Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Bị "trị"
2024-11-05 09:32:24
Sau khi Lâm Thiên Vũ rời đi, Thiên Di ở lại bệnh viện, ngồi bên cạnh bà ngoại để trò chuyện. Qua những lời kể của bà, cô dần hiểu thêm về cuộc đời của nhân vật mà mình đang nhập vai. Bà ngoại kể rằng mẹ của Phạm Thiên Di đã qua đời cách đây vài năm vì bệnh tật, còn cha cô thì sớm tái hôn. Phạm Thiên Di lớn lên với bà ngoại, người luôn là chỗ dựa duy nhất cho cô trong những ngày tháng khó khăn.
Cuộc sống của Phạm Thiên Di không hề dễ dàng. Cô làm nhiều công việc, từ phục vụ nhà hàng đến bất kỳ việc gì có thể để kiếm sống, nhưng số tiền cô kiếm được cũng chẳng thấm vào đâu khi phải lo toan cho cả bà và người cậu nghiện ngập. Năm ngoái, gánh nặng gia đình lại càng đè nặng hơn khi cậu của Thiên Di trộm hết số tiền cô dành dụm để chữa bệnh cho bà, mang đi ăn chơi và cuối cùng qua đời vì sốc thuốc.
Bà ngoại kể lại những tháng ngày đó với đôi mắt buồn, nhưng giọng vẫn run rẩy vì niềm vui khi biết rằng bà đã được cứu sống nhờ ca phẫu thuật, và tất cả là nhờ sự hy sinh của Thiên Di.
Thiên Di ngồi lắng nghe, lòng cô dâng lên một nỗi cảm thán sâu sắc. "Nhân vật này... đã trải qua quá nhiều đau khổ," cô thầm nghĩ. Từng chút một, cô hiểu rõ hơn về cuộc đời khốn khó của Phạm Thiên Di, về những thử thách mà cô gái này đã trải qua.
Nhưng sau đó không biết vì lý do gì cô lại gặp được Vương Kỳ Nam rồi còn gả cho anh, ôm lấy một số tiền lớn, hoàn thành tâm nguyện phẫu thuật cho bà.
...
Trịnh Bảo Long sau đó cũng rời khỏi phòng để lại không gian riêng cho cô nhưng cũng không quên gọi điện báo cáo tình hình lại cho Vương Kỳ Nam. Anh nghe xong liền hỏi lại
[ Có phải Phạm Thiên Di cảm kích tôi lắm không ? Chuẩn bị chu đáo cho bà ngoại cô ấy như thế mà ]
Bảo Long ậm ừ xong cũng nói thật
" Thiếu phu nhân không nói gì đến thiếu gia hết ạ "
Sau khi Trịnh Bảo Long rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng tư cho Thiên Di và bà ngoại, anh nhanh chóng gọi điện báo cáo tình hình cho Vương Kỳ Nam. Ở đầu dây bên kia, Vương Kỳ Nam nghe xong, giọng điệu có chút tự đắc:
“Cô ta chắc phải cảm kích tôi lắm chứ? Tôi đã chu đáo lo liệu mọi thứ cho bà ngoại cô ấy như thế cơ mà.”
Bảo Long ngập ngừng một chút, rồi cũng đành thật thà nói rõ:
“Thiếu phu nhân không nhắc gì đến thiếu gia hết ạ.”
Vừa nghe xong, gương mặt Vương Kỳ Nam lập tức tối sầm lại, sự khó chịu hiện rõ trong từng nét mặt. Anh tức giận tắt máy mà không nói thêm lời nào. Cơn bực bội của anh bùng lên khi nghĩ đến phản ứng thờ ơ của Thiên Di.
Hiện tại, anh đang ngồi trong phòng VIP của một quán bar, cùng với hai người bạn thân là Tôn Gia Khiêm và Đặng Trọng Khang. Trên bàn đã ngổn ngang vỏ chai bia, không khí có phần ảm đạm hơn so với thường ngày. Vương Kỳ Nam nốc một ngụm bia lớn, ánh mắt đầy bực bội khi quay sang hai người bạn, giọng nói gay gắt:
“Các cậu nhìn xem, loại người các cậu giới thiệu cho tôi là cái kiểu gì thế? Bảo hiền lành, biết điều, có chút nào giống lời các cậu nói không? Tôi lo cho bà ngoại cô ta mà cô ta chẳng buồn nhắc một câu!”
Gia Khiêm và Trọng Khang lúng túng nhìn nhau, rồi quay sang Vương Kỳ Nam, không biết nên phản ứng thế nào trước cơn giận dữ của anh. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhưng cuối cùng, Trọng Khang lên tiếng trước, giọng nói mang ý bênh vực Thiên Di một cách rõ ràng:
"Thiên Di thật sự là người hiểu chuyện. Trước kia, cô ấy làm việc ở nhà hàng của tôi, luôn rất chăm chỉ và tận tâm. Bình thường không bao giờ gây gổ với ai, cả nhân viên lẫn khách hàng đều rất quý mến cô ấy."
Nghe Trọng Khang nói, Gia Khiêm cũng gật đầu đồng tình, tiếp lời:
"Khang Khang nói đúng đấy. Lúc cậu nhờ bọn tôi tìm người phù hợp cho cậu, tôi với Khang ngồi bàn bạc rất lâu mà cũng không biết tìm ai cho hợp. Cậu không thích những cô tiểu thư nhà giàu kiêu kỳ, lại cần một người độc lập, không xen vào chuyện của cậu. Ai ngờ đâu, cuộc nói chuyện đó lọt vào tai Thiên Di. Sau khi nghe, cô ấy tự mình ứng cử. Thật sự, chẳng còn ai phù hợp hơn nữa."
Cả hai người bạn ra sức biện minh cho Thiên Di, nhưng sự bực dọc trong Vương Kỳ Nam vẫn không giảm bớt. Anh nhấp thêm một ngụm bia, ánh mắt lóe lên tia khó chịu, rồi lẩm bẩm như tự trách bản thân:
"Rõ ràng là các cậu đã giới thiệu một mối họa cho tôi rồi. Phạm Thiên Di... thật sự không biết phải nói sao cho đúng. Cô ấy đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi."
Trọng Khang bật cười trước vẻ mặt đầy uất ức của Vương Kỳ Nam:
"Thiên Di chỉ là một cô gái nhỏ, làm gì mà cậu nói ghê gớm như thế. Hay là... cậu bị cô ấy lấn lướt rồi?"
Gia Khiêm không bỏ lỡ cơ hội, tiếp lời:
"Chắc chắn là vậy rồi! Từ trước đến nay, có bao giờ thấy Vương công tử nhà mình phải chật vật như thế này đâu. Có khi cậu bị Thiên Di 'trị' rồi, sợ cô ấy chứ gì!"
Vương Kỳ Nam lập tức phản bác, giỌng điệu pha chút bất mãn:
"Tôi nào có sợ cô ấy! Chỉ là... tôi không thể nào đối xử thô bạo với phụ nữ được, hiểu không? Đàn ông ai lại đi bắt nạt con gái!"
Dù vậy, lời nói của anh không giấu nổi sự lúng túng, khiến cả Trọng Khang lẫn Gia Khiêm càng cười lớn hơn, vui vẻ trêu chọc cậu bạn vốn dĩ chưa từng bị ai "trên cơ" như thế.
Cuộc sống của Phạm Thiên Di không hề dễ dàng. Cô làm nhiều công việc, từ phục vụ nhà hàng đến bất kỳ việc gì có thể để kiếm sống, nhưng số tiền cô kiếm được cũng chẳng thấm vào đâu khi phải lo toan cho cả bà và người cậu nghiện ngập. Năm ngoái, gánh nặng gia đình lại càng đè nặng hơn khi cậu của Thiên Di trộm hết số tiền cô dành dụm để chữa bệnh cho bà, mang đi ăn chơi và cuối cùng qua đời vì sốc thuốc.
Bà ngoại kể lại những tháng ngày đó với đôi mắt buồn, nhưng giọng vẫn run rẩy vì niềm vui khi biết rằng bà đã được cứu sống nhờ ca phẫu thuật, và tất cả là nhờ sự hy sinh của Thiên Di.
Thiên Di ngồi lắng nghe, lòng cô dâng lên một nỗi cảm thán sâu sắc. "Nhân vật này... đã trải qua quá nhiều đau khổ," cô thầm nghĩ. Từng chút một, cô hiểu rõ hơn về cuộc đời khốn khó của Phạm Thiên Di, về những thử thách mà cô gái này đã trải qua.
Nhưng sau đó không biết vì lý do gì cô lại gặp được Vương Kỳ Nam rồi còn gả cho anh, ôm lấy một số tiền lớn, hoàn thành tâm nguyện phẫu thuật cho bà.
...
Trịnh Bảo Long sau đó cũng rời khỏi phòng để lại không gian riêng cho cô nhưng cũng không quên gọi điện báo cáo tình hình lại cho Vương Kỳ Nam. Anh nghe xong liền hỏi lại
[ Có phải Phạm Thiên Di cảm kích tôi lắm không ? Chuẩn bị chu đáo cho bà ngoại cô ấy như thế mà ]
Bảo Long ậm ừ xong cũng nói thật
" Thiếu phu nhân không nói gì đến thiếu gia hết ạ "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Trịnh Bảo Long rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng tư cho Thiên Di và bà ngoại, anh nhanh chóng gọi điện báo cáo tình hình cho Vương Kỳ Nam. Ở đầu dây bên kia, Vương Kỳ Nam nghe xong, giọng điệu có chút tự đắc:
“Cô ta chắc phải cảm kích tôi lắm chứ? Tôi đã chu đáo lo liệu mọi thứ cho bà ngoại cô ấy như thế cơ mà.”
Bảo Long ngập ngừng một chút, rồi cũng đành thật thà nói rõ:
“Thiếu phu nhân không nhắc gì đến thiếu gia hết ạ.”
Vừa nghe xong, gương mặt Vương Kỳ Nam lập tức tối sầm lại, sự khó chịu hiện rõ trong từng nét mặt. Anh tức giận tắt máy mà không nói thêm lời nào. Cơn bực bội của anh bùng lên khi nghĩ đến phản ứng thờ ơ của Thiên Di.
Hiện tại, anh đang ngồi trong phòng VIP của một quán bar, cùng với hai người bạn thân là Tôn Gia Khiêm và Đặng Trọng Khang. Trên bàn đã ngổn ngang vỏ chai bia, không khí có phần ảm đạm hơn so với thường ngày. Vương Kỳ Nam nốc một ngụm bia lớn, ánh mắt đầy bực bội khi quay sang hai người bạn, giọng nói gay gắt:
“Các cậu nhìn xem, loại người các cậu giới thiệu cho tôi là cái kiểu gì thế? Bảo hiền lành, biết điều, có chút nào giống lời các cậu nói không? Tôi lo cho bà ngoại cô ta mà cô ta chẳng buồn nhắc một câu!”
Gia Khiêm và Trọng Khang lúng túng nhìn nhau, rồi quay sang Vương Kỳ Nam, không biết nên phản ứng thế nào trước cơn giận dữ của anh. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhưng cuối cùng, Trọng Khang lên tiếng trước, giọng nói mang ý bênh vực Thiên Di một cách rõ ràng:
"Thiên Di thật sự là người hiểu chuyện. Trước kia, cô ấy làm việc ở nhà hàng của tôi, luôn rất chăm chỉ và tận tâm. Bình thường không bao giờ gây gổ với ai, cả nhân viên lẫn khách hàng đều rất quý mến cô ấy."
Nghe Trọng Khang nói, Gia Khiêm cũng gật đầu đồng tình, tiếp lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khang Khang nói đúng đấy. Lúc cậu nhờ bọn tôi tìm người phù hợp cho cậu, tôi với Khang ngồi bàn bạc rất lâu mà cũng không biết tìm ai cho hợp. Cậu không thích những cô tiểu thư nhà giàu kiêu kỳ, lại cần một người độc lập, không xen vào chuyện của cậu. Ai ngờ đâu, cuộc nói chuyện đó lọt vào tai Thiên Di. Sau khi nghe, cô ấy tự mình ứng cử. Thật sự, chẳng còn ai phù hợp hơn nữa."
Cả hai người bạn ra sức biện minh cho Thiên Di, nhưng sự bực dọc trong Vương Kỳ Nam vẫn không giảm bớt. Anh nhấp thêm một ngụm bia, ánh mắt lóe lên tia khó chịu, rồi lẩm bẩm như tự trách bản thân:
"Rõ ràng là các cậu đã giới thiệu một mối họa cho tôi rồi. Phạm Thiên Di... thật sự không biết phải nói sao cho đúng. Cô ấy đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi."
Trọng Khang bật cười trước vẻ mặt đầy uất ức của Vương Kỳ Nam:
"Thiên Di chỉ là một cô gái nhỏ, làm gì mà cậu nói ghê gớm như thế. Hay là... cậu bị cô ấy lấn lướt rồi?"
Gia Khiêm không bỏ lỡ cơ hội, tiếp lời:
"Chắc chắn là vậy rồi! Từ trước đến nay, có bao giờ thấy Vương công tử nhà mình phải chật vật như thế này đâu. Có khi cậu bị Thiên Di 'trị' rồi, sợ cô ấy chứ gì!"
Vương Kỳ Nam lập tức phản bác, giỌng điệu pha chút bất mãn:
"Tôi nào có sợ cô ấy! Chỉ là... tôi không thể nào đối xử thô bạo với phụ nữ được, hiểu không? Đàn ông ai lại đi bắt nạt con gái!"
Dù vậy, lời nói của anh không giấu nổi sự lúng túng, khiến cả Trọng Khang lẫn Gia Khiêm càng cười lớn hơn, vui vẻ trêu chọc cậu bạn vốn dĩ chưa từng bị ai "trên cơ" như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro