Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Không phải sợ
2024-11-21 22:18:29
Vương Kỳ Nam ngồi lặng bên giường bệnh, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt nhợt nhạt của Thiên Di. Cô nằm đó, tay chân được băng bó cẩn thận, nhưng vẻ mệt mỏi và những vết thương rõ ràng khiến lòng anh như bị ai đó bóp nghẹt. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác ấm áp nhưng yếu ớt truyền đến làm lòng anh càng thêm đau đớn.
" Nếu không phải tôi cãi nhau vô cớ, để em một mình đến nơi này có lẽ em sẽ không gặp nguy hiểm. Đều tại tôi.."
Thiên Di chìm sâu trong giấc mơ, hình ảnh khu rừng với đất đá sụp đổ hiện ra như một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy mình bị chôn vùi dưới lớp bùn đất lạnh lẽo, hơi thở dần trở nên yếu ớt cho đến khi lịm đi. Rồi, như một phép màu, cô cảm nhận bản thân được kéo ra khỏi quyển tiểu thuyết đầy biến động, trở về với thế giới thực tại nơi mà tất cả đau khổ và hiểm nguy không còn bám lấy cô nữa.
Nhưng thế giới thực lại chẳng thể an ủi được cô. Ở đó, Thiên Di nhận ra rằng bản thân đã để lại phía sau không chỉ những nỗi đau mà còn cả một trái tim đang rực cháy vì cô. Cô nhớ ánh mắt lo lắng của Vương Kỳ Nam, nhớ sự tuyệt vọng trong tiếng gọi của anh khi tìm cô giữa cơn mưa lớn. Anh đã mạo hiểm tất cả, bất chấp nguy hiểm chỉ để đưa cô trở về an toàn.
"Nam..." Thiên Di thì thầm trong mơ, cảm giác nghẹn ngào dâng trào. Cô nhớ từng cử chỉ quan tâm, sự quyết tâm và ánh mắt sâu lắng của anh. Giấc mơ mờ nhạt dần, Thiên Di chìm sâu vào cảm giác nhớ nhung và day dứt.Trong vô thức, nước mắt cô khẽ lăn dài, hòa vào ánh sáng dịu dàng từ cửa sổ phòng bệnh.
Trong cơ mê man cô cảm nhận được bàn tay ấm áp đang khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt mình. “Thiên Di, đừng khóc nữa, anh thì thầm, giọng trầm ấm.
Thiên Di trong cơn mê, hình như nghe thấy tiếng anh, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Nhưng cô vẫn mê man, dường như không thể thức dậy ngay lúc này. Cô chỉ có thể cảm nhận sự hiện diện của anh, sự vững chãi mà anh mang lại.
Vương Kỳ Nam nắm chặt tay cô, cảm giác như anh không thể buông ra. "Tôi hứa, em sẽ không bao giờ phải một mình nữa."
Lúc Thiên Di từ từ mở mắt, ánh sáng mờ ảo của phòng bệnh khiến cô phải nhíu mắt lại một chút. Cảm giác đầu óc vẫn mơ màng, cơ thể mệt mỏi và đau đớn, nhưng một thứ gì đó ấm áp lạ thường lại khiến cô cảm thấy an tâm. Khi cô mở mắt ra hoàn toàn, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Kỳ Nam, người đang ngồi bên giường, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng rất dịu dàng.
Cô khẽ nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. "Vương Kỳ Nam..." Giọng cô yếu ớt nhưng đầy ngạc nhiên.
Vương Kỳ Nam nghe thấy tiếng gọi của cô, đôi mắt anh sáng lên, và trong chớp mắt, nỗi lo lắng trên khuôn mặt anh biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Anh vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ấm và đầy ân cần: "Tôi đây, em thế nào rồi ? "
Thiên Di cố gắng mỉm cười, nhưng vết thương vẫn khiến cô cảm thấy đau đớn. "Tôi... tôi còn sống sao?" Cô nói khẽ, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng. Cô nhớ rõ mình đã gặp nguy hiểm trong khu rừng, và mọi thứ dường như mơ hồ trong đầu cô.
"Em không chỉ sống mà còn rất ổn." Vương Kỳ Nam nói, nắm chặt tay cô hơn, không muốn rời đi dù chỉ một giây. "Tôi ở đây sao có thể để em chết được."
Thiên Di nghe những lời Vương Kỳ Nam nói, tim cô như thắt lại, cảm giác nghẹn ngào trào dâng không thể kìm chế. Mặc dù thân thể mệt mỏi, vết thương vẫn chưa lành hẳn, nhưng những lời anh nói lại khiến cô cảm thấy như toàn bộ thế giới này dành cho mình. Cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay của anh, như thể mọi nỗi đau, mọi hiểm nguy đều đã tan biến.
Khóe mắt cô cay cay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt thẩm vào vạt áo. Thiên Di quàng tay ôm lấy Vương Kỳ Nam, như muốn nắm chặt lấy anh, không muốn buông ra. Bàn tay cô, mặc dù bị băng bó cẩn thận, vẫn cố gắng xoa nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của anh, như một cách an ủi, như muốn nói rằng cô thật sự cảm động và biết ơn.
Vương Kỳ Nam không nói gì thêm, chỉ siết chặt tay cô hơn, để cô cảm nhận được sự hiện diện của mình. Anh vỗ về cô, dịu dàng xoa lưng cô như muốn truyền tất cả sức mạnh và sự an ủi mà anh có. Những giây phút này, anh không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần đứng bên cô là đủ. Anh biết, Thiên Di đang cần sự vỗ về và an tâm, và anh sẽ không bao giờ để cô phải đối mặt với nỗi đau một mình.
"Có tôi ở đây rồi," Vương Kỳ Nam thì thầm, đôi mắt anh chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển. "Em sẽ không phải lo sợ nữa, thật đấy."
Thiên Di nghe những lời đó, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ. Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, để cho mình đắm chìm trong cảm giác an toàn, mệt mỏi dần buông lơi, trái tim cô bình yên lạ thường.
" Nếu không phải tôi cãi nhau vô cớ, để em một mình đến nơi này có lẽ em sẽ không gặp nguy hiểm. Đều tại tôi.."
Thiên Di chìm sâu trong giấc mơ, hình ảnh khu rừng với đất đá sụp đổ hiện ra như một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy mình bị chôn vùi dưới lớp bùn đất lạnh lẽo, hơi thở dần trở nên yếu ớt cho đến khi lịm đi. Rồi, như một phép màu, cô cảm nhận bản thân được kéo ra khỏi quyển tiểu thuyết đầy biến động, trở về với thế giới thực tại nơi mà tất cả đau khổ và hiểm nguy không còn bám lấy cô nữa.
Nhưng thế giới thực lại chẳng thể an ủi được cô. Ở đó, Thiên Di nhận ra rằng bản thân đã để lại phía sau không chỉ những nỗi đau mà còn cả một trái tim đang rực cháy vì cô. Cô nhớ ánh mắt lo lắng của Vương Kỳ Nam, nhớ sự tuyệt vọng trong tiếng gọi của anh khi tìm cô giữa cơn mưa lớn. Anh đã mạo hiểm tất cả, bất chấp nguy hiểm chỉ để đưa cô trở về an toàn.
"Nam..." Thiên Di thì thầm trong mơ, cảm giác nghẹn ngào dâng trào. Cô nhớ từng cử chỉ quan tâm, sự quyết tâm và ánh mắt sâu lắng của anh. Giấc mơ mờ nhạt dần, Thiên Di chìm sâu vào cảm giác nhớ nhung và day dứt.Trong vô thức, nước mắt cô khẽ lăn dài, hòa vào ánh sáng dịu dàng từ cửa sổ phòng bệnh.
Trong cơ mê man cô cảm nhận được bàn tay ấm áp đang khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt mình. “Thiên Di, đừng khóc nữa, anh thì thầm, giọng trầm ấm.
Thiên Di trong cơn mê, hình như nghe thấy tiếng anh, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Nhưng cô vẫn mê man, dường như không thể thức dậy ngay lúc này. Cô chỉ có thể cảm nhận sự hiện diện của anh, sự vững chãi mà anh mang lại.
Vương Kỳ Nam nắm chặt tay cô, cảm giác như anh không thể buông ra. "Tôi hứa, em sẽ không bao giờ phải một mình nữa."
Lúc Thiên Di từ từ mở mắt, ánh sáng mờ ảo của phòng bệnh khiến cô phải nhíu mắt lại một chút. Cảm giác đầu óc vẫn mơ màng, cơ thể mệt mỏi và đau đớn, nhưng một thứ gì đó ấm áp lạ thường lại khiến cô cảm thấy an tâm. Khi cô mở mắt ra hoàn toàn, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Kỳ Nam, người đang ngồi bên giường, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng rất dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khẽ nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. "Vương Kỳ Nam..." Giọng cô yếu ớt nhưng đầy ngạc nhiên.
Vương Kỳ Nam nghe thấy tiếng gọi của cô, đôi mắt anh sáng lên, và trong chớp mắt, nỗi lo lắng trên khuôn mặt anh biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Anh vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ấm và đầy ân cần: "Tôi đây, em thế nào rồi ? "
Thiên Di cố gắng mỉm cười, nhưng vết thương vẫn khiến cô cảm thấy đau đớn. "Tôi... tôi còn sống sao?" Cô nói khẽ, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng. Cô nhớ rõ mình đã gặp nguy hiểm trong khu rừng, và mọi thứ dường như mơ hồ trong đầu cô.
"Em không chỉ sống mà còn rất ổn." Vương Kỳ Nam nói, nắm chặt tay cô hơn, không muốn rời đi dù chỉ một giây. "Tôi ở đây sao có thể để em chết được."
Thiên Di nghe những lời Vương Kỳ Nam nói, tim cô như thắt lại, cảm giác nghẹn ngào trào dâng không thể kìm chế. Mặc dù thân thể mệt mỏi, vết thương vẫn chưa lành hẳn, nhưng những lời anh nói lại khiến cô cảm thấy như toàn bộ thế giới này dành cho mình. Cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay của anh, như thể mọi nỗi đau, mọi hiểm nguy đều đã tan biến.
Khóe mắt cô cay cay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt thẩm vào vạt áo. Thiên Di quàng tay ôm lấy Vương Kỳ Nam, như muốn nắm chặt lấy anh, không muốn buông ra. Bàn tay cô, mặc dù bị băng bó cẩn thận, vẫn cố gắng xoa nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của anh, như một cách an ủi, như muốn nói rằng cô thật sự cảm động và biết ơn.
Vương Kỳ Nam không nói gì thêm, chỉ siết chặt tay cô hơn, để cô cảm nhận được sự hiện diện của mình. Anh vỗ về cô, dịu dàng xoa lưng cô như muốn truyền tất cả sức mạnh và sự an ủi mà anh có. Những giây phút này, anh không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần đứng bên cô là đủ. Anh biết, Thiên Di đang cần sự vỗ về và an tâm, và anh sẽ không bao giờ để cô phải đối mặt với nỗi đau một mình.
"Có tôi ở đây rồi," Vương Kỳ Nam thì thầm, đôi mắt anh chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển. "Em sẽ không phải lo sợ nữa, thật đấy."
Thiên Di nghe những lời đó, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ. Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, để cho mình đắm chìm trong cảm giác an toàn, mệt mỏi dần buông lơi, trái tim cô bình yên lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro