Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Tuyển trợ lý
2024-11-21 22:18:29
Những ngày sau đó, Thiên Di bận rộn xoay như chong chóng với công việc. Xưởng thiết kế đang dần hoàn thiện đúng tiến độ, nhưng khâu tuyển dụng trợ lý và thợ thủ công lại làm cô đau đầu không ít.
“Chọn mấy ngày rồi mà vẫn chưa được ai ưng ý.” Thiên Di ngán ngẩm than thở, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi. Cô chợt nhớ về đội ngũ làm việc ăn ý của mình trước kia, những người đã đồng hành từ khi cô 18 tuổi và ra mắt bộ sưu tập đầu tiên. Ở bên họ, mọi thứ dường như trôi chảy dễ dàng hơn bao giờ hết.
Lúc này, một ứng viên mới bước vào văn phòng, là một cậu thanh niên trẻ có vẻ ngoài gọn gàng, thanh lịch. Cậu ta cúi chào lễ phép rồi ngồi xuống đối diện cô, đẩy bộ hồ sơ về phía trước.
“Chào cậu,” Thiên Di mỉm cười khẽ nói.
“Chào chị, em đến ứng tuyển vị trí trợ lý.” Cậu thanh niên đáp, giọng điềm tĩnh nhưng pha chút hồi hộp.
Thiên Di chăm chú quan sát cậu, mái tóc được chải gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần âu sạch sẽ, gương mặt còn trẻ măng nhưng toát lên nét nghiêm túc hiếm có. Đây là người đầu tiên khiẾn cô cảm thấy có thiện cảm.
“Cậu giới thiệu một chút về bản thân mình đi,” cô nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đượm chút hy vọng về một sự lựa chọn đúng đắn.
Cậu thanh niên chỉnh lại tư thế, hít một hơi sâu để lấy tự tin rồi bắt đầu giới thiệu.
"Em tên là Trần Quang Minh, năm nay 22 tuổi. Em vừa tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang. Trong thời gian học, em từng tham gia thực tập tại một vài thương hiệu nhỏ và cũng có chút kinh nghiệm làm việc trong khâu hỗ trợ thiết kế, quản lý tiến độ dự án." cậu nói, giọng chắc chắn.
Thiên Di gật đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng khi nghe đến kinh nghiệm của Quang Minh. Cô nhận ra cậu không chỉ có vẻ ngoài sáng sủa mà còn có phần nghiêm túc trong công việc.
"Vậy cậu có hiểu về công việc trợ lý thiết kế không? Đôi khi sẽ không chỉ là hỗ trợ thiết kế mà còn phải biết quản lý đội ngũ, xử lý những tình huống bất ngờ trong quá trình sản xuất." Thiên Di hỏi thêm, giọng điệu vừa kiểm tra vừa khuyến khích.
Quang Minh không do dự, tự tin trả lời, "Em hiểu, và em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách như vậy. Em muốn học hỏi thêm từ người có kinh nghiệm thực tế. Em tin rằng làm việc cùng một người có tầm nhìn sẽ giúp em phát triển hơn."
Thiên Di khẽ mỉm cười hài lòng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô gặp một ứng viên tự tin và có định hướng rõ ràng như vậy.
"Có lẽ người có 'tầm nhìn' mà cậu nói đến chính là tôi đấy," cô nói nửa đùa nửa thật, giọng điệu có phần tinh nghịch.
Cô hiện tại 23 tuổi, so với Trần Quang Minh chỉ lớn hơn chút ít, nhưng vì trải nghiệm dày dặn ở thế giới ngoài kia nên trong cách nói chuyện, cô toát lên vẻ chững chạc. Đôi lúc, được người khác gọi là "chị," cô cũng không còn thấy ngượng ngùng như trước.
Cô nhìn Quang Minh một lúc rồi nghiêng đầu hỏi, "Tôi có một câu hỏi hơi tế nhị, cậu có thể từ chối trả lời nếu thấy không thoải mái."
Quang Minh ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, "Chị cứ nói."
Thiên Di nheo mắt, ánh nhìn như thể đã "bắt sóng" được điều gì đó, cô chậm rãi hỏi, giọng có chút tinh nghịch pha lẫn chút trêu đùa, "Cậu... có thích con trai không?"
Quang Minh thoáng chút ngượng ngùng nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đôi mắt lấp lánh nét tự tin. Nhìn ánh mắt trêu đùa của Thiên Di, cậu chỉ khẽ cười rồi gật đầu.
"Đúng vậy, tôi thích con trai. Chị đoán được từ đầu sao?"
Thiên Di bật cười, cảm thấy cuộc trò chuyện ngày càng thú vị. "Chỉ là linh cảm thôi."
Nói rồi, cô gấp lại hồ sơ của Quang Minh, không hỏi thêm điều gì khác. Sau một thoáng suy nghĩ, Thiên Di nở nụ cười quyết định.
"Được rồi, tôi tuyển cậu."
Cô biết đây có thể là sự ưu ái, nhưng lại không tHể phủ nhận mình có cảm giác đặc biệt thích thú khi gặp những người như Quang Minh. Những câu chuyện về tình yêu boy love luôn khiến cô phấn khích, và giờ cô cảm thấy dường như đã tìm được một trợ lý không chỉ có tài năng mà còn biết cách mang đến niềm vui mỗi ngày.
Quang Minh bất ngờ trước sự quyết định nhanh chóng của Thiên Di. Cậu có chút lưỡng lự, nhưng sự phấn khích trong mắt cô khiến cậu cảm thấy mình thực sự được chào đón.
"Chị... chị chắc chứ? Em vẫn còn một số điều chưa trình bày."
Thiên Di lắc đầu, cười trấn an. "Không cần, tôi tin cậu sẽ làm tốt. Chúng ta cứ xem như bắt đầu một hành trình mới, có thể sẽ có khó khăn, nhưng tôi nghĩ hai ta sẽ làm nên chuyện."
Quang Minh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười. "Cảm ơn chị! Em nhất định sẽ không làm chị thất vọng."
Thiên Di gật đầu hài lòng, rồi nói thêm với giọng hóm hỉnh, "Nhưng nói trước, tôi khó tính lắm đấy, chuẩn bị tinh thần đi."
Quang Minh cười đáp lại, tự tin hơn, "Chị cứ thử đi. Em chắc chắn sẽ làm chị phải hài lòng."
Cả hai cười vui vẻ, cảm giác như đã hợp tác ăn ý ngay từ đầu. Thiên Di nhìn cậu trai trẻ trước mặt, thầm nghĩ mình đã tìm đúng người.
...
Từ ngày có trợ lý, Thiên Di bắt đầu trưng dụng hết mức. Cô gần như không phải đụng tay vào bất cứ việc gì, ngay cả việc tuyển thợ thủ công cũng giao cho Quang Minh xử lý. Cậu ta chỉ cần một mình lo liệu, còn cô chỉ việc kiểm tra lại. Kết quả, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và đúng ý Thiên Di, khiến cô ngày càng hài lòng về khả năng làm việc của Quang Minh.
“Chọn mấy ngày rồi mà vẫn chưa được ai ưng ý.” Thiên Di ngán ngẩm than thở, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi. Cô chợt nhớ về đội ngũ làm việc ăn ý của mình trước kia, những người đã đồng hành từ khi cô 18 tuổi và ra mắt bộ sưu tập đầu tiên. Ở bên họ, mọi thứ dường như trôi chảy dễ dàng hơn bao giờ hết.
Lúc này, một ứng viên mới bước vào văn phòng, là một cậu thanh niên trẻ có vẻ ngoài gọn gàng, thanh lịch. Cậu ta cúi chào lễ phép rồi ngồi xuống đối diện cô, đẩy bộ hồ sơ về phía trước.
“Chào cậu,” Thiên Di mỉm cười khẽ nói.
“Chào chị, em đến ứng tuyển vị trí trợ lý.” Cậu thanh niên đáp, giọng điềm tĩnh nhưng pha chút hồi hộp.
Thiên Di chăm chú quan sát cậu, mái tóc được chải gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần âu sạch sẽ, gương mặt còn trẻ măng nhưng toát lên nét nghiêm túc hiếm có. Đây là người đầu tiên khiẾn cô cảm thấy có thiện cảm.
“Cậu giới thiệu một chút về bản thân mình đi,” cô nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đượm chút hy vọng về một sự lựa chọn đúng đắn.
Cậu thanh niên chỉnh lại tư thế, hít một hơi sâu để lấy tự tin rồi bắt đầu giới thiệu.
"Em tên là Trần Quang Minh, năm nay 22 tuổi. Em vừa tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang. Trong thời gian học, em từng tham gia thực tập tại một vài thương hiệu nhỏ và cũng có chút kinh nghiệm làm việc trong khâu hỗ trợ thiết kế, quản lý tiến độ dự án." cậu nói, giọng chắc chắn.
Thiên Di gật đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng khi nghe đến kinh nghiệm của Quang Minh. Cô nhận ra cậu không chỉ có vẻ ngoài sáng sủa mà còn có phần nghiêm túc trong công việc.
"Vậy cậu có hiểu về công việc trợ lý thiết kế không? Đôi khi sẽ không chỉ là hỗ trợ thiết kế mà còn phải biết quản lý đội ngũ, xử lý những tình huống bất ngờ trong quá trình sản xuất." Thiên Di hỏi thêm, giọng điệu vừa kiểm tra vừa khuyến khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quang Minh không do dự, tự tin trả lời, "Em hiểu, và em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách như vậy. Em muốn học hỏi thêm từ người có kinh nghiệm thực tế. Em tin rằng làm việc cùng một người có tầm nhìn sẽ giúp em phát triển hơn."
Thiên Di khẽ mỉm cười hài lòng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô gặp một ứng viên tự tin và có định hướng rõ ràng như vậy.
"Có lẽ người có 'tầm nhìn' mà cậu nói đến chính là tôi đấy," cô nói nửa đùa nửa thật, giọng điệu có phần tinh nghịch.
Cô hiện tại 23 tuổi, so với Trần Quang Minh chỉ lớn hơn chút ít, nhưng vì trải nghiệm dày dặn ở thế giới ngoài kia nên trong cách nói chuyện, cô toát lên vẻ chững chạc. Đôi lúc, được người khác gọi là "chị," cô cũng không còn thấy ngượng ngùng như trước.
Cô nhìn Quang Minh một lúc rồi nghiêng đầu hỏi, "Tôi có một câu hỏi hơi tế nhị, cậu có thể từ chối trả lời nếu thấy không thoải mái."
Quang Minh ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, "Chị cứ nói."
Thiên Di nheo mắt, ánh nhìn như thể đã "bắt sóng" được điều gì đó, cô chậm rãi hỏi, giọng có chút tinh nghịch pha lẫn chút trêu đùa, "Cậu... có thích con trai không?"
Quang Minh thoáng chút ngượng ngùng nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đôi mắt lấp lánh nét tự tin. Nhìn ánh mắt trêu đùa của Thiên Di, cậu chỉ khẽ cười rồi gật đầu.
"Đúng vậy, tôi thích con trai. Chị đoán được từ đầu sao?"
Thiên Di bật cười, cảm thấy cuộc trò chuyện ngày càng thú vị. "Chỉ là linh cảm thôi."
Nói rồi, cô gấp lại hồ sơ của Quang Minh, không hỏi thêm điều gì khác. Sau một thoáng suy nghĩ, Thiên Di nở nụ cười quyết định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, tôi tuyển cậu."
Cô biết đây có thể là sự ưu ái, nhưng lại không tHể phủ nhận mình có cảm giác đặc biệt thích thú khi gặp những người như Quang Minh. Những câu chuyện về tình yêu boy love luôn khiến cô phấn khích, và giờ cô cảm thấy dường như đã tìm được một trợ lý không chỉ có tài năng mà còn biết cách mang đến niềm vui mỗi ngày.
Quang Minh bất ngờ trước sự quyết định nhanh chóng của Thiên Di. Cậu có chút lưỡng lự, nhưng sự phấn khích trong mắt cô khiến cậu cảm thấy mình thực sự được chào đón.
"Chị... chị chắc chứ? Em vẫn còn một số điều chưa trình bày."
Thiên Di lắc đầu, cười trấn an. "Không cần, tôi tin cậu sẽ làm tốt. Chúng ta cứ xem như bắt đầu một hành trình mới, có thể sẽ có khó khăn, nhưng tôi nghĩ hai ta sẽ làm nên chuyện."
Quang Minh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười. "Cảm ơn chị! Em nhất định sẽ không làm chị thất vọng."
Thiên Di gật đầu hài lòng, rồi nói thêm với giọng hóm hỉnh, "Nhưng nói trước, tôi khó tính lắm đấy, chuẩn bị tinh thần đi."
Quang Minh cười đáp lại, tự tin hơn, "Chị cứ thử đi. Em chắc chắn sẽ làm chị phải hài lòng."
Cả hai cười vui vẻ, cảm giác như đã hợp tác ăn ý ngay từ đầu. Thiên Di nhìn cậu trai trẻ trước mặt, thầm nghĩ mình đã tìm đúng người.
...
Từ ngày có trợ lý, Thiên Di bắt đầu trưng dụng hết mức. Cô gần như không phải đụng tay vào bất cứ việc gì, ngay cả việc tuyển thợ thủ công cũng giao cho Quang Minh xử lý. Cậu ta chỉ cần một mình lo liệu, còn cô chỉ việc kiểm tra lại. Kết quả, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và đúng ý Thiên Di, khiến cô ngày càng hài lòng về khả năng làm việc của Quang Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro