Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Hành động vội v...
2024-11-21 22:18:29
Vương Kỳ Nam nhìn kỹ, phát hiện khắp người Thiên Di đầy vết thương, từ những vết bầm tím, trầy xước cho đến bàn tay bị đè dập và đôi chân sưng tấy. Ánh mắt anh thoáng qua sự đau đớn và xót xa, như thể từng vết thương trên cơ thể cô cũng đang giằng xé trong lòng anh.
“Đi nổi không?” Vương Kỳ Nam cúi xuống hỏi, giọng trầm đầy lo lắng.
Thiên Di cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười méo mó, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. “Nếu đi được thì đã chẳng ngồi đây chờ người ta đến cứu”
Câu trả lời của cô vừa như muốn đùa, vừa tràn đầy chua xót. Nỗi đau không chỉ hiện trên gương mặt cô, mà còn đọng lại trong ánh mắt của Vương Kỳ Nam.
Vương Kỳ Nam cúi người xuống, đưa lưng về phía Thiên Di. “Lên đi, tôi sẽ công cô.”
Không còn lựa chọn, Thiên Di gắng chịu đau, chậm rãi bám vào vai anh và leo lên lưng. Vương Kỳ Nam đỡ lấy cô, từng bước một di chuyển cẩn thận qua lớp đất đá trơn trượt. Trời vẫn mưa, nhưng cái lạnh như được xua tan bởi sự ấm áp từ lưng anh, khiến cô cảm thấy an toàn hơn giữa cơn nguy hiểm.
Thiên Di mệt mỏi tựa lên lưng Vương Kỳ Nam, giọng khẽ khàng và chất chứa nỗi đau: “Anh không biết đâu... tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi bị chôn vùi ở nơi này”
Vương Kỳ Nam siết chặt bước chân, lòng trĩu nặng khi nghe cô nói. “Không bao giờ” anh thì thầm, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Thiên Di mệt mỏi thiếp đi, giọng cô khẽ vang bên tai Vương Kỳ Nam một câu đầy kỳ lạ:
"Nếu tôi chết ở đây, có lẽ... tôi sẽ được trở về nhà"
Vương Kỳ Nam nghe mà ngỡ ngàng, bước chân thoáng dừng lại. Ánh mắt anh thoáng bối rối, nhìn về khoảng không tối tăm phía trước. Câu nói mơ hồ ấy khiến lòng anh dấy lên nỗi lo sợ lẫn thắc mắc không sao giải đáp. "Trở về nhà? Cô đang nói gì thế, Thiên Di?"
Nhưng cô đã chìm vào cơn mê, không còn đáp lại. Vương Kỳ Nam siết chặt vòng tay, ánh mắt kiên định. "Dù em có nghĩ đến việc rời xa, anh nhất định sẽ giữ em lại. Em sẽ an toàn, ở đây, bên anh."
Khi Vương Kỳ Nam đưa Thiên Di trở về, bầu trời đã bắt đầu chuyển mình sang ánh sáng ban mai nhợt nhạt. Bộ phận y tế ngay lập tức tiến đến, nhanh chóng đưa cô đi sơ cứu. Lâm Thiên Vũ bước tới, không chần chừ bế lấy Thiên Di trong vòng tay, ánh mắt anh loé lên nỗi sợ hãi và lo lắng chưa từng có.
"Thiên Di! Cô ổn không? Nghe tôi nói không?" Giọng anh nghẹn lại khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, những vết thương chẳng chịt trên cơ thể.
Thiên Di không đáp, mắt khép hờ như không còn đủ sức để mở. Lâm Thiên Vũ cắn chặt răng, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt khi nhìn cô như vậy. Những người xung quanh nhanh chóng di chuyển để hỗ trợ, họ gọi nhau với những tiếng gấp gáp, cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể.
Giữa lúc mọi người đang tập trung lo lắng cho Thiên Di, Vương Kỳ Nam khế loạng choạng, rồi cơ thể anh đổ xuống mặt đất không một lời báo trước. Trần Quang Minh thấy vậy hét lên:
"Vương tổng! Mau, có ai giúp anh ấy không?"
Họ chạy đến, đỡ lấy Vương Kỳ Nam khi anh ngất lịm, khuôn mặt tái nhợt, môi tím ngắt vì lạnh và kiệt sức. Trọng Khang xem qua lẩm bẩm:
"Cậu ấy đã quá kiệt sức rồi... Suốt cả đêm không ngừng tìm kiếm, sức người làm sao chịu được."
Gia Khiêm ngước lên, ánh mắt vẫn giữ sự đau đớn. "Mau đưa cậu ấy đi! Cả hai người này đều không thể để xảy ra chuyện gì!"
Vương Kỳ Nam, dù không tỉnh, nhưng trong vẻ mệt nhọc ấy vẫn hiện rõ dấu vết của sự kiên cường và tình cảm sâu sắc. Anh thật sự đã làm rất tốt, anh đã có thể bảo vệ được cô rồi.
...
Cả người bọn họ đều hôn mê, nhưng Vương Kỳ Nam tỉnh lại trước. Anh cảm thấy đầu mình choáng váng, cơ thể mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc hành trình dài đằng đẵng. Khi ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu vào, anh mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là tiếng ồn ào của những người đang lo lắng chạy tới chạy lui.
Đầu tiên là cảm giác đau đớn xuyên qua từng cơ bắp, rồi là cái lạnh thấm vào người. Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất chính là sự vắng lặng bên cạnh, Thiên Di vẫn chưa tỉnh lại. Anh vội vã ngồi dậy, cơ thể còn yếu ớt nhưng anh không thể nằm im được.
"Thiên Di?" lo lắng vội vã bước xuống giường, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng tĩnh lặng.
Khi đi qua hành lang, lòng anh không thể bình tĩnh được, cho đến khi cuối cùng anh đến phòng bệnh đặc biệt.
Cửa phòng hé mở, và trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng, Vương Kỳ Nam đứng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến anh dừng lại, trái tim anh thắt lại trong giây lát. Thiên Di đang nằm trên giường bệnh, cơ thể được băng bó cẩn thận, gương mặt vẫn mang chút vẻ mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng, bình yên làm anh cảm thấy an lòng phần nào.
Vương Kỳ Nam bước vào, đôi mắt anh liếc nhanh về phía Lâm Thiên Vũ. Anh đang ngồi ở mép giường, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt dịu dàng và đầy lo lắng. Nhưng điều khiến anh không thể rời mắt là hành động của Thiên Vũ, dường như anh vừa hôn lên trán Thiên Di. Vương Kỳ Nam ngừng lại, nhíu mày, không chắc chắn liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Lâm Thiên Vũ đứng dậy, cảm nhận được sự hiện diện của Vương Kỳ Nam. Anh ngẩng đầu lên, rồi bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh. Thiên Vũ không tỏ ra lúng túng, chỉ khẽ gật đầu, trấn an: "Cô ấy sẽ tỉnh lại thôi. Đừng lo, Vương tổng"
Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh. Khi anh rời đi, trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh những câu hỏi. Anh cảm thấy mình đã hành động hơi vội vã [ Vương Kỳ Nam không phải đã nhìn thấy rồi chứ? ]
“Đi nổi không?” Vương Kỳ Nam cúi xuống hỏi, giọng trầm đầy lo lắng.
Thiên Di cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười méo mó, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. “Nếu đi được thì đã chẳng ngồi đây chờ người ta đến cứu”
Câu trả lời của cô vừa như muốn đùa, vừa tràn đầy chua xót. Nỗi đau không chỉ hiện trên gương mặt cô, mà còn đọng lại trong ánh mắt của Vương Kỳ Nam.
Vương Kỳ Nam cúi người xuống, đưa lưng về phía Thiên Di. “Lên đi, tôi sẽ công cô.”
Không còn lựa chọn, Thiên Di gắng chịu đau, chậm rãi bám vào vai anh và leo lên lưng. Vương Kỳ Nam đỡ lấy cô, từng bước một di chuyển cẩn thận qua lớp đất đá trơn trượt. Trời vẫn mưa, nhưng cái lạnh như được xua tan bởi sự ấm áp từ lưng anh, khiến cô cảm thấy an toàn hơn giữa cơn nguy hiểm.
Thiên Di mệt mỏi tựa lên lưng Vương Kỳ Nam, giọng khẽ khàng và chất chứa nỗi đau: “Anh không biết đâu... tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi bị chôn vùi ở nơi này”
Vương Kỳ Nam siết chặt bước chân, lòng trĩu nặng khi nghe cô nói. “Không bao giờ” anh thì thầm, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Thiên Di mệt mỏi thiếp đi, giọng cô khẽ vang bên tai Vương Kỳ Nam một câu đầy kỳ lạ:
"Nếu tôi chết ở đây, có lẽ... tôi sẽ được trở về nhà"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Kỳ Nam nghe mà ngỡ ngàng, bước chân thoáng dừng lại. Ánh mắt anh thoáng bối rối, nhìn về khoảng không tối tăm phía trước. Câu nói mơ hồ ấy khiến lòng anh dấy lên nỗi lo sợ lẫn thắc mắc không sao giải đáp. "Trở về nhà? Cô đang nói gì thế, Thiên Di?"
Nhưng cô đã chìm vào cơn mê, không còn đáp lại. Vương Kỳ Nam siết chặt vòng tay, ánh mắt kiên định. "Dù em có nghĩ đến việc rời xa, anh nhất định sẽ giữ em lại. Em sẽ an toàn, ở đây, bên anh."
Khi Vương Kỳ Nam đưa Thiên Di trở về, bầu trời đã bắt đầu chuyển mình sang ánh sáng ban mai nhợt nhạt. Bộ phận y tế ngay lập tức tiến đến, nhanh chóng đưa cô đi sơ cứu. Lâm Thiên Vũ bước tới, không chần chừ bế lấy Thiên Di trong vòng tay, ánh mắt anh loé lên nỗi sợ hãi và lo lắng chưa từng có.
"Thiên Di! Cô ổn không? Nghe tôi nói không?" Giọng anh nghẹn lại khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, những vết thương chẳng chịt trên cơ thể.
Thiên Di không đáp, mắt khép hờ như không còn đủ sức để mở. Lâm Thiên Vũ cắn chặt răng, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt khi nhìn cô như vậy. Những người xung quanh nhanh chóng di chuyển để hỗ trợ, họ gọi nhau với những tiếng gấp gáp, cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể.
Giữa lúc mọi người đang tập trung lo lắng cho Thiên Di, Vương Kỳ Nam khế loạng choạng, rồi cơ thể anh đổ xuống mặt đất không một lời báo trước. Trần Quang Minh thấy vậy hét lên:
"Vương tổng! Mau, có ai giúp anh ấy không?"
Họ chạy đến, đỡ lấy Vương Kỳ Nam khi anh ngất lịm, khuôn mặt tái nhợt, môi tím ngắt vì lạnh và kiệt sức. Trọng Khang xem qua lẩm bẩm:
"Cậu ấy đã quá kiệt sức rồi... Suốt cả đêm không ngừng tìm kiếm, sức người làm sao chịu được."
Gia Khiêm ngước lên, ánh mắt vẫn giữ sự đau đớn. "Mau đưa cậu ấy đi! Cả hai người này đều không thể để xảy ra chuyện gì!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Kỳ Nam, dù không tỉnh, nhưng trong vẻ mệt nhọc ấy vẫn hiện rõ dấu vết của sự kiên cường và tình cảm sâu sắc. Anh thật sự đã làm rất tốt, anh đã có thể bảo vệ được cô rồi.
...
Cả người bọn họ đều hôn mê, nhưng Vương Kỳ Nam tỉnh lại trước. Anh cảm thấy đầu mình choáng váng, cơ thể mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc hành trình dài đằng đẵng. Khi ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu vào, anh mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là tiếng ồn ào của những người đang lo lắng chạy tới chạy lui.
Đầu tiên là cảm giác đau đớn xuyên qua từng cơ bắp, rồi là cái lạnh thấm vào người. Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất chính là sự vắng lặng bên cạnh, Thiên Di vẫn chưa tỉnh lại. Anh vội vã ngồi dậy, cơ thể còn yếu ớt nhưng anh không thể nằm im được.
"Thiên Di?" lo lắng vội vã bước xuống giường, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng tĩnh lặng.
Khi đi qua hành lang, lòng anh không thể bình tĩnh được, cho đến khi cuối cùng anh đến phòng bệnh đặc biệt.
Cửa phòng hé mở, và trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng, Vương Kỳ Nam đứng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến anh dừng lại, trái tim anh thắt lại trong giây lát. Thiên Di đang nằm trên giường bệnh, cơ thể được băng bó cẩn thận, gương mặt vẫn mang chút vẻ mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng, bình yên làm anh cảm thấy an lòng phần nào.
Vương Kỳ Nam bước vào, đôi mắt anh liếc nhanh về phía Lâm Thiên Vũ. Anh đang ngồi ở mép giường, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt dịu dàng và đầy lo lắng. Nhưng điều khiến anh không thể rời mắt là hành động của Thiên Vũ, dường như anh vừa hôn lên trán Thiên Di. Vương Kỳ Nam ngừng lại, nhíu mày, không chắc chắn liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Lâm Thiên Vũ đứng dậy, cảm nhận được sự hiện diện của Vương Kỳ Nam. Anh ngẩng đầu lên, rồi bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh. Thiên Vũ không tỏ ra lúng túng, chỉ khẽ gật đầu, trấn an: "Cô ấy sẽ tỉnh lại thôi. Đừng lo, Vương tổng"
Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh. Khi anh rời đi, trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh những câu hỏi. Anh cảm thấy mình đã hành động hơi vội vã [ Vương Kỳ Nam không phải đã nhìn thấy rồi chứ? ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro