Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Nữ chính của hô...
2024-11-05 09:32:24
Sáng hôm ấy, Thiên Di chuẩn bị rời nhà để đến xưởng, nơi những mẫu thiết kế trong bộ sưu tập của cô đang ở giai đoạn đầu. Mỗi chi tiết đều cần được chăm chút tỉ mỉ, và cô đã lên kế hoạch cả ngày để hoàn thiện từng phần nhỏ.
Ngồi dùng bữa sáng với Vương Kỳ Nam, cô liếc nhìn thấy anh vẫn đang cúi đầu vào đống tài liệu, vừa ăn vừa chăm chú đọc không ngơi nghỉ. Không kìm được, cô buột miệng nói:
"Đêm qua anh đã ôm đống tài liệu đó cả buổi rồi, giờ vẫn còn chưa xong sao?"
Vương Kỳ Nam ngẩng đầu, cau mày đáp lại với giọng điệu có phần mỉa mai: "Cô tưởng ai cũng rảnh như mình chắc? Cả ngày chỉ chạy loanh quanh làm mấy việc không đâu."
Thiên Di nhướng mày, đặt đũa xuống, rồi nhìn thẳng vào anh, giọng đanh thép: "Anh thì biết gì mà nói? Ngồi vào ghế chủ tịch thì cũng phải chú ý phong thái chút chứ. Cả ngày ăn mặc cứng nhắc, khô khan như vậy, một chút khí chất cũng không có."
"Phạm Thiên Di, cô..."
Vương Kỳ Nam nén giận, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên chút khó chịu. Trịnh Bảo Long, chứng kiến cảnh hai người mỗi sáng đều không nhịn được lời qua tiếng lại, chỉ cười thầm trong lòng. Đã đến lúc anh phải can Thiệp:
"Phu nhân, sáng nay để tôi chở cô đến xưởng nhé?" Trịnh Bảo Long đề nghị, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng không giấu được vẻ thân thiết.
Thiên Di khẽ cười, lắc đầu từ chối: "Cảm ơn anh, nhưng trợ lý của tôi sẽ đến đón. Dù sao cũng phải cho cậu ấy cơ hội thể hiện."
Vừa dứt lời, điện thoại cô bỗng rung lên báo có tin nhắn. "À, vừa nhắc là tới rồi." Thiên Di cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi nhà.
Khi cô bước ra cửa, Vương Kỳ Nam tò mò mở camera ngoài cổng để xem thử. Trong màn hình hiện lên hình ảnh một chàng trai trẻ đứng chờ, ăn mặc gọn gàng và lịch lãm, chính là Trần Quang Minh – trợ lý mới của Thiên Di. Anh ta đứng cạnh xe, vẻ mặt tươi cười khi thấy cô bước ra. Họ trao đổi vài câu chuyện vui vẻ, rồi cậu còn tinh tế chỉnh lại lọn tóc cho cô trước khi mở cửa xe mời cô vào.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vương Kỳ Nam cảm thấy một chút khó chịu kỳ lạ trong lòng. Biểu cảm trên gương mặt anh thoáng vẻ không vui, nhưng anh chỉ im lặng nhìn theo bóng cô khuất dần khỏi màn hình.
" Lại còn tuyển trợ lý là con trai, thân mật như vậy Phạm Thiên Di đúng là làm mất mặt nhà họ Vương."
Nhìn thấy Trần Quang Minh ăn mặc lịch lãm, phong thái tự tin, Vương Kỳ Nam bỗng dưng nhớ lại lời Thiên Di chê bai phong cách của anh cứng nhắc, thiếu khí chất. Cảm giác khó chịu không rõ lý do trỗi dậy, anh quay sang hỏi Trịnh Bảo Long với giọng nửa nghiêm túc nửa hờn dỗi:
“Cậu nhìn tôi ăn mặc thế này không thấy đẹp sao?”
Trịnh Bảo Long ngập ngừng, sau đó cười xoa dịu: “Vương tổng ăn mặc rất lịch sự, sang trọng nữa là đằng khác. Chỉ là… có lẽ phu nhân làm bên mảng thời trang nên góc nhìn cũng hơi khác chút thôi ạ.”
Vương Kỳ Nam nghe thế, lại càng bực mình. Anh buông đũa, đứng dậy nói ngắn gọn: “Thôi, không ăn nữa. Đi làm.”
Bước chân anh hơi gấp gáp hơn thường ngày, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói của Thiên Di, cảm giác như vừa có một bài học nào đó mà anh nhất định phải "đáp trả" lại.
...
Thiên Di ngồi thoải mái ở ghế sau, để Trần Quang Minh lái xe. Chiếc xe này cô mới tậu mấy hôm trước để tiện cho công việc, có xe riêng để sử dụng cũng dễ chịu hơn.
"Chị, chị để xe ở nhà em như thế này có tiện không?" Quang Minh hỏi, quay lại liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
"Có gì không tiện? Sáng nào cậu cũng đến đón tôi đi làm mà, cứ để xe ở chỗ cậu là được rồi." Thiên Di cười đáp.
Quang Minh không khỏi cảm thán. Cậu biết Thiên Di rất có năng lực, nhưng không ngờ cô lại thoải mái chi tiêu đến mức này. Đối với cô, mọi quyết định dường như đều rất đơn giản, không chút đắn đo.
"Chị chỉ lớn hơn em một tuổi, nhưng khoảng cách về sự nghiệp và tài chính sao xa quá vậy? Chị còn sống ở biệt thự nữa chứ... Em cứ tưởng là nhà trọ thôi." Quang Minh trầm trồ, ánh mắt đầy thán phục.
Thiên Di nghe vậy, phì cười, mắt vẫn lướt qua mấy bản thiết kế trong tay. "Biệt thự đó không phải của tôi đâu, là của… chồng tôi."
Cô khẽ dừng lại một chút, cảm giác có chút ngại khi nhắc đến hai từ “chồng”.
Quang Minh tròn mắt, tò mò: "Chị kết hôn rồi à? Chồng chị làm nghề gì mà đẳng cấp vậy?"
Thiên Di ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh một chút trêu chọc. "Anh ta à? Họ Vương, tên là Vương Kỳ Nam, tân Chủ tịch tập đoàn Phong Vũ. Cậu có nghe qua chưa?"
Quang Minh thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt lộ rõ vẻ hốt hoảng. "Không phải là gia tộc đứng đầu trong bộ tứ Vương - Ngô - Tôn - Đặng sao?"
Thiên Di chỉ khẽ cười, vẻ bình thản: "Cậu cũng biết nhiều nhỉ."
Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, hỏi tiếp: "Vậy chị là nữ chính của cái hôn lễ hoành tráng nhất Ngọc Thành sao?"
Nhắc đến hôn lễ ấy, Thiên Di không khỏi nhớ lại khoảnh khắc choáng ngợp. Nhà họ Vương thật sự đã tổ chức một buổi lễ vô cùng xa hoa, nhưng cô hôm ấy chỉ mải hoảng loạn, chẳng còn tâm trí nào để ngắm nhìn.
"Cậu hỏi tôi nhiều rồi, giờ đến lượt tôi hỏi lại." Thiên Di nhặt một cây bút bi từ dưới sàn xe, đưa qua gương chiếu hậu. "Cây bút này là của ai đây?"
Quang Minh thoáng đỏ mặt, ấp úng: "Chắc… là của bạn trai em làm rơi. Sáng nay em tiện đường đưa anh ấy đến công ty bằng xe của chị. Chị không phiền chứ? Lần sau em sẽ chú ý hơn."
Thiên Di phì cười, khoát tay. "Phiền gì mà phiền, xe là để sử dụng mà. Hai người cứ tự nhiên đi, chị rất sẵn lòng làm 'tài trợ' cho cặp đôi đáng yêu như vậy."
Ngồi dùng bữa sáng với Vương Kỳ Nam, cô liếc nhìn thấy anh vẫn đang cúi đầu vào đống tài liệu, vừa ăn vừa chăm chú đọc không ngơi nghỉ. Không kìm được, cô buột miệng nói:
"Đêm qua anh đã ôm đống tài liệu đó cả buổi rồi, giờ vẫn còn chưa xong sao?"
Vương Kỳ Nam ngẩng đầu, cau mày đáp lại với giọng điệu có phần mỉa mai: "Cô tưởng ai cũng rảnh như mình chắc? Cả ngày chỉ chạy loanh quanh làm mấy việc không đâu."
Thiên Di nhướng mày, đặt đũa xuống, rồi nhìn thẳng vào anh, giọng đanh thép: "Anh thì biết gì mà nói? Ngồi vào ghế chủ tịch thì cũng phải chú ý phong thái chút chứ. Cả ngày ăn mặc cứng nhắc, khô khan như vậy, một chút khí chất cũng không có."
"Phạm Thiên Di, cô..."
Vương Kỳ Nam nén giận, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên chút khó chịu. Trịnh Bảo Long, chứng kiến cảnh hai người mỗi sáng đều không nhịn được lời qua tiếng lại, chỉ cười thầm trong lòng. Đã đến lúc anh phải can Thiệp:
"Phu nhân, sáng nay để tôi chở cô đến xưởng nhé?" Trịnh Bảo Long đề nghị, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng không giấu được vẻ thân thiết.
Thiên Di khẽ cười, lắc đầu từ chối: "Cảm ơn anh, nhưng trợ lý của tôi sẽ đến đón. Dù sao cũng phải cho cậu ấy cơ hội thể hiện."
Vừa dứt lời, điện thoại cô bỗng rung lên báo có tin nhắn. "À, vừa nhắc là tới rồi." Thiên Di cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi nhà.
Khi cô bước ra cửa, Vương Kỳ Nam tò mò mở camera ngoài cổng để xem thử. Trong màn hình hiện lên hình ảnh một chàng trai trẻ đứng chờ, ăn mặc gọn gàng và lịch lãm, chính là Trần Quang Minh – trợ lý mới của Thiên Di. Anh ta đứng cạnh xe, vẻ mặt tươi cười khi thấy cô bước ra. Họ trao đổi vài câu chuyện vui vẻ, rồi cậu còn tinh tế chỉnh lại lọn tóc cho cô trước khi mở cửa xe mời cô vào.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vương Kỳ Nam cảm thấy một chút khó chịu kỳ lạ trong lòng. Biểu cảm trên gương mặt anh thoáng vẻ không vui, nhưng anh chỉ im lặng nhìn theo bóng cô khuất dần khỏi màn hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Lại còn tuyển trợ lý là con trai, thân mật như vậy Phạm Thiên Di đúng là làm mất mặt nhà họ Vương."
Nhìn thấy Trần Quang Minh ăn mặc lịch lãm, phong thái tự tin, Vương Kỳ Nam bỗng dưng nhớ lại lời Thiên Di chê bai phong cách của anh cứng nhắc, thiếu khí chất. Cảm giác khó chịu không rõ lý do trỗi dậy, anh quay sang hỏi Trịnh Bảo Long với giọng nửa nghiêm túc nửa hờn dỗi:
“Cậu nhìn tôi ăn mặc thế này không thấy đẹp sao?”
Trịnh Bảo Long ngập ngừng, sau đó cười xoa dịu: “Vương tổng ăn mặc rất lịch sự, sang trọng nữa là đằng khác. Chỉ là… có lẽ phu nhân làm bên mảng thời trang nên góc nhìn cũng hơi khác chút thôi ạ.”
Vương Kỳ Nam nghe thế, lại càng bực mình. Anh buông đũa, đứng dậy nói ngắn gọn: “Thôi, không ăn nữa. Đi làm.”
Bước chân anh hơi gấp gáp hơn thường ngày, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói của Thiên Di, cảm giác như vừa có một bài học nào đó mà anh nhất định phải "đáp trả" lại.
...
Thiên Di ngồi thoải mái ở ghế sau, để Trần Quang Minh lái xe. Chiếc xe này cô mới tậu mấy hôm trước để tiện cho công việc, có xe riêng để sử dụng cũng dễ chịu hơn.
"Chị, chị để xe ở nhà em như thế này có tiện không?" Quang Minh hỏi, quay lại liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
"Có gì không tiện? Sáng nào cậu cũng đến đón tôi đi làm mà, cứ để xe ở chỗ cậu là được rồi." Thiên Di cười đáp.
Quang Minh không khỏi cảm thán. Cậu biết Thiên Di rất có năng lực, nhưng không ngờ cô lại thoải mái chi tiêu đến mức này. Đối với cô, mọi quyết định dường như đều rất đơn giản, không chút đắn đo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị chỉ lớn hơn em một tuổi, nhưng khoảng cách về sự nghiệp và tài chính sao xa quá vậy? Chị còn sống ở biệt thự nữa chứ... Em cứ tưởng là nhà trọ thôi." Quang Minh trầm trồ, ánh mắt đầy thán phục.
Thiên Di nghe vậy, phì cười, mắt vẫn lướt qua mấy bản thiết kế trong tay. "Biệt thự đó không phải của tôi đâu, là của… chồng tôi."
Cô khẽ dừng lại một chút, cảm giác có chút ngại khi nhắc đến hai từ “chồng”.
Quang Minh tròn mắt, tò mò: "Chị kết hôn rồi à? Chồng chị làm nghề gì mà đẳng cấp vậy?"
Thiên Di ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh một chút trêu chọc. "Anh ta à? Họ Vương, tên là Vương Kỳ Nam, tân Chủ tịch tập đoàn Phong Vũ. Cậu có nghe qua chưa?"
Quang Minh thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt lộ rõ vẻ hốt hoảng. "Không phải là gia tộc đứng đầu trong bộ tứ Vương - Ngô - Tôn - Đặng sao?"
Thiên Di chỉ khẽ cười, vẻ bình thản: "Cậu cũng biết nhiều nhỉ."
Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, hỏi tiếp: "Vậy chị là nữ chính của cái hôn lễ hoành tráng nhất Ngọc Thành sao?"
Nhắc đến hôn lễ ấy, Thiên Di không khỏi nhớ lại khoảnh khắc choáng ngợp. Nhà họ Vương thật sự đã tổ chức một buổi lễ vô cùng xa hoa, nhưng cô hôm ấy chỉ mải hoảng loạn, chẳng còn tâm trí nào để ngắm nhìn.
"Cậu hỏi tôi nhiều rồi, giờ đến lượt tôi hỏi lại." Thiên Di nhặt một cây bút bi từ dưới sàn xe, đưa qua gương chiếu hậu. "Cây bút này là của ai đây?"
Quang Minh thoáng đỏ mặt, ấp úng: "Chắc… là của bạn trai em làm rơi. Sáng nay em tiện đường đưa anh ấy đến công ty bằng xe của chị. Chị không phiền chứ? Lần sau em sẽ chú ý hơn."
Thiên Di phì cười, khoát tay. "Phiền gì mà phiền, xe là để sử dụng mà. Hai người cứ tự nhiên đi, chị rất sẵn lòng làm 'tài trợ' cho cặp đôi đáng yêu như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro