Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Người nhà của a...
2024-11-21 22:18:29
Sau khi công việc ở đổi Vọng Cảnh được bàn giao cho đội cứu hộ cùng các đoàn đội khác tiếp tục khắc phục hậu quả, Thiên Di biết rằng bản thân không thể ở lại đây lâu thêm nữa. Những vết thương tuy đã được băng bó nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau âm ỉ mỗi khi cử động. Dẫu vậy, lòng cô vẫn dậy lên cảm giác buồn bã khi rời khỏi nơi đã ghi dấu một hành trình đầy thử thách.
Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt không rời dù chỉ một giây. Anh lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của
Thiên Di, tự nhủ rằng từ nay anh không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào nữa. Trước khi lên xe, anh quay sang cô, giọng trầm ấm pha chút nghiêm nghị, nhưng đầy sự quan tâm: "Chúng ta về thôi, em cần nghỉ ngơi."
Thiên Di khẽ gật đầu, không từ chối sự chăm sóc của anh. Lần này, cô không quay về cùng nhân viên của mình,
Vương Kỳ Nam đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ để sẵn sàng mang cô về rổi.
Trong suốt quãng đường trở về, Kỳ Nam không nói nhiều, chỉ chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Anh sợ chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ lại rơi vào nguy hiểm như lần trước. Cảm giác mất mát và sợ hãi khi không thể tìm thấy cô giữa đống đồ nát vẫn còn nguyên vẹn trong lòng anh, như một vết sẹo chưa kịp lành.
"Anh lo lắng quá rồi đấy," Thiên Di cười nhẹ, nhận ra sự căng thẳng trong từng cử chỉ của anh. "Em không dễ bị tổn thương như vậy đâu."
"Em nói vậy nhưng lần trước thì sao? Anh không thể để chuyện đó lặp lại," Kỳ Nam đáp, giọng anh có chút lạnh nhưng ánh mắt lại dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm. "Từ nay sẽ không để em rời khỏi tầm mắt anh nữa."
Thiên Di im lặng, trái tim cô khẽ rung lên vì những lời nói chân thành của anh. Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô không thể phủ nhận rằng sự che chở của anh khiến cô cảm thấy an tâm, như thể mọi khó khăn đều có thể vượt qua khi anh ở bên cạnh.
Xe dừng lại trước cửa nhà, Vương Kỳ Nam bước xuống trước, nhanh chóng mở cửa cho cô. Anh dịu dàng đỡ Thiên Di bước xuống, cẩn thận từng động tác như sợ làm cô đau thêm. "Em nghỉ ngơi đi," anh nhắc nhở, ánh mắt không giấu được nổi lo âu. "Bất cứ khi nào cần, cứ gọi anh."
"Em biết rồi mà." Thiên Di đáp, mỉm cười nhẹ. Cô bước vào nhà, cảm nhận sự ấm áp bao phủ lấy mình. Dù những vết thương vẫn còn đó, nhưng nhờ có anh, lòng cô thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong bữa tối, Thiên Di ngồi đối diện Vương Kỳ Nam, không khí giữa họ nhẹ nhàng, thoải mái. Bữa ăn không có những món cầu kỳ, chỉ là vài món đơn giản nhưng đủ khiến cô cảm thấy ấm lòng. Tuy nhiên, giữa lúc cô đang tận hưởng, Vương Kỳ Nam bỗng dưng cất giọng, ánh mắt anh nhìn cô có chút ý tứ:
"Thiên Di, em có biết thứ sáu tuần này là ngày gì không?"
Thiên Di ngừng ăn, tròn mắt nhìn anh như không hiểu. "Thứ sáu ? Là ngày gì đặc biệt sao?
Thấy cô hoàn toàn không nhận ra, Vương Kỳ Nam mỉm cười, lắc đầu nhẹ. "Thật sự em không nhớ sao? Là sinh nhật của em đấy."
Câu nói của anh làm Thiên Di giật mình, chiếc muỗng trong tay cô khựng lại. Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt, sinh nhật của cô đã qua từ cái hồi cô bị ngã xuống nước rồi xuyên tới đây. Nhân vật Phạm Thiên Di không phải cô, cô không nhớ cũng là bình thường. "Thật sao? em... em chẳng để ý gì cả."
Vương Kỳ Nam khẽ bật cười, nhưng trong giọng nói anh có chút trách móc: "Em lúc nào cũng vô tâm như vậy."
Vương Kỳ Nam nhẹ nhàng trách móc, đôi mắt không giấu được sự quan tâm. "Sinh nhật mình mà cũng không nhớ, em thực sự không coi trọng bản thân chút nào."
Cố giấu đi những suy nghĩ lạc lõng, cô lắc đầu, mỉm cười như thể không có gì xảy ra. "Thôi mà, sinh nhật chỉ là một ngày bình thường thôi."
Vương Kỳ Nam không chấp nhận lời nói đó, ánh mắt anh sắc bén hơn, dường như không muốn để cô tiếp tục trốn tránh. "Không phải như vậy. Với anh, sinh nhật em không bao giờ là ngày bình thường. Nó rất đặc biệt."
"Vậy anh định làm gì vào ngày đặc biệt này?" Cô hỏi, cố gắng đổi chủ đề, giọng điệu thoải mái hơn.
Vương Kỳ Nam nhìn cô, ánh mắt tinh quái như đã thấu hiểu hết tâm ý của cô. Anh khẽ mỉm cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa chứa đựng Sự nghiêm túc. "Tất nhiên là phải tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng rồi. Nhà họ
Vương sao có thể để em bị xem nhẹ được? Khách mời sẽ toàn là những nhân vật tầm cỡ, vì đây là sinh nhật đầu tiên của em sau khi trở thành người nhà của anh mà."
Câu nói của anh khiến Thiên Di khẽ giật mình. "Người nhà của anh"... Những từ ngữ đó nặng nề trong lòng cô, gợi nhớ đền sự trói buộc trong cuộc hồn nhần không hoàn toàn thuộc về cô. Cô cười gượng, cổ gẳng giữ vẻ tự nhiền.
"Anh không cần làm quá đâu. Một bữa tiệc nhỏ, ấm cúng là đủ rồi."
"Nhỏ ấm cúng?" Vương Kỳ Nam nhướn mày, như không tin vào điều mình vừa nghe. "Với anh, mỗi dịp liên quan đến em đều là chuyện lớn. Em chỉ cần chuẩn bị nhận niềm vui thôi."
Sự kiên định trong giọng nói của anh khiến Thiên Di không thể phản bác. Cô chỉ khẽ thở dài, biết rằng dù muốn hay không, cô cũng phải bước vào cuộc chơi mà Vương Kỳ Nam đã chuẩn bị sẵn.
Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt không rời dù chỉ một giây. Anh lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của
Thiên Di, tự nhủ rằng từ nay anh không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào nữa. Trước khi lên xe, anh quay sang cô, giọng trầm ấm pha chút nghiêm nghị, nhưng đầy sự quan tâm: "Chúng ta về thôi, em cần nghỉ ngơi."
Thiên Di khẽ gật đầu, không từ chối sự chăm sóc của anh. Lần này, cô không quay về cùng nhân viên của mình,
Vương Kỳ Nam đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ để sẵn sàng mang cô về rổi.
Trong suốt quãng đường trở về, Kỳ Nam không nói nhiều, chỉ chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Anh sợ chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ lại rơi vào nguy hiểm như lần trước. Cảm giác mất mát và sợ hãi khi không thể tìm thấy cô giữa đống đồ nát vẫn còn nguyên vẹn trong lòng anh, như một vết sẹo chưa kịp lành.
"Anh lo lắng quá rồi đấy," Thiên Di cười nhẹ, nhận ra sự căng thẳng trong từng cử chỉ của anh. "Em không dễ bị tổn thương như vậy đâu."
"Em nói vậy nhưng lần trước thì sao? Anh không thể để chuyện đó lặp lại," Kỳ Nam đáp, giọng anh có chút lạnh nhưng ánh mắt lại dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm. "Từ nay sẽ không để em rời khỏi tầm mắt anh nữa."
Thiên Di im lặng, trái tim cô khẽ rung lên vì những lời nói chân thành của anh. Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô không thể phủ nhận rằng sự che chở của anh khiến cô cảm thấy an tâm, như thể mọi khó khăn đều có thể vượt qua khi anh ở bên cạnh.
Xe dừng lại trước cửa nhà, Vương Kỳ Nam bước xuống trước, nhanh chóng mở cửa cho cô. Anh dịu dàng đỡ Thiên Di bước xuống, cẩn thận từng động tác như sợ làm cô đau thêm. "Em nghỉ ngơi đi," anh nhắc nhở, ánh mắt không giấu được nổi lo âu. "Bất cứ khi nào cần, cứ gọi anh."
"Em biết rồi mà." Thiên Di đáp, mỉm cười nhẹ. Cô bước vào nhà, cảm nhận sự ấm áp bao phủ lấy mình. Dù những vết thương vẫn còn đó, nhưng nhờ có anh, lòng cô thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong bữa tối, Thiên Di ngồi đối diện Vương Kỳ Nam, không khí giữa họ nhẹ nhàng, thoải mái. Bữa ăn không có những món cầu kỳ, chỉ là vài món đơn giản nhưng đủ khiến cô cảm thấy ấm lòng. Tuy nhiên, giữa lúc cô đang tận hưởng, Vương Kỳ Nam bỗng dưng cất giọng, ánh mắt anh nhìn cô có chút ý tứ:
"Thiên Di, em có biết thứ sáu tuần này là ngày gì không?"
Thiên Di ngừng ăn, tròn mắt nhìn anh như không hiểu. "Thứ sáu ? Là ngày gì đặc biệt sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô hoàn toàn không nhận ra, Vương Kỳ Nam mỉm cười, lắc đầu nhẹ. "Thật sự em không nhớ sao? Là sinh nhật của em đấy."
Câu nói của anh làm Thiên Di giật mình, chiếc muỗng trong tay cô khựng lại. Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt, sinh nhật của cô đã qua từ cái hồi cô bị ngã xuống nước rồi xuyên tới đây. Nhân vật Phạm Thiên Di không phải cô, cô không nhớ cũng là bình thường. "Thật sao? em... em chẳng để ý gì cả."
Vương Kỳ Nam khẽ bật cười, nhưng trong giọng nói anh có chút trách móc: "Em lúc nào cũng vô tâm như vậy."
Vương Kỳ Nam nhẹ nhàng trách móc, đôi mắt không giấu được sự quan tâm. "Sinh nhật mình mà cũng không nhớ, em thực sự không coi trọng bản thân chút nào."
Cố giấu đi những suy nghĩ lạc lõng, cô lắc đầu, mỉm cười như thể không có gì xảy ra. "Thôi mà, sinh nhật chỉ là một ngày bình thường thôi."
Vương Kỳ Nam không chấp nhận lời nói đó, ánh mắt anh sắc bén hơn, dường như không muốn để cô tiếp tục trốn tránh. "Không phải như vậy. Với anh, sinh nhật em không bao giờ là ngày bình thường. Nó rất đặc biệt."
"Vậy anh định làm gì vào ngày đặc biệt này?" Cô hỏi, cố gắng đổi chủ đề, giọng điệu thoải mái hơn.
Vương Kỳ Nam nhìn cô, ánh mắt tinh quái như đã thấu hiểu hết tâm ý của cô. Anh khẽ mỉm cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa chứa đựng Sự nghiêm túc. "Tất nhiên là phải tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng rồi. Nhà họ
Vương sao có thể để em bị xem nhẹ được? Khách mời sẽ toàn là những nhân vật tầm cỡ, vì đây là sinh nhật đầu tiên của em sau khi trở thành người nhà của anh mà."
Câu nói của anh khiến Thiên Di khẽ giật mình. "Người nhà của anh"... Những từ ngữ đó nặng nề trong lòng cô, gợi nhớ đền sự trói buộc trong cuộc hồn nhần không hoàn toàn thuộc về cô. Cô cười gượng, cổ gẳng giữ vẻ tự nhiền.
"Anh không cần làm quá đâu. Một bữa tiệc nhỏ, ấm cúng là đủ rồi."
"Nhỏ ấm cúng?" Vương Kỳ Nam nhướn mày, như không tin vào điều mình vừa nghe. "Với anh, mỗi dịp liên quan đến em đều là chuyện lớn. Em chỉ cần chuẩn bị nhận niềm vui thôi."
Sự kiên định trong giọng nói của anh khiến Thiên Di không thể phản bác. Cô chỉ khẽ thở dài, biết rằng dù muốn hay không, cô cũng phải bước vào cuộc chơi mà Vương Kỳ Nam đã chuẩn bị sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro