Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Món quà đặc biệ...
2024-11-21 22:18:29
Thiên Di ngắm nhìn chiếc vòng cổ trong giây lát, đôi mắt thoáng hiện lên chút trầm tư. Cô khẽ mỉm cười, nét cười nhẹ nhưng đầy quyết đoán. "Chiếc vòng thật sự rất đẹp, nhưng tiếc là hôm nay bộ trang phục của chị không hợp với nó lắm."
Cô quay sang người hầu đứng gần đó, nhẹ nhàng đưa hộp quà cho họ. "Làm ơn cất kỹ giúp tôi, món quà quý như thế này không thể để sơ sài được."
Lời nói của Thiên Di không quá sắc bén, nhưng lại vừa đủ khéo léo để không ai có thể phản bác. Ngô Hạ Vân thoáng giật mình, nét cười trên môi chợt gượng gạo. Cô ta vốn dĩ muốn dùng món quà này để "dẫn dắt" cuộc chơi, không ngờ lại bị Thiên Di né tránh một cách dễ dàng như vậy.
Thiên Di nhẹ nhàng bảo phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho Ngô Hạ Vân, nét mặt không để lộ chút cảm xúc nào. Khi Ngô Hạ Vân vừa định bước về phía bàn của Gia Khiêm và Trọng Khang, đôi mắt ánh lên vẻ tính toán, thì người phục vụ lịch sự bước tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ngăn cô lại.
"Ngô tiểu thư, xin mời đi lối này," người phục vụ khẽ cúi đầu, giọng điểm tĩnh nhưng không cho phép từ chối. Anh ta hướng dẫn Ngô Hạ Vân về phía một bàn khác, xa dần khỏi nhóm người mà cô ta cố ý tiếp cận.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Ngô Hạ Vân chợt lóe lên chút bất mãn. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cười nhạt như thể không có gì xảy ra, rồi bước theo người phục vụ.
Thiên Di quan sát từ xa, nhận ra tất cả. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự sắc bén hiện lên trên môi cô. Rõ ràng, cô không để Ngô Hạ Vân có cơ hội tiếp cận những người cô quan tâm hay gây thêm bất kỳ rắc rối nào trong buổi tiệc này.
Vương Kỳ Nam nhận thấy ánh mắt của Thiên Di vội vàng giải thích.
"Ngô Hạ Vân có thể là một phần trong quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai của anh chỉ dành cho em." Anh thì thẩm chỉ mình cô nghe thấy.
Thiên Di lập tức phì cười "Biết rồi ngốc ạ."
Giữa lúc mọi người đang mải mê vui chơi, thưởng thức tiệc tùng, Dương Niệm Thu tranh thủ kéo Thiên Di sang một góc yên tĩnh. Bà nhìn cô con dâu với ánh mắt nghiêm túc và đầy lo lắng, rồi khẽ cất lời.
"Con dâu yêu quý, mẹ có chuyện muốn dặn dò," bà nói, giọng nói đầy cẩn trọng. "Sau này, con nên tránh xa cô
Ngô Hạ Vân kia một chút, tốt nhất đừng quá thân thiết với cô ta, nghe rõ chưa?"
Thiên Di hơi ngạc nhiên, nhíu mày. "Tại sao vậy mẹ? Ngô tiểu thư... có vấn đề gì sao?"
Dương Niệm Thu hít một hơi, ánh mắt hiện rõ vẻ trầm ngâm. "Cô ta từng khiến Kỳ Nam đau khổ không ít. Giờ quay về, mẹ không biết ý đồ thực sự là gì, nhưng con tuyệt đối đừng xem thường. Đừng nhìn cô ta nhỏ tuổi mà coi thường, Ngô Hạ Vân và mẹ cô ta đều là những người có dã tâm, không phải hạng tốt lành. Con cứ tránh xa là tốt nhất."
Lời dặn dò của bà khiến Thiên Di chợt nhớ ra quá khứ đầy tai tiếng của gia đình Ngô Hạ Vân. Mẹ cô ta từng bị đồn là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người ta, mang thai để gây sức ép, buộc Ngô tổng phải cưới mình. Sau khi bước chân vào nhà họ Ngô, bà sống trong cảnh danh chính ngôn thuận, Ngô Hạ Vân sinh ra được bao bọc kĩ lưỡng cũng không ai dám nói gì.
" Mẹ yên tâm đi, con không để cô ta làm gì mình đâu. "
Đằng nào đối tượng mà Ngô Hạ Vân nhắm tới không phải là cô mà là Tôn Gia Khiêm, cô ta chắc sẽ không thèm đá động gì tới nhân vật phụ của phụ như cô đâu.
Sau khi tắm xong, Thiên Di ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt mơ màng nhìn vào gương. Cô chìm vào suy nghĩ rất lâu, tâm trí rối bời bởi sự xuất hiện của Ngô Hạ Vân. Việc cô ta trở lại chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ của cặp đôi chính rơi vào vòng xoáy rắc rối. Thiên Di cắn môi, lòng đầy trăn trở.
"Liệu mình có nên nhắc nhở họ để đề phòng không?" Cô tự hỏi, rồi lại lắc đầu. "Nhưng nếu làm thế, cốt truyện chắc chắn sẽ bị thay đổi."
Cô thở dài, tay vô thức nghịch lọn tóc. "Nhưng mình không thể để cặp đôi yêu thích bị một nữ phụ độc ác phá hoại. "
Thiên Di đang chìm sâu trong những suy nghĩ rối ren, hai tay day trán đầy lo lắng. Cô khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Aida, rốt cuộc mình phải làm gì đây?"
"Phải làm gì cơ?" Giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến cô giật bắn người, quay đầu lại thì thấy Vương Kỳ Nam đã đứng đó từ bao giờ, gương mặt ẩn chứa nét trều chọc.
"Anh muốn hù chết em à?" Thiên Di đặt tay lên ngực, cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt không quên liếc anh trách móc " Muốn tìm vợ mới cũng không cần dùng cách này. "
Vương Kỳ Nam khẽ nhướng mày, nụ cười thoáng hiện lên khóe môi. "Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"
Thiên Di xua tay, giọng hơi bực dọc. "Nói anh cũng không hiểu đâu."
Anh gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc. Cô lúc nào chẳng đầy những suy nghĩ quái lạ, đúng là khó mà thấu hiểu nối.
"Vậy hôm nay bóc nhiều quà có thấy vui không?"
Thiên Di liếc xéo anh, nhíu mày. "Vui gì mà vui, quà của anh còn chưa thấy đâu nữa cơ."
"Anh có chuẩn bị rồi mà," Vương Kỳ Nam đáp, giọng thản nhiên.
"Thật không? Vậy quà đâu?" Cô hỏi, ánh mắt vừa tò mò vừa mong chờ.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, khóe môi cong lên một cách bí hiểm. "Muốn mở quà ngay bây giờ à?"
Thiên Di thoáng ngập ngừng, linh cảm rằng điều gì đó không đơn giản đang chờ đợi mình. Nhưng nét háo hức vẫn lấp lánh trong đôi mắt cô, nhìn chằm chằm Vương Kỳ Nam đầy mong đợi.
"Đương nhiên rồi!" Cô đưa tay ra trước mặt anh, sẵn sàng nhận món quà bất ngờ.
Không ngờ, Vương Kỳ Nam chỉ cười nhẹ rồi đặt vào tay cô một chiếc dây cột áo choàng tắm. Thiên Di ngỡ ngàng trong giây lát, rồi không nhịn được mà bật cười.
"Cái gì chứ, đây là quà anh tặng em à?" Cô nhìn anh với ánh mắt nửa trêu đùa, nửa ngạc nhiên.
"Phải, món quà đặc biệt." Vương Kỳ Nam đáp tỉnh bơ, ánh mắt ánh lên sự thích thú. "Mở ra đi, em sẽ bất ngờ."
"Thích đùa em lắm phải không?" Thiên Di bật cười, ánh mắt long lanh đầy tinh nghịch. Cô từ từ kéo lấy dây áo choàng tắm của Vương Kỳ Nam, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức.
" Vậy thì em không khách sao đâu nhé !"
Cô quay sang người hầu đứng gần đó, nhẹ nhàng đưa hộp quà cho họ. "Làm ơn cất kỹ giúp tôi, món quà quý như thế này không thể để sơ sài được."
Lời nói của Thiên Di không quá sắc bén, nhưng lại vừa đủ khéo léo để không ai có thể phản bác. Ngô Hạ Vân thoáng giật mình, nét cười trên môi chợt gượng gạo. Cô ta vốn dĩ muốn dùng món quà này để "dẫn dắt" cuộc chơi, không ngờ lại bị Thiên Di né tránh một cách dễ dàng như vậy.
Thiên Di nhẹ nhàng bảo phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho Ngô Hạ Vân, nét mặt không để lộ chút cảm xúc nào. Khi Ngô Hạ Vân vừa định bước về phía bàn của Gia Khiêm và Trọng Khang, đôi mắt ánh lên vẻ tính toán, thì người phục vụ lịch sự bước tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ngăn cô lại.
"Ngô tiểu thư, xin mời đi lối này," người phục vụ khẽ cúi đầu, giọng điểm tĩnh nhưng không cho phép từ chối. Anh ta hướng dẫn Ngô Hạ Vân về phía một bàn khác, xa dần khỏi nhóm người mà cô ta cố ý tiếp cận.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Ngô Hạ Vân chợt lóe lên chút bất mãn. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cười nhạt như thể không có gì xảy ra, rồi bước theo người phục vụ.
Thiên Di quan sát từ xa, nhận ra tất cả. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự sắc bén hiện lên trên môi cô. Rõ ràng, cô không để Ngô Hạ Vân có cơ hội tiếp cận những người cô quan tâm hay gây thêm bất kỳ rắc rối nào trong buổi tiệc này.
Vương Kỳ Nam nhận thấy ánh mắt của Thiên Di vội vàng giải thích.
"Ngô Hạ Vân có thể là một phần trong quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai của anh chỉ dành cho em." Anh thì thẩm chỉ mình cô nghe thấy.
Thiên Di lập tức phì cười "Biết rồi ngốc ạ."
Giữa lúc mọi người đang mải mê vui chơi, thưởng thức tiệc tùng, Dương Niệm Thu tranh thủ kéo Thiên Di sang một góc yên tĩnh. Bà nhìn cô con dâu với ánh mắt nghiêm túc và đầy lo lắng, rồi khẽ cất lời.
"Con dâu yêu quý, mẹ có chuyện muốn dặn dò," bà nói, giọng nói đầy cẩn trọng. "Sau này, con nên tránh xa cô
Ngô Hạ Vân kia một chút, tốt nhất đừng quá thân thiết với cô ta, nghe rõ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di hơi ngạc nhiên, nhíu mày. "Tại sao vậy mẹ? Ngô tiểu thư... có vấn đề gì sao?"
Dương Niệm Thu hít một hơi, ánh mắt hiện rõ vẻ trầm ngâm. "Cô ta từng khiến Kỳ Nam đau khổ không ít. Giờ quay về, mẹ không biết ý đồ thực sự là gì, nhưng con tuyệt đối đừng xem thường. Đừng nhìn cô ta nhỏ tuổi mà coi thường, Ngô Hạ Vân và mẹ cô ta đều là những người có dã tâm, không phải hạng tốt lành. Con cứ tránh xa là tốt nhất."
Lời dặn dò của bà khiến Thiên Di chợt nhớ ra quá khứ đầy tai tiếng của gia đình Ngô Hạ Vân. Mẹ cô ta từng bị đồn là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người ta, mang thai để gây sức ép, buộc Ngô tổng phải cưới mình. Sau khi bước chân vào nhà họ Ngô, bà sống trong cảnh danh chính ngôn thuận, Ngô Hạ Vân sinh ra được bao bọc kĩ lưỡng cũng không ai dám nói gì.
" Mẹ yên tâm đi, con không để cô ta làm gì mình đâu. "
Đằng nào đối tượng mà Ngô Hạ Vân nhắm tới không phải là cô mà là Tôn Gia Khiêm, cô ta chắc sẽ không thèm đá động gì tới nhân vật phụ của phụ như cô đâu.
Sau khi tắm xong, Thiên Di ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt mơ màng nhìn vào gương. Cô chìm vào suy nghĩ rất lâu, tâm trí rối bời bởi sự xuất hiện của Ngô Hạ Vân. Việc cô ta trở lại chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ của cặp đôi chính rơi vào vòng xoáy rắc rối. Thiên Di cắn môi, lòng đầy trăn trở.
"Liệu mình có nên nhắc nhở họ để đề phòng không?" Cô tự hỏi, rồi lại lắc đầu. "Nhưng nếu làm thế, cốt truyện chắc chắn sẽ bị thay đổi."
Cô thở dài, tay vô thức nghịch lọn tóc. "Nhưng mình không thể để cặp đôi yêu thích bị một nữ phụ độc ác phá hoại. "
Thiên Di đang chìm sâu trong những suy nghĩ rối ren, hai tay day trán đầy lo lắng. Cô khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Aida, rốt cuộc mình phải làm gì đây?"
"Phải làm gì cơ?" Giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến cô giật bắn người, quay đầu lại thì thấy Vương Kỳ Nam đã đứng đó từ bao giờ, gương mặt ẩn chứa nét trều chọc.
"Anh muốn hù chết em à?" Thiên Di đặt tay lên ngực, cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt không quên liếc anh trách móc " Muốn tìm vợ mới cũng không cần dùng cách này. "
Vương Kỳ Nam khẽ nhướng mày, nụ cười thoáng hiện lên khóe môi. "Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"
Thiên Di xua tay, giọng hơi bực dọc. "Nói anh cũng không hiểu đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc. Cô lúc nào chẳng đầy những suy nghĩ quái lạ, đúng là khó mà thấu hiểu nối.
"Vậy hôm nay bóc nhiều quà có thấy vui không?"
Thiên Di liếc xéo anh, nhíu mày. "Vui gì mà vui, quà của anh còn chưa thấy đâu nữa cơ."
"Anh có chuẩn bị rồi mà," Vương Kỳ Nam đáp, giọng thản nhiên.
"Thật không? Vậy quà đâu?" Cô hỏi, ánh mắt vừa tò mò vừa mong chờ.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, khóe môi cong lên một cách bí hiểm. "Muốn mở quà ngay bây giờ à?"
Thiên Di thoáng ngập ngừng, linh cảm rằng điều gì đó không đơn giản đang chờ đợi mình. Nhưng nét háo hức vẫn lấp lánh trong đôi mắt cô, nhìn chằm chằm Vương Kỳ Nam đầy mong đợi.
"Đương nhiên rồi!" Cô đưa tay ra trước mặt anh, sẵn sàng nhận món quà bất ngờ.
Không ngờ, Vương Kỳ Nam chỉ cười nhẹ rồi đặt vào tay cô một chiếc dây cột áo choàng tắm. Thiên Di ngỡ ngàng trong giây lát, rồi không nhịn được mà bật cười.
"Cái gì chứ, đây là quà anh tặng em à?" Cô nhìn anh với ánh mắt nửa trêu đùa, nửa ngạc nhiên.
"Phải, món quà đặc biệt." Vương Kỳ Nam đáp tỉnh bơ, ánh mắt ánh lên sự thích thú. "Mở ra đi, em sẽ bất ngờ."
"Thích đùa em lắm phải không?" Thiên Di bật cười, ánh mắt long lanh đầy tinh nghịch. Cô từ từ kéo lấy dây áo choàng tắm của Vương Kỳ Nam, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức.
" Vậy thì em không khách sao đâu nhé !"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro