Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Cô dâu ngất xỉu
2024-11-05 09:32:24
Thiên Di cảm thấy sự tò mò bắt đầu len lỏi trong tâm trí. Cô quyết định rằng bước tiếp theo để hiểu rõ hơn về nhân vật này là phải tìm kiếm thêm thông tin, và chiếc điện thoại là chìa khóa để mở ra mọi manh mối. Tuy nhiên, vừa lúc cô định tra cứu thì chợt nhớ ra chiếc điện thoại mình đã bỏ quên trong phòng tắm.
Không nghĩ ngợi nhiều, Thiên Di nhanh chóng chạy thẳng vào đó, ý định chỉ đơn giản là lấy lại điện thoại. Nhưng khi đến cửa phòng tắm, cô bất ngờ đứng sựng lại. Cửa không khóa, chỉ có một tấm rèm mỏng buông hờ hững che chắn. Và phía sau tấm rèm, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Vương Kỳ Nam, một thân trần trụi đang đứng dưới vòi sen, làn nước ấm rửa trôi mọi sự căng thẳng trên cơ thể anh.
Thiên Di cảm thấy máu dồn lên mặt, tim đập thình thịch, cổ họng khô ran. Cô dùng tay ôm lấy ngực, cố gắng kiềm chế bản thân khỏi những suy nghĩ bốc đồng nhưng lại không kiềm chế được mà tiến đến nhìn cho kĩ hơn.
[ Đây là thân thể nam nhân được miêu tả trong truyện đó sao? ] Cô tự hỏi, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh trước mặt. Vương Kỳ Nam đứng dưới dòng nước, những giọt nước lăn dài trên cơ thể vạm vỡ của anh, ánh sáng từ vòi sen phản chiếu tạo nên một khung cảnh đầy quyến rũ.
Cô không thể không thừa nhận rằng hình ảnh này quá hoàn hảo, không khác gì những gì đã được miêu tả trong tiểu thuyết.
Vương Kỳ Nam dường như cảm nhận được ánh mắt người ngoài, giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau rèm: "Cô định đứng đó nhìn bao lâu nữa?"
Thiên Di giật mình, vội vàng đưa tay lên sờ mũi, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, cô mới nhận ra máu mũi chảy ròng ròng từ lúc nào. Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng, và một cơn hoa mắt chóng mặt ập đến. Đầu óc cô quay cuồng, chân tay trở nên bủn rủn, không thể nào đứng vững.
"Không, không…" Cô lắp bắp, cố gắng lùi lại nhưng không còn sức. Cuối cùng, Thiên Di không thể kìm nén thêm nữa, mọi thứ xung quanh tối sầm lại và cô ngất đi.
Vương Kỳ Nam vừa nghe tiếng động lạ phía bên ngoài rèm, đã vội vàng kéo rèm ra, ánh mắt anh chợt mở to khi thấy Thiên Di ngã quỵ trên sàn nhà. Mọi sự lạnh lùng trong anh lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi lo lắng dâng trào. Anh vội vàng bước tới, cúi xuống để kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
"Cô không sao chứ?" Anh gọi, nhẹ nhàng lay lay người cô, nhưng Thiên Di vẫn bất động. Trái tim anh đập nhanh, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy sự bất an lan tỏa trong lòng.
Vương Kỳ Nam thở hắt ra, quyết định không chần chừ. Anh nhanh chóng bế Thiên Di lên tay, bước ra khỏi phòng tắm và hướng về phía giường trong phòng ngủ. Những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể anh rơi xuống sàn nhà, nhưng lúc này anh không quan tâm đến điều đó.
Kỳ Nam nhẹ nhàng đặt Thiên Di lên giường, rồi vội vàng ra ngoài lấy khăn ấm để lau mặt cho cô. Trong lúc thực hiện công việc chăm sóc này, một nỗi bực bội dâng lên trong lòng anh.
“Đúng là xui tận mạng.” anh thầm nghĩ. “Tại sao mình lại chọn phải người phụ nữ này để kết hôn?” Thiên Di không chỉ ngốc nghếch mà còn mồm mép, những hành động vô tư của cô khiến anh cảm thấy như mình đang chăm sóc cho một đứa trẻ. Đêm tân hôn biến thành một cơn ác mộng khi cô dâu bất ngờ ngất xỉu hại anh chăm sóc cả buổi.
Kỳ Nam thở dài, vừa lau mặt cho Thiên Di, vừa tự nhủ rằng nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ không để sự ngây thơ yếu đuối của cô trước kia che mắt mình.
Khi khăn ấm chạm vào làn da mềm mại của cô, Thiên Di từ từ hồi phục ý thức. Cô mở mắt, mơ màng nhìn Kỳ Nam đang nghiêm túc chăm sóc mình, rồi chợt nhớ lại những gì đã xảy ra. Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở hình ảnh anh chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, tâm trí cô không ngừng nghĩ về cảnh tượng đó, khiến mặt cô bỗng chốc nóng bừng.
“Anh… mặc lại đồ trước đi, có được không?” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói lại lạc đi một chút. “Nhanh lên…”
Kỳ Nam thoáng ngạc nhiên, nhưng không kìm nổi nụ cười châm biếm. “Cô thấy không thoải mái khi nhìn thấy tôi à?” Anh nhướng mày, ánh mắt dường như có chút vui vẻ trước phản ứng ngượng ngùng của cô.
“Đừng có nói nhảm!” Thiên Di vội vàng quay mặt đi, lòng thầm cầu mong cho cơn bối rối này nhanh chóng qua đi. Cô không muốn bị cuốn vào những suy nghĩ không đáng có trong tình huống khó xử này. “Tôi chỉ cảm thấy… không phù hợp thôi.”
“Không phù hợp?” Kỳ Nam lặp lại, giọng điệu có chút châm chọc. “Lúc nãy cô đã nhìn rất lâu."
“Tôi cần một chút tôn trọng không gian cá nhân!” Thiên Di phản kháng, nhưng không thể giấu nổi sự bối rối đang hiện lên trên gương mặt. “Mặc lại đồ đi!”
Kỳ Nam cười khẽ, cuối cùng cũng chịu rời khỏi chỗ cô. Anh quay lưng về phía Thiên Di, lục tìm quần áo trong tủ. Trong lúc đó, Thiên Di thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bầu không khí căng thẳng dần tan biến. Nhưng bên trong cô, những suy nghĩ vẫn xoay quanh hình ảnh vừa rồi của anh, khiến lòng cô không khỏi xao xuyến.
Khi Kỳ Nam quay lại, đã mặc quần áo chỉnh tề. “Được rồi, không còn gì đáng ngại nữa.” anh nói, giọng điệu có phần bình thản.
Thiên Di hít một hơi dài, lòng thầm mừng vì không còn phải đối diện với hình ảnh xô bồ lúc nãy. Cô ngồi dậy, vẫn cảm thấy hơi mơ màng nhưng đã lấy lại được tinh thần. "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi," cô nói, ánh mắt nhìn về phía anh với chút ngượng ngùng.
“Cô đừng có mà tự hào,” Kỳ Nam đáp, nét mặt có chút khó chịu. “ Không nên có chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa."
Thiên Di thở dài, cô bĩu môi một cách đáng thương. "Tôi biết rồi."
Không nghĩ ngợi nhiều, Thiên Di nhanh chóng chạy thẳng vào đó, ý định chỉ đơn giản là lấy lại điện thoại. Nhưng khi đến cửa phòng tắm, cô bất ngờ đứng sựng lại. Cửa không khóa, chỉ có một tấm rèm mỏng buông hờ hững che chắn. Và phía sau tấm rèm, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Vương Kỳ Nam, một thân trần trụi đang đứng dưới vòi sen, làn nước ấm rửa trôi mọi sự căng thẳng trên cơ thể anh.
Thiên Di cảm thấy máu dồn lên mặt, tim đập thình thịch, cổ họng khô ran. Cô dùng tay ôm lấy ngực, cố gắng kiềm chế bản thân khỏi những suy nghĩ bốc đồng nhưng lại không kiềm chế được mà tiến đến nhìn cho kĩ hơn.
[ Đây là thân thể nam nhân được miêu tả trong truyện đó sao? ] Cô tự hỏi, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh trước mặt. Vương Kỳ Nam đứng dưới dòng nước, những giọt nước lăn dài trên cơ thể vạm vỡ của anh, ánh sáng từ vòi sen phản chiếu tạo nên một khung cảnh đầy quyến rũ.
Cô không thể không thừa nhận rằng hình ảnh này quá hoàn hảo, không khác gì những gì đã được miêu tả trong tiểu thuyết.
Vương Kỳ Nam dường như cảm nhận được ánh mắt người ngoài, giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau rèm: "Cô định đứng đó nhìn bao lâu nữa?"
Thiên Di giật mình, vội vàng đưa tay lên sờ mũi, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, cô mới nhận ra máu mũi chảy ròng ròng từ lúc nào. Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng, và một cơn hoa mắt chóng mặt ập đến. Đầu óc cô quay cuồng, chân tay trở nên bủn rủn, không thể nào đứng vững.
"Không, không…" Cô lắp bắp, cố gắng lùi lại nhưng không còn sức. Cuối cùng, Thiên Di không thể kìm nén thêm nữa, mọi thứ xung quanh tối sầm lại và cô ngất đi.
Vương Kỳ Nam vừa nghe tiếng động lạ phía bên ngoài rèm, đã vội vàng kéo rèm ra, ánh mắt anh chợt mở to khi thấy Thiên Di ngã quỵ trên sàn nhà. Mọi sự lạnh lùng trong anh lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi lo lắng dâng trào. Anh vội vàng bước tới, cúi xuống để kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
"Cô không sao chứ?" Anh gọi, nhẹ nhàng lay lay người cô, nhưng Thiên Di vẫn bất động. Trái tim anh đập nhanh, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy sự bất an lan tỏa trong lòng.
Vương Kỳ Nam thở hắt ra, quyết định không chần chừ. Anh nhanh chóng bế Thiên Di lên tay, bước ra khỏi phòng tắm và hướng về phía giường trong phòng ngủ. Những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể anh rơi xuống sàn nhà, nhưng lúc này anh không quan tâm đến điều đó.
Kỳ Nam nhẹ nhàng đặt Thiên Di lên giường, rồi vội vàng ra ngoài lấy khăn ấm để lau mặt cho cô. Trong lúc thực hiện công việc chăm sóc này, một nỗi bực bội dâng lên trong lòng anh.
“Đúng là xui tận mạng.” anh thầm nghĩ. “Tại sao mình lại chọn phải người phụ nữ này để kết hôn?” Thiên Di không chỉ ngốc nghếch mà còn mồm mép, những hành động vô tư của cô khiến anh cảm thấy như mình đang chăm sóc cho một đứa trẻ. Đêm tân hôn biến thành một cơn ác mộng khi cô dâu bất ngờ ngất xỉu hại anh chăm sóc cả buổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Nam thở dài, vừa lau mặt cho Thiên Di, vừa tự nhủ rằng nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ không để sự ngây thơ yếu đuối của cô trước kia che mắt mình.
Khi khăn ấm chạm vào làn da mềm mại của cô, Thiên Di từ từ hồi phục ý thức. Cô mở mắt, mơ màng nhìn Kỳ Nam đang nghiêm túc chăm sóc mình, rồi chợt nhớ lại những gì đã xảy ra. Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở hình ảnh anh chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, tâm trí cô không ngừng nghĩ về cảnh tượng đó, khiến mặt cô bỗng chốc nóng bừng.
“Anh… mặc lại đồ trước đi, có được không?” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói lại lạc đi một chút. “Nhanh lên…”
Kỳ Nam thoáng ngạc nhiên, nhưng không kìm nổi nụ cười châm biếm. “Cô thấy không thoải mái khi nhìn thấy tôi à?” Anh nhướng mày, ánh mắt dường như có chút vui vẻ trước phản ứng ngượng ngùng của cô.
“Đừng có nói nhảm!” Thiên Di vội vàng quay mặt đi, lòng thầm cầu mong cho cơn bối rối này nhanh chóng qua đi. Cô không muốn bị cuốn vào những suy nghĩ không đáng có trong tình huống khó xử này. “Tôi chỉ cảm thấy… không phù hợp thôi.”
“Không phù hợp?” Kỳ Nam lặp lại, giọng điệu có chút châm chọc. “Lúc nãy cô đã nhìn rất lâu."
“Tôi cần một chút tôn trọng không gian cá nhân!” Thiên Di phản kháng, nhưng không thể giấu nổi sự bối rối đang hiện lên trên gương mặt. “Mặc lại đồ đi!”
Kỳ Nam cười khẽ, cuối cùng cũng chịu rời khỏi chỗ cô. Anh quay lưng về phía Thiên Di, lục tìm quần áo trong tủ. Trong lúc đó, Thiên Di thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bầu không khí căng thẳng dần tan biến. Nhưng bên trong cô, những suy nghĩ vẫn xoay quanh hình ảnh vừa rồi của anh, khiến lòng cô không khỏi xao xuyến.
Khi Kỳ Nam quay lại, đã mặc quần áo chỉnh tề. “Được rồi, không còn gì đáng ngại nữa.” anh nói, giọng điệu có phần bình thản.
Thiên Di hít một hơi dài, lòng thầm mừng vì không còn phải đối diện với hình ảnh xô bồ lúc nãy. Cô ngồi dậy, vẫn cảm thấy hơi mơ màng nhưng đã lấy lại được tinh thần. "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi," cô nói, ánh mắt nhìn về phía anh với chút ngượng ngùng.
“Cô đừng có mà tự hào,” Kỳ Nam đáp, nét mặt có chút khó chịu. “ Không nên có chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa."
Thiên Di thở dài, cô bĩu môi một cách đáng thương. "Tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro