Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Phục vụ
2024-11-21 22:18:29
Những ngày sau đó, cơn mưa nặng nề đã dừng hẳn, trả lại cho mọi người chút ánh sáng mặt trời hiếm hoi. Cuộc sống dần khôi phục sau những gì thiên tai để lại. Mọi người bận rộn khắc phục hậu quả, xây dựng lại những gì đã đổ vỡ, từ những ngôi nhà, con đường cho đến những trái tim vẫn còn tổn thương.
Thiên Di không thể đi lại được do vết thương chưa lành, chỉ có thể nằm trên giường và ngắm nhìn thể giới qua khung cửa sổ. Nhưng điều an ủi lớn nhất là sự hiện diện của Vương Kỳ Nam bên cạnh. Mỗi ngày, anh đều ở bên cô, chăm sóc từng bữa ăn, từng viên thuốc. Thiên Di hiếm hoi có cơ hội sai bảo Vương tổng nhà mình vậy nên dường như cái gì cũng không muốn động tay
Bữa ăn hôm ấy, Thiên Di thoải mái dựa lưng vào gối, mắt không rời màn hình tivi, còn Vương Kỳ Nam ngồi cạnh, tập trung đút từng muồng cháo cho cô như thể không có bất kỳ việc nào quan trọng hơn.
"Muốn ăn bí đỏ" cô đột ngột lên tiếng, giọng lơ đãng nhưng đầy vẻ ra lệnh.
Vương Kỳ Nam lập tức múc bí đỏ, cẩn thận đút cho cô, ánh mắt đầy vẻ chiều chuộng nhưng không giấu được nét ngán ngẩm. Anh thở dài, cố ý hỏi với vẻ châm chọc: "Em không tự ăn được sao?"
Thiên Di nghe vậy, giả vờ ngạc nhiên, đôi mắt mở to như thể anh vừa nói điều gì vô lý lắm. Cô từ từ giơ lên bàn tay vẫn còn được băng bó kín mít, lắc nhẹ trước mặt anh. "Không cầm được muỗng."
Nhìn thấy hành động của cô, Vương Kỳ Nam bất giác bật cười. Anh cúi xuống, gương mặt đầy vẻ bất lực xen lần trìu mến. "Thiên Di, em thật biết cách hành hạ người khác."
" Anh nói coi chuyện này mà để bố mẹ biết..thì anh tiêu đời." Cô nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh ánh lên trong mắt.
" Vẫn đang phục vụ đây thưa quý cô" anh đáp ngay, giọng trêu ghẹo. Dù biết cô đang trêu chọc mình, dù bị cô bắt nạt như thế này, anh vẫn không thể từ chối. Chỉ cần nhìn thấy cô khỏe mạnh, nghe giọng cô, mọi khó khăn trước đây chẳng còn ý nghĩa gì.
"Vậy thì đút tiếp đi." Thiên Di cười khúc khích, như đứa trẻ vừa thắng một trận đùa nghịch.
Thiên Di liếc nhìn đĩa trái cây trên bàn, ánh mắt lấp lánh vẻ thèm thuồng khi thấy những chùm nho tươi căng mọng. Cô nhích người, khẽ nghiêng đầu, giọng điệu như thể đầy tủi thân: "Tôi muốn ăn nho."
Vương Kỳ Nam không do dự, với tay ngắt một quả nho từ chùm, đưa ngay tới trước mặt cô. Thiền Di liếc nhìn quả nho trong tay anh, bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Phải bóc vỏ cơ" cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại không giấu được vẻ kiêu kì.
Vương Kỳ Nam nheo mắt, cố kìm nén cơn bực bội khi cô cứ tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn của anh. "Phạm Thiên Di, em cổ tình làm khó tôi đúng không?" Anh nghiễn răng, ánh mắt vừa bất lực vừa dường như sắp phì cười.
"Không muốn làm thì thôi" Thiên Di nhún vai, giả vờ thản nhiên, ánh mắt thì lại lấp lánh vẻ đáng thương.
Cuối cùng, Vương Kỳ Nam thở dài, nhưng tay đã nhanh chóng bắt đầu tách từng lớp vỏ mỏng. "Kiếp trước tôi đúng là tạo nghiệp mà." Anh vừa bóc vừa lầm bầm, nhưng trong ánh mắt chỉ có sự chiều chuộng vô bờ bến.
Lúc Trần Quang Minh và những người khác bước vào phòng thăm Thiên Di, họ không khỏi ngỡ ngàng khi bắt gặp cảnh tượng hiểm hoi: Vương Kỳ Nam, gương mặt thường ngày lạnh lùng và nghiềm nghị, lại đang cần thận bóc vỏ từng quả nho và đút cho Thiên Di. Cô thì thoải mái tựa người vào gối, nở nụ cười mãn nguyện, như thể đây là điều hiển nhiên.
"Cảnh tượng này... không ngờ tôi có thể xem nó miễn phí." Trần Quang Minh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí. Ánh mắt anh ánh lên sự thích thú pha lẫn chút trêu chọc. "Vương tổng, ai mà ngờ lại có một mặt thế này."
Vương Kỳ Nam không mảy may bối rối, chỉ bình thản đáp lại trong khi vẫn tiếp tục công việc của mình. "Cô ấy cần chăm sóc."
Tôn Gia Khiêm cười phá lên. "Cần thiết đến mức này cơ à? Chúng tôi có nên rời đi để không làm phiền nữa không?"
Thiên Di nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch nhìn mọi người. "Nên đó, ai cho phép làm phiền giờ nghỉ ngơi của bệnh nhân thế này?"
Cả phòng bật cười, không khí trở nên nhẹ nhàng, ấm áp. Gia Khang trêu rằng Vương Kỳ Nam từ giờ có lẽ sẽ chẳng còn giữ được hình tượng nghiêm túc lạnh lùng của mình nữa, trong khi anh chỉ lặng lẽ liếc nhìn Thiên Di, trong đôi mắt lấp lánh ý cười, nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc mà không ai có thể phủ nhận.
Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Thiên Di mới nhận ra Lâm Thiên Vũ đứng lặng lẽ ở phía sau. Anh không bước vội, cũng không lên tiếng, chỉ đứng đó, ánh mắt đăm đăm nhìn cô. Trong cái nhìn ấy dường như có cả trăm lời muốn nói, nhưng lại chẳng có câu nào thoát ra. Đôi mắt của anh ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp: sự lo lắng, một chút nhẹ nhõm khi thấy cô bình an, nhưng cũng xen lẫn cảm xúc khó tả mà Thiên Di không thể đọc rõ.
Không khí bỗng chùng xuống. Thiên Di khẽ nhíu mày, cảm thấy một áp lực vô hình đang đề nặng trong lòng mình. (Lâm Thiên Vũ lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn mình, thật không hiểu nổi. )
Vương Kỳ Nam không bỏ qua ánh mắt của Lâm Thiên Vũ dành cho Thiên Di. Cộng thêm những lời bàn tán không ngừng từ mọi người rằng Lâm Thiên Vũ dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt, cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh. Sau một hồi lặng lẽ suy nghĩ, Kỳ Nam không thể kìm nén được nữa, lên tiếng hỏi Thiên Di khi chỉ còn lại hai người trong phòng.
"Hai người thân thiết lắm sao ?" Giọng anh nghe có chút khô khan, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự dò xét xen lẫn lo âu.
Thiên Di thoáng sững người trước câu hỏi, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt, lắc đầu nhẹ. "Không đến mức như thế.
Thiên Di không thể đi lại được do vết thương chưa lành, chỉ có thể nằm trên giường và ngắm nhìn thể giới qua khung cửa sổ. Nhưng điều an ủi lớn nhất là sự hiện diện của Vương Kỳ Nam bên cạnh. Mỗi ngày, anh đều ở bên cô, chăm sóc từng bữa ăn, từng viên thuốc. Thiên Di hiếm hoi có cơ hội sai bảo Vương tổng nhà mình vậy nên dường như cái gì cũng không muốn động tay
Bữa ăn hôm ấy, Thiên Di thoải mái dựa lưng vào gối, mắt không rời màn hình tivi, còn Vương Kỳ Nam ngồi cạnh, tập trung đút từng muồng cháo cho cô như thể không có bất kỳ việc nào quan trọng hơn.
"Muốn ăn bí đỏ" cô đột ngột lên tiếng, giọng lơ đãng nhưng đầy vẻ ra lệnh.
Vương Kỳ Nam lập tức múc bí đỏ, cẩn thận đút cho cô, ánh mắt đầy vẻ chiều chuộng nhưng không giấu được nét ngán ngẩm. Anh thở dài, cố ý hỏi với vẻ châm chọc: "Em không tự ăn được sao?"
Thiên Di nghe vậy, giả vờ ngạc nhiên, đôi mắt mở to như thể anh vừa nói điều gì vô lý lắm. Cô từ từ giơ lên bàn tay vẫn còn được băng bó kín mít, lắc nhẹ trước mặt anh. "Không cầm được muỗng."
Nhìn thấy hành động của cô, Vương Kỳ Nam bất giác bật cười. Anh cúi xuống, gương mặt đầy vẻ bất lực xen lần trìu mến. "Thiên Di, em thật biết cách hành hạ người khác."
" Anh nói coi chuyện này mà để bố mẹ biết..thì anh tiêu đời." Cô nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh ánh lên trong mắt.
" Vẫn đang phục vụ đây thưa quý cô" anh đáp ngay, giọng trêu ghẹo. Dù biết cô đang trêu chọc mình, dù bị cô bắt nạt như thế này, anh vẫn không thể từ chối. Chỉ cần nhìn thấy cô khỏe mạnh, nghe giọng cô, mọi khó khăn trước đây chẳng còn ý nghĩa gì.
"Vậy thì đút tiếp đi." Thiên Di cười khúc khích, như đứa trẻ vừa thắng một trận đùa nghịch.
Thiên Di liếc nhìn đĩa trái cây trên bàn, ánh mắt lấp lánh vẻ thèm thuồng khi thấy những chùm nho tươi căng mọng. Cô nhích người, khẽ nghiêng đầu, giọng điệu như thể đầy tủi thân: "Tôi muốn ăn nho."
Vương Kỳ Nam không do dự, với tay ngắt một quả nho từ chùm, đưa ngay tới trước mặt cô. Thiền Di liếc nhìn quả nho trong tay anh, bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Phải bóc vỏ cơ" cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại không giấu được vẻ kiêu kì.
Vương Kỳ Nam nheo mắt, cố kìm nén cơn bực bội khi cô cứ tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn của anh. "Phạm Thiên Di, em cổ tình làm khó tôi đúng không?" Anh nghiễn răng, ánh mắt vừa bất lực vừa dường như sắp phì cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không muốn làm thì thôi" Thiên Di nhún vai, giả vờ thản nhiên, ánh mắt thì lại lấp lánh vẻ đáng thương.
Cuối cùng, Vương Kỳ Nam thở dài, nhưng tay đã nhanh chóng bắt đầu tách từng lớp vỏ mỏng. "Kiếp trước tôi đúng là tạo nghiệp mà." Anh vừa bóc vừa lầm bầm, nhưng trong ánh mắt chỉ có sự chiều chuộng vô bờ bến.
Lúc Trần Quang Minh và những người khác bước vào phòng thăm Thiên Di, họ không khỏi ngỡ ngàng khi bắt gặp cảnh tượng hiểm hoi: Vương Kỳ Nam, gương mặt thường ngày lạnh lùng và nghiềm nghị, lại đang cần thận bóc vỏ từng quả nho và đút cho Thiên Di. Cô thì thoải mái tựa người vào gối, nở nụ cười mãn nguyện, như thể đây là điều hiển nhiên.
"Cảnh tượng này... không ngờ tôi có thể xem nó miễn phí." Trần Quang Minh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí. Ánh mắt anh ánh lên sự thích thú pha lẫn chút trêu chọc. "Vương tổng, ai mà ngờ lại có một mặt thế này."
Vương Kỳ Nam không mảy may bối rối, chỉ bình thản đáp lại trong khi vẫn tiếp tục công việc của mình. "Cô ấy cần chăm sóc."
Tôn Gia Khiêm cười phá lên. "Cần thiết đến mức này cơ à? Chúng tôi có nên rời đi để không làm phiền nữa không?"
Thiên Di nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch nhìn mọi người. "Nên đó, ai cho phép làm phiền giờ nghỉ ngơi của bệnh nhân thế này?"
Cả phòng bật cười, không khí trở nên nhẹ nhàng, ấm áp. Gia Khang trêu rằng Vương Kỳ Nam từ giờ có lẽ sẽ chẳng còn giữ được hình tượng nghiêm túc lạnh lùng của mình nữa, trong khi anh chỉ lặng lẽ liếc nhìn Thiên Di, trong đôi mắt lấp lánh ý cười, nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc mà không ai có thể phủ nhận.
Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Thiên Di mới nhận ra Lâm Thiên Vũ đứng lặng lẽ ở phía sau. Anh không bước vội, cũng không lên tiếng, chỉ đứng đó, ánh mắt đăm đăm nhìn cô. Trong cái nhìn ấy dường như có cả trăm lời muốn nói, nhưng lại chẳng có câu nào thoát ra. Đôi mắt của anh ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp: sự lo lắng, một chút nhẹ nhõm khi thấy cô bình an, nhưng cũng xen lẫn cảm xúc khó tả mà Thiên Di không thể đọc rõ.
Không khí bỗng chùng xuống. Thiên Di khẽ nhíu mày, cảm thấy một áp lực vô hình đang đề nặng trong lòng mình. (Lâm Thiên Vũ lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn mình, thật không hiểu nổi. )
Vương Kỳ Nam không bỏ qua ánh mắt của Lâm Thiên Vũ dành cho Thiên Di. Cộng thêm những lời bàn tán không ngừng từ mọi người rằng Lâm Thiên Vũ dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt, cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh. Sau một hồi lặng lẽ suy nghĩ, Kỳ Nam không thể kìm nén được nữa, lên tiếng hỏi Thiên Di khi chỉ còn lại hai người trong phòng.
"Hai người thân thiết lắm sao ?" Giọng anh nghe có chút khô khan, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự dò xét xen lẫn lo âu.
Thiên Di thoáng sững người trước câu hỏi, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt, lắc đầu nhẹ. "Không đến mức như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro