Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Mở quà
2024-11-21 22:18:29
Vương Kỳ Nam khẽ cười, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng xen lẫn chút gì đó thách thức. Anh không hề né tránh, thậm chí còn nhích lại gần cô hơn, hơi thở ấm áp phủ lên không gian giữa hai người.
"Không ngại nữa à?" Giọng anh trầm thấp, như thể một lời trêu chọc nhưng lại mang âm hưởng của sự nghiêm túc.
Thiên Di thoáng dừng tay, đồi mắt cô dao động, nhưng trong lòng đã sớm quen với cách anh trêu đùa. Cô cố nén cảm giác hồi hộp, giả bộ lạnh lùng: "Quà đến trước mặt, còn ngại gì nữa."
Vương Kỳ Nam nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, kéo Thiên Di lại gần hơn. " Vậy thì tới đi "
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh. Một thoáng im lặng trôi qua, không gian dường như chùng lại, chỉ còn tiếng tim đập mạnh mẽ của Thiên Di.
"Em đang run à?" Vương Kỳ Nam thì thầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian, nhưng trong ánh mắt lại là sự dịu dàng hiếm thấy. "Đừng lo, anh sẽ dịu dàng."
Thiên Di ngoài kia đã 26 tuổi, đâu còn là cô gái ngây ngô dễ bị trêu đùa. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy tinh nghịch và không hề né tránh. "Không cẩn dịu dàng, em lại thích có chút mãnh liệt cơ."
Chưa dứt lời, Thiên Di liền chủ động tiến tới, vòng tay ôm lấy cổ Vương Kỳ Nam, kéo anh lại gần hơn. Cô nhấc gương mặt còn vương những giọt nước lăn tăn từ mái tóc ướt của anh, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cô nghiêng người, mạnh mẽ đặt lên môi anh một nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
Nụ hôn không hề dè dặt, cô dồn toàn bộ cảm xúc và cả chút thách thức vào đó, như muốn chiếm lấy từng chút không gian thuộc về anh. Đôi môi họ quấn quýt, chẳng ai chịu nhường bước, đến khi cả hai cảm thấy hơi thở nặng nề hơn mới khẽ tách ra.
Hương xà phòng quen thuộc trên người anh khiến cô điên cuồng. Tay Thiên Di sờ tới bên trong chiếc áo choàng tắm, cuồng loạn giật phăng dây thắt lưng, bàn tay vuốt ve thân thể Vương Kỳ Nam trần trụi trước mắt.
Anh đã sớm có phản ứng.
Vương Kỳ Nam cảm nhận được sự nóng bỏng và dứt khoát trong từng động tác của Thiên Di. Bàn tay cô lần theo từng đường nét trên cơ thể anh, từ bờ vai rắn rỏi cho đến lồng ngực săn chắc. Cảm giác tiếp xúc trực tiếp khiến cơ thể anh bùng lên, hơi thở của cả hai gấp gáp trong không gian tĩnh lặng.
Không muốn để cô độc chiếm thế chủ động, Vương Kỳ Nam lập tức nắm lấy cổ tay Thiên Di, kéo cô lại gần, ép sát vào người mình. "Em đúng là... luôn khiến anh bất ngờ." Giọng anh khàn khàn, chất chứa đầy khao khát lẫn thách
thic.
Không chờ cô đáp, Vương Kỳ Nam cúi xuống, đôi môi tìm kiếm đôi môi cô lần nữa, nhưng lần này nụ hôn không còn là lời trêu ghẹo hay khiêu khích. Nó dữ dội, mãnh liệt và ngập tràn sự chiếm hữu. Anh cạy răng và môi cô ra, quấn lấy đầu lưỡi hung hăng mút. Thiên Di bị đau, toàn thân đều trở nên run rẩy.
Cô thoáng chớp mắt chưa hiểu chuyện gì, đã thấy mình bị nhẹ nhàng đẩy xuống giường. Đệm giường mềm mại ôm lấy cơ thể Thiên Di khiến cho cảm xúc xao xuyến trong lòng càng thêm rõ rệt.
Cô khẩn cấp vén chiếc váy lụa mỏng lên, Vương Kỳ Nam kéo phăng chiếc quần lót của cô ném sang một bên, không hề có bất kì chuẩn bị gì liền ra sức ghì xuống.
"A..." Cô cắn tai anh, một tiếng kêu khẽ bật ra từ sâu trong cổ họng, Thiên Di cắn chặt môi để không tạo ra tiếng động lớn hơn. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy. Anh lao vào như một cơn lốc xoáy, hơi thở nóng rực phả vào da thit cô
Bàn tay anh siết lấy eo cô, kéo sát vào cơ thể mình, để từng nhịp tim đập rộn ràng hòa chung một giai điệu.
Vương Kỳ Nam không thích quần áo vướng víu, liền lột luôn cả chiếc váy ngủ của cô ném sang nơi khác. Kỳ Nam cúi đầu hôn lên ngực cô. Không để bị động, Thiên Di vòng tay lên cổ anh, đầu ngón tay cô luồn vào tóc anh, kéo mạnh, như thể muốn chứng tỏ rằng cô cũng không dễ bị áp đảo.
Bên dưới bất ngờ đâm một cái, Ngón chân nhỏ nhắn co rút lại vì đau, cô vội vã ôm chặt lấy cổ anh, tiếng kêu khẽ bật ra từ sâu trong cổ họng. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, giọng nói trầm ấm vang lên: "Đau sao?" Cô lắc đầu, đôi môi mím chặt, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ. " Tiếp tục đi. "
Khoảng cách giữa hai người đã nhỏ tới mức chẳng còn gì có thể chen vào. Cả hai quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và cảm giác khát khao không thể kiểm soát.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thiên Di mệt mỏi nằm bất động trên giường, nửa thân dưới của cô được chăn quấn quanh, cơ thể co lại, quay lưng về phía anh. Trong không gian lờ mờ ánh đèn, Vương Kỳ Nam chăm chú nhìn về phía cô. Ánh sáng mờ ảo khẽ chiếu lên lưng Thiên Di, khiến một hình xăm nhỏ trên sống lưng cô trở nên nổi bật.
Đó là một con rắn nhỏ, uốn lượn, di chuyển mềm mại như một đường cong bí ẩn, càng làm tôn thêm vẻ đẹp kỳ lạ và cuốn hút của cô.
Anh nhẹ nhàng vươn tay, muốn chạm vào đó nhưng lại kìm lại, không muốn làm cô tỉnh giấc. Anh nằm đó, lắng nghe từng hơi thở đều đặn của cô, cảm nhận sự ấm áp và gần gũi giữa hai người.
"Không ngại nữa à?" Giọng anh trầm thấp, như thể một lời trêu chọc nhưng lại mang âm hưởng của sự nghiêm túc.
Thiên Di thoáng dừng tay, đồi mắt cô dao động, nhưng trong lòng đã sớm quen với cách anh trêu đùa. Cô cố nén cảm giác hồi hộp, giả bộ lạnh lùng: "Quà đến trước mặt, còn ngại gì nữa."
Vương Kỳ Nam nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, kéo Thiên Di lại gần hơn. " Vậy thì tới đi "
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh. Một thoáng im lặng trôi qua, không gian dường như chùng lại, chỉ còn tiếng tim đập mạnh mẽ của Thiên Di.
"Em đang run à?" Vương Kỳ Nam thì thầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian, nhưng trong ánh mắt lại là sự dịu dàng hiếm thấy. "Đừng lo, anh sẽ dịu dàng."
Thiên Di ngoài kia đã 26 tuổi, đâu còn là cô gái ngây ngô dễ bị trêu đùa. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy tinh nghịch và không hề né tránh. "Không cẩn dịu dàng, em lại thích có chút mãnh liệt cơ."
Chưa dứt lời, Thiên Di liền chủ động tiến tới, vòng tay ôm lấy cổ Vương Kỳ Nam, kéo anh lại gần hơn. Cô nhấc gương mặt còn vương những giọt nước lăn tăn từ mái tóc ướt của anh, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cô nghiêng người, mạnh mẽ đặt lên môi anh một nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
Nụ hôn không hề dè dặt, cô dồn toàn bộ cảm xúc và cả chút thách thức vào đó, như muốn chiếm lấy từng chút không gian thuộc về anh. Đôi môi họ quấn quýt, chẳng ai chịu nhường bước, đến khi cả hai cảm thấy hơi thở nặng nề hơn mới khẽ tách ra.
Hương xà phòng quen thuộc trên người anh khiến cô điên cuồng. Tay Thiên Di sờ tới bên trong chiếc áo choàng tắm, cuồng loạn giật phăng dây thắt lưng, bàn tay vuốt ve thân thể Vương Kỳ Nam trần trụi trước mắt.
Anh đã sớm có phản ứng.
Vương Kỳ Nam cảm nhận được sự nóng bỏng và dứt khoát trong từng động tác của Thiên Di. Bàn tay cô lần theo từng đường nét trên cơ thể anh, từ bờ vai rắn rỏi cho đến lồng ngực săn chắc. Cảm giác tiếp xúc trực tiếp khiến cơ thể anh bùng lên, hơi thở của cả hai gấp gáp trong không gian tĩnh lặng.
Không muốn để cô độc chiếm thế chủ động, Vương Kỳ Nam lập tức nắm lấy cổ tay Thiên Di, kéo cô lại gần, ép sát vào người mình. "Em đúng là... luôn khiến anh bất ngờ." Giọng anh khàn khàn, chất chứa đầy khao khát lẫn thách
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thic.
Không chờ cô đáp, Vương Kỳ Nam cúi xuống, đôi môi tìm kiếm đôi môi cô lần nữa, nhưng lần này nụ hôn không còn là lời trêu ghẹo hay khiêu khích. Nó dữ dội, mãnh liệt và ngập tràn sự chiếm hữu. Anh cạy răng và môi cô ra, quấn lấy đầu lưỡi hung hăng mút. Thiên Di bị đau, toàn thân đều trở nên run rẩy.
Cô thoáng chớp mắt chưa hiểu chuyện gì, đã thấy mình bị nhẹ nhàng đẩy xuống giường. Đệm giường mềm mại ôm lấy cơ thể Thiên Di khiến cho cảm xúc xao xuyến trong lòng càng thêm rõ rệt.
Cô khẩn cấp vén chiếc váy lụa mỏng lên, Vương Kỳ Nam kéo phăng chiếc quần lót của cô ném sang một bên, không hề có bất kì chuẩn bị gì liền ra sức ghì xuống.
"A..." Cô cắn tai anh, một tiếng kêu khẽ bật ra từ sâu trong cổ họng, Thiên Di cắn chặt môi để không tạo ra tiếng động lớn hơn. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy. Anh lao vào như một cơn lốc xoáy, hơi thở nóng rực phả vào da thit cô
Bàn tay anh siết lấy eo cô, kéo sát vào cơ thể mình, để từng nhịp tim đập rộn ràng hòa chung một giai điệu.
Vương Kỳ Nam không thích quần áo vướng víu, liền lột luôn cả chiếc váy ngủ của cô ném sang nơi khác. Kỳ Nam cúi đầu hôn lên ngực cô. Không để bị động, Thiên Di vòng tay lên cổ anh, đầu ngón tay cô luồn vào tóc anh, kéo mạnh, như thể muốn chứng tỏ rằng cô cũng không dễ bị áp đảo.
Bên dưới bất ngờ đâm một cái, Ngón chân nhỏ nhắn co rút lại vì đau, cô vội vã ôm chặt lấy cổ anh, tiếng kêu khẽ bật ra từ sâu trong cổ họng. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, giọng nói trầm ấm vang lên: "Đau sao?" Cô lắc đầu, đôi môi mím chặt, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ. " Tiếp tục đi. "
Khoảng cách giữa hai người đã nhỏ tới mức chẳng còn gì có thể chen vào. Cả hai quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và cảm giác khát khao không thể kiểm soát.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thiên Di mệt mỏi nằm bất động trên giường, nửa thân dưới của cô được chăn quấn quanh, cơ thể co lại, quay lưng về phía anh. Trong không gian lờ mờ ánh đèn, Vương Kỳ Nam chăm chú nhìn về phía cô. Ánh sáng mờ ảo khẽ chiếu lên lưng Thiên Di, khiến một hình xăm nhỏ trên sống lưng cô trở nên nổi bật.
Đó là một con rắn nhỏ, uốn lượn, di chuyển mềm mại như một đường cong bí ẩn, càng làm tôn thêm vẻ đẹp kỳ lạ và cuốn hút của cô.
Anh nhẹ nhàng vươn tay, muốn chạm vào đó nhưng lại kìm lại, không muốn làm cô tỉnh giấc. Anh nằm đó, lắng nghe từng hơi thở đều đặn của cô, cảm nhận sự ấm áp và gần gũi giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro