếm được một chút tiền.
Nhưng số tiền cô tiết kiệm được chỉ là tiền lẻ, cô dùng hết tiền để thuê các công ty đáng tin đầu tư giúp mình. Kể ra cô cũng may mắn, mấy khoản đầu tư này lại giúp cô kiếm được không ít tiền nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro