Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
An phận hưởng p...
2024-11-05 09:32:24
Vương Kỳ Nam nằm đó, cố gắng nhắm mắt lại nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Cái khoảnh khắc vừa rồi cứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh, khiến anh không thể ngủ nổi. Nụ hôn vụng về, bất ngờ ấy như một cú sốc nhỏ làm tâm trí anh quay cuồng.
Anh không thể ngừng nghĩ đến sự mềm mại thoáng qua của đôi môi Thiên Di, dù biết rõ nó chỉ là một tai nạn nhưng điều đó vẫn khiến anh bối rối. Anh vốn luôn tự tin, kiêu ngạo, chẳng mấy khi để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Thế mà giờ đây, chỉ vì một cú va chạm nhỏ, anh lại cảm thấy mất kiểm soát.
Càng cố quên đi khoảnh khắc ấy, cảm giác nơi khóe môi càng trở nên rõ rệt hơn. Anh xoay người vài lần trên giường, mắt vẫn mở thao láo trong bóng tối. Tâm trí anh như một mê cung, lạc lối giữa cảm xúc bối rối, ngượng ngùng xen lẫn chút tò mò và cả chút thách thức.
[Trời ạ, sao mình lại bị ám ảnh bởi chuyện này như vậy?] Anh thầm mắng chính mình.
Thiên Di nằm yên, dường như đã ngủ yên, hoặc chí ít cô không còn cựa quậy nữa. Vương Kỳ Nam thoáng nhìn về phía cô, rồi quay đầu nhìn lên trần nhà tối om. Anh biết rằng đêm nay mình sẽ không thể ngủ được nữa. Cả đêm anh nằm đó, trằn trọc, suy nghĩ về cô, về cái khoảnh khắc nhỏ bé ấy, và về những cảm xúc rối bời mà anh không thể hiểu thấu.
Đến khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh bắt đầu len qua cửa sổ, anh vẫn chưa ngủ được. Mắt anh nặng trĩu vì thiếu ngủ, nhưng trái tim thì vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
[Chết tiệt, chỉ là một nụ hôn vô tình thôi mà…] Vương Kỳ Nam thở dài, nhận ra rằng mình đã bị mất ngủ cả đêm vì Thiên Di.
Sáng hôm sau, Thiên Di tỉnh dậy, cả câu chuyện đêm qua dường như đã trôi vào dĩ vãng trong cô, và nụ hôn bất ngờ ấy cũng chẳng còn sót lại trong ký ức. Cô tờ mờ mở mắt, thoáng giật mình khi thấy Vương Kỳ Nam nằm nghiêng một bên, gương mặt lộ rõ vẻ thảm thương. Hai quầng thâm dưới mắt anh đậm đến mức gần như chạm nhau, trông anh như thể đã thức trắng cả đêm chiến đấu với yêu ma vậy.
"Ôi trời ơi! Anh làm sao thế này?" Thiên Di bật thốt lên, vừa nhìn vừa không giấu được sự bất ngờ. Cô nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá anh kỹ hơn, rồi đùa cợt nói: “Anh trông như vừa bị yêu quái đánh đấy. Không phải chứ, tôi có làm gì anh đâu mà sao lại thành ra bộ dạng này?”
Vương Kỳ Nam nhắm mắt lại, nghiến răng kìm nén, giọng Lạnh lùng đáp lại, "Bà cô của tôi ơi, tôi đã đắc tội gì với cô mà bị hành hạ thế này?”
Thiên Di ngơ ngác, giọng nói lấp bấp, "Tôi... tôi có làm gì đâu!”
Không chịu nổi nữa, Vương Kỳ Nam bật dậy khỏi giường, chỉ thẳng về phía cô, mắng một cách đầy bức xúc, "Đồ hèn hạ!"
Thiên Di há hốc miệng, không hiểu vì sao mình lại bị mắng, ngơ ngác nhìn anh với vẻ mặt như vừa bị oan. Còn Vương Kỳ Nam, anh vừa nhìn cô vừa âm thầm nổi giận. Cô đã hôn anh giữa đêm mà sáng ra lại cứ làm như không có gì xảy ra, rốt cuộc, cô xem anh là gì chứ?
Nén cơn bực tức, anh xoay người bước thẳng ra ngoài, để lại Thiên Di ngẩn ngơ trong phòng, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại tức giận đến vậy.
...
Hôm nay, Vương Kỳ Nam đến công ty để tham gia cuộc họp quan trọng về việc Vương Kiến Phong sẽ trao lại ghế chủ tịch tập đoàn cho anh. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, chỉ là tinh thần của anh có chút rệu rã, đôi lúc lại phải che miệng ngáp một hơi.
Vương Kiến Phong nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của con trai, không khỏi cau mày khó chịu. Ông nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở bên tai anh:
"Con xem lại mình đi, ngáp ngắn ngáp dài trước mặt mọi người thế này, thật là thiếu tôn trọng."
Vương Kỳ Nam vội cúi đầu xin lỗi, "Con xin lỗi, ba. Đêm qua con không ngủ đủ giấc, hôm nay tinh thần hơi kém. Sẽ không có lần sau."
Vương Kiến Phong nheo mắt, đánh giá kỹ lại anh rồi lắc đầu vẻ bất mãn, "Ba đã nói, hai đứa còn trẻ, thời gian phía trước còn dài. Sao không biết giữ sức khỏe?"
Nghe vậy, Vương Kỳ Nam chỉ muốn than trời. Anh rõ ràng chẳng làm gì sai cả, chính Phạm Thiên Di đó liên tục khiến anh mất ngủ, liên tục chiếm tiện nghi của anh vậy mà giờ lại bị hiểu nhầm thành chuyện khác!
"Ba, thật ra không phải như ba Nghĩ đâu..."
"Được rồi, không cần giải thích. Ba nhắc vậy thôi, còn lại tự con phải lo liệu. Cái ghế này không dễ ngồi đâu."
"Con hiểu rồi, ba."
Anh gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cười khổ, đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa hết oan tình này.
...
Hôm nay, Thiên Di cũng bận rộn với hàng loạt công việc phải hoàn thành. Cô vừa phải đi xem mặt bằng để mở xưởng thiết kế, vừa đăng bài tuyển trợ lý và thợ thủ công. Sau một hồi tìm kiếm và cân nhắc, cuối cùng cô cũng chọn được một địa điểm ưng ý ngay trung tâm thành phố, không chần chừ, cô nhanh chóng đặt cọc giữ chỗ.
Nhờ số tiền mừng cưới mà Vương Kỳ Nam đã giao cho cô quản lý, đó là một con số không hề nhỏ, Thiên Di có thể thoải mái đầu tư cho dự án này. Cô mỉm cười hài lòng, cảm thấy như mọi thứ đang dần vào đúng quỹ đạo, và một tương lai mới mẻ đang rộng mở trước mắt.
Trịnh Bảo Long suốt ngày bận rộn đưa Thiên Di từ nơi này đến nơi khác, lòng vẫn đầy thắc mắc nhưng không dám hỏi thêm. Chỉ thỉnh thoảng, anh gọi về báo cáo lại tình hình cho Vương Kỳ Nam. Nghe xong, Kỳ Nam chỉ cười nhạt
"Cô ta vậy mà thật sự muốn làm công việc đó." Nói xong lại lắc đầu, anh không tin Thiên Di sẽ thành công, cứ coi như để cho cô một bài học, thất bại rồi sau này sẽ an phận hưởng phúc thôi.
Anh không thể ngừng nghĩ đến sự mềm mại thoáng qua của đôi môi Thiên Di, dù biết rõ nó chỉ là một tai nạn nhưng điều đó vẫn khiến anh bối rối. Anh vốn luôn tự tin, kiêu ngạo, chẳng mấy khi để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Thế mà giờ đây, chỉ vì một cú va chạm nhỏ, anh lại cảm thấy mất kiểm soát.
Càng cố quên đi khoảnh khắc ấy, cảm giác nơi khóe môi càng trở nên rõ rệt hơn. Anh xoay người vài lần trên giường, mắt vẫn mở thao láo trong bóng tối. Tâm trí anh như một mê cung, lạc lối giữa cảm xúc bối rối, ngượng ngùng xen lẫn chút tò mò và cả chút thách thức.
[Trời ạ, sao mình lại bị ám ảnh bởi chuyện này như vậy?] Anh thầm mắng chính mình.
Thiên Di nằm yên, dường như đã ngủ yên, hoặc chí ít cô không còn cựa quậy nữa. Vương Kỳ Nam thoáng nhìn về phía cô, rồi quay đầu nhìn lên trần nhà tối om. Anh biết rằng đêm nay mình sẽ không thể ngủ được nữa. Cả đêm anh nằm đó, trằn trọc, suy nghĩ về cô, về cái khoảnh khắc nhỏ bé ấy, và về những cảm xúc rối bời mà anh không thể hiểu thấu.
Đến khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh bắt đầu len qua cửa sổ, anh vẫn chưa ngủ được. Mắt anh nặng trĩu vì thiếu ngủ, nhưng trái tim thì vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
[Chết tiệt, chỉ là một nụ hôn vô tình thôi mà…] Vương Kỳ Nam thở dài, nhận ra rằng mình đã bị mất ngủ cả đêm vì Thiên Di.
Sáng hôm sau, Thiên Di tỉnh dậy, cả câu chuyện đêm qua dường như đã trôi vào dĩ vãng trong cô, và nụ hôn bất ngờ ấy cũng chẳng còn sót lại trong ký ức. Cô tờ mờ mở mắt, thoáng giật mình khi thấy Vương Kỳ Nam nằm nghiêng một bên, gương mặt lộ rõ vẻ thảm thương. Hai quầng thâm dưới mắt anh đậm đến mức gần như chạm nhau, trông anh như thể đã thức trắng cả đêm chiến đấu với yêu ma vậy.
"Ôi trời ơi! Anh làm sao thế này?" Thiên Di bật thốt lên, vừa nhìn vừa không giấu được sự bất ngờ. Cô nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá anh kỹ hơn, rồi đùa cợt nói: “Anh trông như vừa bị yêu quái đánh đấy. Không phải chứ, tôi có làm gì anh đâu mà sao lại thành ra bộ dạng này?”
Vương Kỳ Nam nhắm mắt lại, nghiến răng kìm nén, giọng Lạnh lùng đáp lại, "Bà cô của tôi ơi, tôi đã đắc tội gì với cô mà bị hành hạ thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di ngơ ngác, giọng nói lấp bấp, "Tôi... tôi có làm gì đâu!”
Không chịu nổi nữa, Vương Kỳ Nam bật dậy khỏi giường, chỉ thẳng về phía cô, mắng một cách đầy bức xúc, "Đồ hèn hạ!"
Thiên Di há hốc miệng, không hiểu vì sao mình lại bị mắng, ngơ ngác nhìn anh với vẻ mặt như vừa bị oan. Còn Vương Kỳ Nam, anh vừa nhìn cô vừa âm thầm nổi giận. Cô đã hôn anh giữa đêm mà sáng ra lại cứ làm như không có gì xảy ra, rốt cuộc, cô xem anh là gì chứ?
Nén cơn bực tức, anh xoay người bước thẳng ra ngoài, để lại Thiên Di ngẩn ngơ trong phòng, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại tức giận đến vậy.
...
Hôm nay, Vương Kỳ Nam đến công ty để tham gia cuộc họp quan trọng về việc Vương Kiến Phong sẽ trao lại ghế chủ tịch tập đoàn cho anh. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, chỉ là tinh thần của anh có chút rệu rã, đôi lúc lại phải che miệng ngáp một hơi.
Vương Kiến Phong nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của con trai, không khỏi cau mày khó chịu. Ông nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở bên tai anh:
"Con xem lại mình đi, ngáp ngắn ngáp dài trước mặt mọi người thế này, thật là thiếu tôn trọng."
Vương Kỳ Nam vội cúi đầu xin lỗi, "Con xin lỗi, ba. Đêm qua con không ngủ đủ giấc, hôm nay tinh thần hơi kém. Sẽ không có lần sau."
Vương Kiến Phong nheo mắt, đánh giá kỹ lại anh rồi lắc đầu vẻ bất mãn, "Ba đã nói, hai đứa còn trẻ, thời gian phía trước còn dài. Sao không biết giữ sức khỏe?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Vương Kỳ Nam chỉ muốn than trời. Anh rõ ràng chẳng làm gì sai cả, chính Phạm Thiên Di đó liên tục khiến anh mất ngủ, liên tục chiếm tiện nghi của anh vậy mà giờ lại bị hiểu nhầm thành chuyện khác!
"Ba, thật ra không phải như ba Nghĩ đâu..."
"Được rồi, không cần giải thích. Ba nhắc vậy thôi, còn lại tự con phải lo liệu. Cái ghế này không dễ ngồi đâu."
"Con hiểu rồi, ba."
Anh gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cười khổ, đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa hết oan tình này.
...
Hôm nay, Thiên Di cũng bận rộn với hàng loạt công việc phải hoàn thành. Cô vừa phải đi xem mặt bằng để mở xưởng thiết kế, vừa đăng bài tuyển trợ lý và thợ thủ công. Sau một hồi tìm kiếm và cân nhắc, cuối cùng cô cũng chọn được một địa điểm ưng ý ngay trung tâm thành phố, không chần chừ, cô nhanh chóng đặt cọc giữ chỗ.
Nhờ số tiền mừng cưới mà Vương Kỳ Nam đã giao cho cô quản lý, đó là một con số không hề nhỏ, Thiên Di có thể thoải mái đầu tư cho dự án này. Cô mỉm cười hài lòng, cảm thấy như mọi thứ đang dần vào đúng quỹ đạo, và một tương lai mới mẻ đang rộng mở trước mắt.
Trịnh Bảo Long suốt ngày bận rộn đưa Thiên Di từ nơi này đến nơi khác, lòng vẫn đầy thắc mắc nhưng không dám hỏi thêm. Chỉ thỉnh thoảng, anh gọi về báo cáo lại tình hình cho Vương Kỳ Nam. Nghe xong, Kỳ Nam chỉ cười nhạt
"Cô ta vậy mà thật sự muốn làm công việc đó." Nói xong lại lắc đầu, anh không tin Thiên Di sẽ thành công, cứ coi như để cho cô một bài học, thất bại rồi sau này sẽ an phận hưởng phúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro