Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Nụ hôn lỡ trớn
2024-11-21 22:18:29
Tối đó, khi Vương Kỳ Nam trở về nhà, anh trông thấy Thiên Di đang ngồi chăm chú bên chiếc bàn gỗ, tay cầm bút vẽ với sự tập trung cao độ. Anh tò mò tiến lại gần, để ý thấy cô đang thiết kế trang phục. Chỉ vài nét vẽ sắc sảo, bộ váy đã hiện ra một cách sống động, với những chi tiết đính kết nổi bật làm điểm nhấn.
"Thiết kế quần áo à? Phạm Thiên Di, cô lại định bày trò gì nữa sao?" Vương Kỳ Nam hỏi, giọng điệu pha chút chế nhạo.
Thiên Di không thèm ngước mắt lên, tiếp tục chăm chú vào công việc của mình. "Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi cần một công việc. Làm nhà thiết kế thời trang thì sao, anh thấy thế nào?"
Lời của cô khiến Vương Kỳ Nam bật cười. Nhà thiết kế thời trang? Với anh, đó chỉ là một ý tưởng viển vông. "Cô nghĩ mình đủ khả năng để làm nhà thiết kế à? Cô thì biết gì về thời trang chứ?"
Thiên Di cảm thấy như bị anh châm chọc đến mức không thể chịu nổi. Thực tế, ở thế giới trước kia, cô chính là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, không chỉ có học vấn bài bản mà còn được đào tạo bởi những bậc thầy trong ngành. Vương Kỳ Nam thật sự đã coi thường cô quá đáng.
Không nhịn được nữa, cô đáp lại với vẻ mỉa mai: "Anh đi tắm đi, mùi rượu trên người anh nồng nặc đến mức tôi không chịu nổi. Còn đứng đó châm chọc người khác làm gì?"
"Ngửi thấy à?" Vương Kỳ Nam tỏ vẻ ngạc nhiÊn, rõ ràng anh uống không nhiều như vậy.
Thiên Di lạnh lùng liếc anh. "Tôi tưởng anh vừa ngã vào thùng rượu đấy. Mau đi tắm đi, đừng có đứng đây làm phiền nhà thiết kế thời trang nổi tiếng!"
Vương Kỳ Nam đứng sững lại, vừa bực mình vừa buồn cười trước sự phản kháng của cô, nhưng cuối cùng cũng chịu thua, lắc đầu rồi bỏ đi, để mặc cô tiếp tục với công việc "ảo tưởng" của mình.
Vương Kỳ Nam sau khi tắm xong, lần này đã cẩn thận hơn, đóng chặt cửa lại. Dòng nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn đôi chút. Khi trở ra, Thiên Di vẫn ngồi đó, lặng lẽ tiếp tục công việc. Anh không để tâm đến cô, mở máy tính bảng và bắt đầu xem qua một loạt dữ liệu liên quan đến tập đoàn Phong Vũ. Hai người mỗi người một việc, căn phòng im ắng đến lạ, chỉ có tiếng bấm máy và tiếng bút lướt trên giấy vang lên khe khẽ.
Trời đã khuya, Vương Kỳ Nam dần cảm thấy mệt mỏi, không còn đủ sức để tập trung vào dữ liệu nữa, anh tắt máy và để sang một bên. Thiên Di vẫn còn rất tỉnh táo, ánh đèn lớn rọi sáng cả căn phòng khiến anh không thể nào chợp mắt được.
"Tôi buồn ngủ rồi," Vương Kỳ Nam lớn giọng, cố tình ra hiệu.
Thiên Di không buồn ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng lãnh đạm: "Anh buồn ngủ thì ngủ, báo cáo với tôi làm gì?"
Anh liếc nhìn cô, không chịu thua. "Cô bật đèn sáng thế này, làm sao tôi ngủ được? Hay là cô sanG phòng khác mà làm việc đi."
Thiên Di dừng tay, nhận ra anh đang cố đuổi khéo mình khỏi phòng. Cô nhếch môi, trong đầu không khỏi nghĩ: [ Muốn đuổi tôi để độc chiếm căn phòng lớn này à? Mơ đi.]
Thiên Di không còn làm việc trên giấy nữa, cô chuyển sang dùng điện thoại có màn hình lớn cùng bút vẽ để tiếp tục thiết kế. Đắm chìm trong công việc, cô chẳng nhận ra thời gian đã trôi qua đến tận 1 giờ sáng. Khi điện thoại báo pin yếu, Thiên Di mới ngẩng lên, uể oải tự nhủ: [ Cuối cùng cũng xong. Mệt chết đi được, đi ngủ thôi.]
Cô với tay lên tủ đầu giường, tìm củ sạc rồi ghim vào ổ cắm gần đó. Nhưng ngay khi cắm sạc, một tiếng bụp vang lên, và toàn bộ đèn trong nhà đột ngột tắt phụt. Căn phòng chìm trong bóng tối mịt mùng. Cô định mở điện thoại lên để dùng đèn flash, nhưng không kịp nữa, điện thoại đã cạn pin và tắt ngúm.
Thiên Di khẽ rùng mình. Bóng tối bao trùm, và nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng. Cô rút người lại trên giường, không biết phải làm sao, trong đầu hoảng loạn tìm một điểm tựa. Cuối cùng, cô ngập ngừng gọi:
"Vương Kỳ Nam, anh ngủ chưa?"
Không có tiếng trả lời, cô cố gắng gọi thêm lần nữa, giọng hơi run rẩy: "Vương tổng?"
Trong bóng tối, Vương Kỳ Nam đã mở mắt từ lúc điện tắt. Anh nghe rõ giọng gọi đầy sợ hãi của cô, cảm thấy lòng dâng lên chút hả hê. [Giờ mới nhớ đến tôi à?] Anh nghĩ thầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó giấu. Máy lạnh bị tắt khiến anh thức giấc, nhưng thật không ngờ lại gặp được một tình huống thú vị đến vậy.
Anh vẫn nằm yên, không vội trả lời, mắt dõi theo từng cử động của Thiên Di, muốn xem cô sẽ đối phó thế nào trong tình cảnh này.
Thiên Di gọi mãi nhưng vẫn không thấy Vương Kỳ Nam lên tiếng. Trong bóng tối dày đặc, cô bắt đầu hoảng loạn hơn, nghĩ đến việc lấy điện thoại của anh để bật đèn sáng. Cô nhớ mang máng anh thường để điện thoại dưới gối, liền quyết Định mò mẫm trong bóng tối, lần tay tìm đến chỗ anh.
Căn phòng im ắng đến lạ, chỉ còn lại tiếng thở của cô cùng với sự căng thẳng lơ lửng giữa hai người. Thiên Di không biết rằng Vương Kỳ Nam vẫn đang dõi theo từng cử động của cô, tận hưởng khoảnh khắc này. Anh không nói gì, chỉ âm thầm quan sát, chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Khi tay cô lần đến gối, chạm vào mép chăn, Vương Kỳ Nam vẫn nằm yên, không nhúc nhích, khiến Thiên Di nghĩ anh đang ngủ say. Bỗng nhiên, trong lúc cố gắng tìm chiếc điện thoại, cô mất thăng bằng và ngã xuống, môi cô vô tình chạm phải môi anh.
Cả hai đều bất động trong một giây dài bất tận. Thiên Di tròn mắt, mặt nóng bừng trong bóng tối, tim đập loạn xạ. Cả hai người đều ngượng ngùng, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng không ai lên tiếng. Thiên Di, trong đầu nghĩ rằng Vương Kỳ Nam vẫn còn đang ngủ, liền tự nhủ với bản thân không nên hoảng loạn thêm nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi chậm rãi rút lui về chỗ nằm của mình.
Không dám hành động thêm một lần nữa, cô nằm im, cuộn tròn dưới lớp chăn, cố nhắm mắt lại dù trong lòng vẫn còn hoảng sợ vì bóng tối và sự cố vừa rồi. Căn phòng tĩnh lặng đến lạ, chỉ có nhịp thở của cả hai người vang lên nhẹ nhàng trong không gian.
"Thiết kế quần áo à? Phạm Thiên Di, cô lại định bày trò gì nữa sao?" Vương Kỳ Nam hỏi, giọng điệu pha chút chế nhạo.
Thiên Di không thèm ngước mắt lên, tiếp tục chăm chú vào công việc của mình. "Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi cần một công việc. Làm nhà thiết kế thời trang thì sao, anh thấy thế nào?"
Lời của cô khiến Vương Kỳ Nam bật cười. Nhà thiết kế thời trang? Với anh, đó chỉ là một ý tưởng viển vông. "Cô nghĩ mình đủ khả năng để làm nhà thiết kế à? Cô thì biết gì về thời trang chứ?"
Thiên Di cảm thấy như bị anh châm chọc đến mức không thể chịu nổi. Thực tế, ở thế giới trước kia, cô chính là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, không chỉ có học vấn bài bản mà còn được đào tạo bởi những bậc thầy trong ngành. Vương Kỳ Nam thật sự đã coi thường cô quá đáng.
Không nhịn được nữa, cô đáp lại với vẻ mỉa mai: "Anh đi tắm đi, mùi rượu trên người anh nồng nặc đến mức tôi không chịu nổi. Còn đứng đó châm chọc người khác làm gì?"
"Ngửi thấy à?" Vương Kỳ Nam tỏ vẻ ngạc nhiÊn, rõ ràng anh uống không nhiều như vậy.
Thiên Di lạnh lùng liếc anh. "Tôi tưởng anh vừa ngã vào thùng rượu đấy. Mau đi tắm đi, đừng có đứng đây làm phiền nhà thiết kế thời trang nổi tiếng!"
Vương Kỳ Nam đứng sững lại, vừa bực mình vừa buồn cười trước sự phản kháng của cô, nhưng cuối cùng cũng chịu thua, lắc đầu rồi bỏ đi, để mặc cô tiếp tục với công việc "ảo tưởng" của mình.
Vương Kỳ Nam sau khi tắm xong, lần này đã cẩn thận hơn, đóng chặt cửa lại. Dòng nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn đôi chút. Khi trở ra, Thiên Di vẫn ngồi đó, lặng lẽ tiếp tục công việc. Anh không để tâm đến cô, mở máy tính bảng và bắt đầu xem qua một loạt dữ liệu liên quan đến tập đoàn Phong Vũ. Hai người mỗi người một việc, căn phòng im ắng đến lạ, chỉ có tiếng bấm máy và tiếng bút lướt trên giấy vang lên khe khẽ.
Trời đã khuya, Vương Kỳ Nam dần cảm thấy mệt mỏi, không còn đủ sức để tập trung vào dữ liệu nữa, anh tắt máy và để sang một bên. Thiên Di vẫn còn rất tỉnh táo, ánh đèn lớn rọi sáng cả căn phòng khiến anh không thể nào chợp mắt được.
"Tôi buồn ngủ rồi," Vương Kỳ Nam lớn giọng, cố tình ra hiệu.
Thiên Di không buồn ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng lãnh đạm: "Anh buồn ngủ thì ngủ, báo cáo với tôi làm gì?"
Anh liếc nhìn cô, không chịu thua. "Cô bật đèn sáng thế này, làm sao tôi ngủ được? Hay là cô sanG phòng khác mà làm việc đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di dừng tay, nhận ra anh đang cố đuổi khéo mình khỏi phòng. Cô nhếch môi, trong đầu không khỏi nghĩ: [ Muốn đuổi tôi để độc chiếm căn phòng lớn này à? Mơ đi.]
Thiên Di không còn làm việc trên giấy nữa, cô chuyển sang dùng điện thoại có màn hình lớn cùng bút vẽ để tiếp tục thiết kế. Đắm chìm trong công việc, cô chẳng nhận ra thời gian đã trôi qua đến tận 1 giờ sáng. Khi điện thoại báo pin yếu, Thiên Di mới ngẩng lên, uể oải tự nhủ: [ Cuối cùng cũng xong. Mệt chết đi được, đi ngủ thôi.]
Cô với tay lên tủ đầu giường, tìm củ sạc rồi ghim vào ổ cắm gần đó. Nhưng ngay khi cắm sạc, một tiếng bụp vang lên, và toàn bộ đèn trong nhà đột ngột tắt phụt. Căn phòng chìm trong bóng tối mịt mùng. Cô định mở điện thoại lên để dùng đèn flash, nhưng không kịp nữa, điện thoại đã cạn pin và tắt ngúm.
Thiên Di khẽ rùng mình. Bóng tối bao trùm, và nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng. Cô rút người lại trên giường, không biết phải làm sao, trong đầu hoảng loạn tìm một điểm tựa. Cuối cùng, cô ngập ngừng gọi:
"Vương Kỳ Nam, anh ngủ chưa?"
Không có tiếng trả lời, cô cố gắng gọi thêm lần nữa, giọng hơi run rẩy: "Vương tổng?"
Trong bóng tối, Vương Kỳ Nam đã mở mắt từ lúc điện tắt. Anh nghe rõ giọng gọi đầy sợ hãi của cô, cảm thấy lòng dâng lên chút hả hê. [Giờ mới nhớ đến tôi à?] Anh nghĩ thầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó giấu. Máy lạnh bị tắt khiến anh thức giấc, nhưng thật không ngờ lại gặp được một tình huống thú vị đến vậy.
Anh vẫn nằm yên, không vội trả lời, mắt dõi theo từng cử động của Thiên Di, muốn xem cô sẽ đối phó thế nào trong tình cảnh này.
Thiên Di gọi mãi nhưng vẫn không thấy Vương Kỳ Nam lên tiếng. Trong bóng tối dày đặc, cô bắt đầu hoảng loạn hơn, nghĩ đến việc lấy điện thoại của anh để bật đèn sáng. Cô nhớ mang máng anh thường để điện thoại dưới gối, liền quyết Định mò mẫm trong bóng tối, lần tay tìm đến chỗ anh.
Căn phòng im ắng đến lạ, chỉ còn lại tiếng thở của cô cùng với sự căng thẳng lơ lửng giữa hai người. Thiên Di không biết rằng Vương Kỳ Nam vẫn đang dõi theo từng cử động của cô, tận hưởng khoảnh khắc này. Anh không nói gì, chỉ âm thầm quan sát, chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Khi tay cô lần đến gối, chạm vào mép chăn, Vương Kỳ Nam vẫn nằm yên, không nhúc nhích, khiến Thiên Di nghĩ anh đang ngủ say. Bỗng nhiên, trong lúc cố gắng tìm chiếc điện thoại, cô mất thăng bằng và ngã xuống, môi cô vô tình chạm phải môi anh.
Cả hai đều bất động trong một giây dài bất tận. Thiên Di tròn mắt, mặt nóng bừng trong bóng tối, tim đập loạn xạ. Cả hai người đều ngượng ngùng, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng không ai lên tiếng. Thiên Di, trong đầu nghĩ rằng Vương Kỳ Nam vẫn còn đang ngủ, liền tự nhủ với bản thân không nên hoảng loạn thêm nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi chậm rãi rút lui về chỗ nằm của mình.
Không dám hành động thêm một lần nữa, cô nằm im, cuộn tròn dưới lớp chăn, cố nhắm mắt lại dù trong lòng vẫn còn hoảng sợ vì bóng tối và sự cố vừa rồi. Căn phòng tĩnh lặng đến lạ, chỉ có nhịp thở của cả hai người vang lên nhẹ nhàng trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro