Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Trận chiến phòn...
2024-11-05 09:32:24
Căn phòng chật hẹp và cảm thấy càng lúc càng khó chịu.
[Chỉ là một căn phòng thôi mà, tên Vương Kỳ Nam này cũng phải khó khăn với mình đến vậy sao?]cô thầm nghĩ, cảm giác uất ức dâng trào.
Cả ngày cô đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện từ buổi lễ cho đến những ánh mắt xoi mói, mà giờ còn phải đối mặt với việc sống trong một căn phòng thiếu thốn tiện nghi.
Thiên Di đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói thì đầy quyết liệt: “Nếu không được ở nơi tốt hơn, tôi sẽ không ở đây nữa.”
Vương Kỳ Nam nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thách thức. “Thế à? Không ở đây thì cô định đi đâu?”
Cô hất cằm, không chịu thua. “Tôi... đến nhà ba mẹ anh."
Anh bật cười khinh khỉnh, giọng trở nên sắc bén. "Cô dám?"
Thiên Di không hề nao núng, đáp lại ngay: "Anh thử xem."
Ánh mắt Kỳ Nam thoáng qua một tia khó chịu, cuối cùng anh thở dài, rõ ràng không còn kiên nhẫn với cô nữa. "Gia Khiêm, Trọng Khang, hai người đúng là mang đến cho tôi một rắc rối lớn."
Anh lẩm bẩm, cảm thấy nực cười với tình cảnh hiện tại. "Nói gì mà Phạm Thiên Di, người thì hiền lành, gia thế sạch sẽ. Đúng là bọn họ mắt mù hết rồi. Cô gái này, trả treo không thiếu câu nào."
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh buông lời: "Được rồi, tôi sẽ cho người làm sắp xếp một căn phòng khác cho cô."
Thiên Di nhếch môi, một nụ cười chiến thắng hiện rõ trên gương mặt. Nhưng ngay lập tức, cô làm bộ nhún vai, giọng thản nhiên: "Ể, không cần phiền đâu... tôi tự tìm."
Thiên Di vui vẻ rời khỏi Vương Kỳ Nam, tung tăng khắp nhà như thể đang đi khám phá lãnh địa mới. Cô duyệt qua từng căn phòng, từ phòng khách đến phòng làm việc, nhưng chẳng có phòng nào khiến cô hài lòng. Đến khi mở cửa một căn phòng cuối hành lang, mắt cô sáng lên.
“Ồ, đây rồi!” Cô reo lên khi nhìn thấy một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi với chiếc giường lớn phủ chăn gối cao cấp, không gian ấm cúng và sang trọng. Đây đúng là căn phòng hoàn hảo mà cô tìm kiếm.
Không chần chừ, cô tiến vào, rồi thoải mái ngả lưng, thầm nghĩ: "Phòng ngủ master đúng là khác biệt." Cảm giác dễ chịu lan tỏa khi cô nằm xuống, Thiên Di tự nhủ: "Cuối cùng cũng tìm được nơi xứng đáng với mình rồi."
Đúng lúc đó, tiếng đẩy cửa vang lên. Vương Kỳ Nam bước vào, vừa thấy cô thoải mái nằm trên giường của mình, ánh mắt anh lập tức tối lại. "Cô làm gì ở đây?"
Thiên Di ngẩng đầu lên, không hề có chút lúng túng, chỉ tỏ ra ngạc nhiên. "Tôi chọn phòng ngủ thôi mà. Phòng này đẹp nhất, nên tôi ở đây."
Kỳ Nam đứng đó, hai tay chống hông, cười lạnh. "Cô có biết đây là phòng của ai không?"
Thiên Di ngây người vài giây rồi bật dậy, chỉ tay vào giường. "Phòng của anh sao?"
Anh nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng: "Chứ cô nghĩ phòng của ai?"
Thiên Di đứng lên, gãi đầu ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự tin. "Ừm... Ở phòng này cũng không sao. Căn nhà này lớn mà, chúng ta có thể chia sẻ... đúng không?"
Vương Kỳ Nam bước tới gần, ánh mắt anh sắc lạnh. "Cô thật sự muốn thách thức tôi à? Đừng nghĩ rằng vì chúng ta có cái danh nghĩa vợ chồng mà cô có thể tùy tiện làm mọi thứ."
Thiên Di nhướng mày, không chịu thua. "Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao? Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ ở đây. Nếu anh không thích, thì anh có thể tự chuyển đi!"
Anh nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. "Cô thật sự không biết sợ là gì."
Thiên Di nhếch mép đáp trả. "Ba mẹ tôi trước kia đều nói tôi lì lợm nhất nhà, một khi đã muốn thì nhất định phải có."
Cả hai đứng đối diện nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng, Vương Kỳ Nam nhún vai, giọng điệu thách thức: "Được thôi. Nếu cô muốn giành phòng này, chúng ta sẽ cùng ở. Nhưng đừng trách tôi nếu có chuyện xảy ra."
Thiên Di ngửa đầu cười lớn, tỏ ra không hề sợ hãi. "Được thôi, cứ thử xem. Tôi không ngán đâu."
Trong khoảnh khắc đó, cả hai như đang tham gia một cuộc chiến không khoan nhượng, không ai chịu thua ai. Căn phòng bỗng trở thành chiến trường ngầm giữa hai người, và cả hai đều biết rằng không ai muốn là kẻ rút lui trước.
Sau cuộc chiến lời nói không ai nhường ai, Thiên Di và Vương Kỳ Nam đều quyết định ở chung trong căn phòng sang trọng mà cô vừa chọn. Sự im lặng bao trùm khi cả hai ngồi xuống giường, không ai chịu nói gì thêm. Không khí căng thẳng đến mức như có thể cắt ra được.
Thiên Di không chần chừ giành đi tắm trước, muốn tận hưởng chút thoải mái sau ngày dài đầy căng thẳng. Khi bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt xõa dài, cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn đôi chút. Nhưng khi nhìn lại căn phòng mình vừa "giành" được cô lại thấy có chút buồn cười về sự cố chấp của bản thân.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra một quyển sổ nhỏ vừa chôm được ở tiệc cưới rồi bắt đầu ghi chép những chi tiết cuộc đời của nhân vật Phạm Thiên Di. Đây là nhân vật phụ rất rất nhỏ với cái tình tiết lờ mờ chỉ toàn được cô lướt qua mà không để lại mấy ấn tượng.
Thiên Di chăm chú viết, cô nhíu mày khi đọc từng dòng hiện ra trên trang giấy: “Phạm Thiên Di, 23 tuổi, là người con gái hiền lành, luôn chăm sóc gia đình và có một trái tim thuần khiết.” Cô không khỏi bật cười khi đọc qua những mô tả đó. “Hiền lành? Thuần khiết? Nếu thật sự giống mình thì chắc người viết cuốn tiểu thuyết này đã hiểu sai hoàn toàn rồi.” Cô thì thầm.
Nhưng điều làm cô hứng thú nhất chính là việc nhân vật Phạm Thiên Di trong tiểu thuyết không chỉ trùng tên với cô, mà diện mạo cũng y hệt. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái khi sinh hoạt trong bộ dạng mới, vì dường như không có gì xa lạ với chính bản thân mình. Mỗi khi soi gương, Thiên Di không thấy sự khác biệt nào đáng kể. "Cũng may là dung mạo này không khác gì mình ở thực tại, nếu không chắc cũng mất cả tuần để làm quen." cô tự nhủ.
[Chỉ là một căn phòng thôi mà, tên Vương Kỳ Nam này cũng phải khó khăn với mình đến vậy sao?]cô thầm nghĩ, cảm giác uất ức dâng trào.
Cả ngày cô đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện từ buổi lễ cho đến những ánh mắt xoi mói, mà giờ còn phải đối mặt với việc sống trong một căn phòng thiếu thốn tiện nghi.
Thiên Di đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói thì đầy quyết liệt: “Nếu không được ở nơi tốt hơn, tôi sẽ không ở đây nữa.”
Vương Kỳ Nam nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thách thức. “Thế à? Không ở đây thì cô định đi đâu?”
Cô hất cằm, không chịu thua. “Tôi... đến nhà ba mẹ anh."
Anh bật cười khinh khỉnh, giọng trở nên sắc bén. "Cô dám?"
Thiên Di không hề nao núng, đáp lại ngay: "Anh thử xem."
Ánh mắt Kỳ Nam thoáng qua một tia khó chịu, cuối cùng anh thở dài, rõ ràng không còn kiên nhẫn với cô nữa. "Gia Khiêm, Trọng Khang, hai người đúng là mang đến cho tôi một rắc rối lớn."
Anh lẩm bẩm, cảm thấy nực cười với tình cảnh hiện tại. "Nói gì mà Phạm Thiên Di, người thì hiền lành, gia thế sạch sẽ. Đúng là bọn họ mắt mù hết rồi. Cô gái này, trả treo không thiếu câu nào."
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh buông lời: "Được rồi, tôi sẽ cho người làm sắp xếp một căn phòng khác cho cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di nhếch môi, một nụ cười chiến thắng hiện rõ trên gương mặt. Nhưng ngay lập tức, cô làm bộ nhún vai, giọng thản nhiên: "Ể, không cần phiền đâu... tôi tự tìm."
Thiên Di vui vẻ rời khỏi Vương Kỳ Nam, tung tăng khắp nhà như thể đang đi khám phá lãnh địa mới. Cô duyệt qua từng căn phòng, từ phòng khách đến phòng làm việc, nhưng chẳng có phòng nào khiến cô hài lòng. Đến khi mở cửa một căn phòng cuối hành lang, mắt cô sáng lên.
“Ồ, đây rồi!” Cô reo lên khi nhìn thấy một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi với chiếc giường lớn phủ chăn gối cao cấp, không gian ấm cúng và sang trọng. Đây đúng là căn phòng hoàn hảo mà cô tìm kiếm.
Không chần chừ, cô tiến vào, rồi thoải mái ngả lưng, thầm nghĩ: "Phòng ngủ master đúng là khác biệt." Cảm giác dễ chịu lan tỏa khi cô nằm xuống, Thiên Di tự nhủ: "Cuối cùng cũng tìm được nơi xứng đáng với mình rồi."
Đúng lúc đó, tiếng đẩy cửa vang lên. Vương Kỳ Nam bước vào, vừa thấy cô thoải mái nằm trên giường của mình, ánh mắt anh lập tức tối lại. "Cô làm gì ở đây?"
Thiên Di ngẩng đầu lên, không hề có chút lúng túng, chỉ tỏ ra ngạc nhiên. "Tôi chọn phòng ngủ thôi mà. Phòng này đẹp nhất, nên tôi ở đây."
Kỳ Nam đứng đó, hai tay chống hông, cười lạnh. "Cô có biết đây là phòng của ai không?"
Thiên Di ngây người vài giây rồi bật dậy, chỉ tay vào giường. "Phòng của anh sao?"
Anh nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng: "Chứ cô nghĩ phòng của ai?"
Thiên Di đứng lên, gãi đầu ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự tin. "Ừm... Ở phòng này cũng không sao. Căn nhà này lớn mà, chúng ta có thể chia sẻ... đúng không?"
Vương Kỳ Nam bước tới gần, ánh mắt anh sắc lạnh. "Cô thật sự muốn thách thức tôi à? Đừng nghĩ rằng vì chúng ta có cái danh nghĩa vợ chồng mà cô có thể tùy tiện làm mọi thứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di nhướng mày, không chịu thua. "Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao? Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ ở đây. Nếu anh không thích, thì anh có thể tự chuyển đi!"
Anh nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. "Cô thật sự không biết sợ là gì."
Thiên Di nhếch mép đáp trả. "Ba mẹ tôi trước kia đều nói tôi lì lợm nhất nhà, một khi đã muốn thì nhất định phải có."
Cả hai đứng đối diện nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng, Vương Kỳ Nam nhún vai, giọng điệu thách thức: "Được thôi. Nếu cô muốn giành phòng này, chúng ta sẽ cùng ở. Nhưng đừng trách tôi nếu có chuyện xảy ra."
Thiên Di ngửa đầu cười lớn, tỏ ra không hề sợ hãi. "Được thôi, cứ thử xem. Tôi không ngán đâu."
Trong khoảnh khắc đó, cả hai như đang tham gia một cuộc chiến không khoan nhượng, không ai chịu thua ai. Căn phòng bỗng trở thành chiến trường ngầm giữa hai người, và cả hai đều biết rằng không ai muốn là kẻ rút lui trước.
Sau cuộc chiến lời nói không ai nhường ai, Thiên Di và Vương Kỳ Nam đều quyết định ở chung trong căn phòng sang trọng mà cô vừa chọn. Sự im lặng bao trùm khi cả hai ngồi xuống giường, không ai chịu nói gì thêm. Không khí căng thẳng đến mức như có thể cắt ra được.
Thiên Di không chần chừ giành đi tắm trước, muốn tận hưởng chút thoải mái sau ngày dài đầy căng thẳng. Khi bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt xõa dài, cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn đôi chút. Nhưng khi nhìn lại căn phòng mình vừa "giành" được cô lại thấy có chút buồn cười về sự cố chấp của bản thân.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra một quyển sổ nhỏ vừa chôm được ở tiệc cưới rồi bắt đầu ghi chép những chi tiết cuộc đời của nhân vật Phạm Thiên Di. Đây là nhân vật phụ rất rất nhỏ với cái tình tiết lờ mờ chỉ toàn được cô lướt qua mà không để lại mấy ấn tượng.
Thiên Di chăm chú viết, cô nhíu mày khi đọc từng dòng hiện ra trên trang giấy: “Phạm Thiên Di, 23 tuổi, là người con gái hiền lành, luôn chăm sóc gia đình và có một trái tim thuần khiết.” Cô không khỏi bật cười khi đọc qua những mô tả đó. “Hiền lành? Thuần khiết? Nếu thật sự giống mình thì chắc người viết cuốn tiểu thuyết này đã hiểu sai hoàn toàn rồi.” Cô thì thầm.
Nhưng điều làm cô hứng thú nhất chính là việc nhân vật Phạm Thiên Di trong tiểu thuyết không chỉ trùng tên với cô, mà diện mạo cũng y hệt. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái khi sinh hoạt trong bộ dạng mới, vì dường như không có gì xa lạ với chính bản thân mình. Mỗi khi soi gương, Thiên Di không thấy sự khác biệt nào đáng kể. "Cũng may là dung mạo này không khác gì mình ở thực tại, nếu không chắc cũng mất cả tuần để làm quen." cô tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro