Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 43
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Hiên Viên Linh nhìn thấy nàng cười trộm, chau mày nói: "Làm gì?"
Thẩm Khanh ôm cánh tay hắn lắc lắc: "Vui vẻ a."
Không thị tẩm cũng vui vẻ như vậy?
Chỉ là cùng hắn ở chung, nàng còn có thể vui vẻ thành như vậy?
Hiên Viên Linh không cảm thấy nàng càn rỡ dính người, rốt cuộc là nàng yếu ớt, chắc hẳn trên mặt có điểm sưng tấy liền sợ hắn đi, lúc này xác định hắn thật không đi, còn vui vẻ lợi hại như vậy.
Trong lòng đảo có chút mềm nhũn, cũng mặc kệ nàng ôm lấy cánh tay hắn.
Chỉ là trên mặt nàng mặc dù có thuốc mỡ, trên người cũng không có. Một tay ôm lấy nàng, cánh tay cọ qua ngực, xúc cảm mềm mại khiến hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Vừa mới giả làm chính nhân quân tử, lại có gánh nặng quân tử, Hiên Viên Linh lúc này cũng không thể lại muốn nàng thị tẩm đi?
Hiên Viên Linh khó chịu nói: "Đi ngủ."
Lần này Hiên Viên Linh tỉnh lại, thời điểm chợt nhìn qua Thẩm Khanh, nửa gương mặt đều được xức cao, chính là có điểm giật mình. Phục hồi tinh thần lại mới nghĩ tới hắn đêm qua ngủ cùng Thẩm Khanh, chính là thuốc mỡ kia trải qua cả đêm cọ xát càng là thảm thương không nỡ nhìn. Đêm qua vẫn chỉ có non nửa gương mặt nhỏ nhắn, lúc này là tới hơn phân nửa.
Hiên Viên Linh thân thủ liền muốn sờ lên gương mặt của Thẩm Khanh, trên tay dính chút thuốc mỡ, hắn vốn định lau đi nhưng nhìn Thẩm Khanh đang lộ ra bên ngoài nửa khuôn mặt trắng nõn còn lại, liền động tay nhéo má nàng, để lại trên đó vài đạo dấu tay.
Hiên Viên Linh chưa từng làm chuyện như thế với người khác, nhưng nhìn nửa bên mặt như mèo con kia, lại không cảm thấy thuốc mỡ đen xì trên mặt nàng khó coi, chỉ là nhìn còn có chút buồn cười.
Ngày hôm đó cũng không kêu Thẩm Khanh hầu hạ hắn mặc triều phục, thậm chí còn không mặc ở trong phòng, liền ra gian ngoài, dặn bảo Xuân Hoa: "Không cần đánh thức nàng."
Rốt cuộc là làm chuyện xấu, cũng không biết vật nhỏ tỉnh lại nhìn thấy trên gương mặt có thêm vào đạo dấu tay sẽ có biểu tình gì.
Hoàng đế làm chuyện xấu đến vui vẻ, khóe miệng đều treo ý cười.
Xuân Hoa tất nhiên thuận theo, tâm trạng treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng hạ xuống, đêm qua với bộ dạng kia của Thẩm Khanh, nàng thật cho rằng hoàng thượng sẽ rời đi.
Triệu Hải trong lòng cũng cảm thán, ôi, thực sủng ái a.
Chờ Hiên Viên Linh ra cửa liền dặn bảo hắn ta chốc lát đi phân phó thái y điều chế thêm túi thơm đuổi côn trùng đưa đến các cung, Triệu Hải lại cảm thán, Thẩm lương nhân thật đúng là có phúc, đây là được hoàng thượng nhớ thương. Đưa tới các cung liền không biểu hiện ra rõ ràng Thẩm lương nhân độc chiếm một cái túi thơm phải không?
Thẩm Khanh ôm cánh tay hắn lắc lắc: "Vui vẻ a."
Không thị tẩm cũng vui vẻ như vậy?
Chỉ là cùng hắn ở chung, nàng còn có thể vui vẻ thành như vậy?
Hiên Viên Linh không cảm thấy nàng càn rỡ dính người, rốt cuộc là nàng yếu ớt, chắc hẳn trên mặt có điểm sưng tấy liền sợ hắn đi, lúc này xác định hắn thật không đi, còn vui vẻ lợi hại như vậy.
Trong lòng đảo có chút mềm nhũn, cũng mặc kệ nàng ôm lấy cánh tay hắn.
Chỉ là trên mặt nàng mặc dù có thuốc mỡ, trên người cũng không có. Một tay ôm lấy nàng, cánh tay cọ qua ngực, xúc cảm mềm mại khiến hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Vừa mới giả làm chính nhân quân tử, lại có gánh nặng quân tử, Hiên Viên Linh lúc này cũng không thể lại muốn nàng thị tẩm đi?
Hiên Viên Linh khó chịu nói: "Đi ngủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này Hiên Viên Linh tỉnh lại, thời điểm chợt nhìn qua Thẩm Khanh, nửa gương mặt đều được xức cao, chính là có điểm giật mình. Phục hồi tinh thần lại mới nghĩ tới hắn đêm qua ngủ cùng Thẩm Khanh, chính là thuốc mỡ kia trải qua cả đêm cọ xát càng là thảm thương không nỡ nhìn. Đêm qua vẫn chỉ có non nửa gương mặt nhỏ nhắn, lúc này là tới hơn phân nửa.
Hiên Viên Linh thân thủ liền muốn sờ lên gương mặt của Thẩm Khanh, trên tay dính chút thuốc mỡ, hắn vốn định lau đi nhưng nhìn Thẩm Khanh đang lộ ra bên ngoài nửa khuôn mặt trắng nõn còn lại, liền động tay nhéo má nàng, để lại trên đó vài đạo dấu tay.
Hiên Viên Linh chưa từng làm chuyện như thế với người khác, nhưng nhìn nửa bên mặt như mèo con kia, lại không cảm thấy thuốc mỡ đen xì trên mặt nàng khó coi, chỉ là nhìn còn có chút buồn cười.
Ngày hôm đó cũng không kêu Thẩm Khanh hầu hạ hắn mặc triều phục, thậm chí còn không mặc ở trong phòng, liền ra gian ngoài, dặn bảo Xuân Hoa: "Không cần đánh thức nàng."
Rốt cuộc là làm chuyện xấu, cũng không biết vật nhỏ tỉnh lại nhìn thấy trên gương mặt có thêm vào đạo dấu tay sẽ có biểu tình gì.
Hoàng đế làm chuyện xấu đến vui vẻ, khóe miệng đều treo ý cười.
Xuân Hoa tất nhiên thuận theo, tâm trạng treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng hạ xuống, đêm qua với bộ dạng kia của Thẩm Khanh, nàng thật cho rằng hoàng thượng sẽ rời đi.
Triệu Hải trong lòng cũng cảm thán, ôi, thực sủng ái a.
Chờ Hiên Viên Linh ra cửa liền dặn bảo hắn ta chốc lát đi phân phó thái y điều chế thêm túi thơm đuổi côn trùng đưa đến các cung, Triệu Hải lại cảm thán, Thẩm lương nhân thật đúng là có phúc, đây là được hoàng thượng nhớ thương. Đưa tới các cung liền không biểu hiện ra rõ ràng Thẩm lương nhân độc chiếm một cái túi thơm phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro