Chương 18
2024-09-13 20:45:26
Khi cửa thang máy vừa mở, Úc Gia Trạch mới chỉ bước ra vài bước thì cửa thang máy bên cạnh cũng mở, một nhân viên phục vụ bưng khay đồ ăn mà Ô Mạn đã gọi, loạng choạng bước ra.
Cái khay che mất tầm nhìn của cô khiến người phục vụ đâm sầm vào Úc Gia Trạch.
Ô Mạn gọi món mì trộn hàu và gạch cua, lúc này dầu mỡ của gạch cua bắn tung tóe lên vạt áo khoác của anh ta.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, nữ phục vụ hít một hơi sâu, cúi gập người liên tục và gần như bật khóc nói: "Xin lỗi, xin lỗi tiên sinh, tôi thật sự không cố ý..."
Trên trán Úc Gia Trạch nổi gân xanh.
*
Trong phòng, Ô Mạn nghe câu hỏi của Truy Dã bỗng đờ người trong chốc lát rồi bật cười hỏi: "Vậy trong mắt cậu, tôi là gì?"
"Chị là Ô Mạn, sinh ra trong mùa đông lạnh giá, trông có vẻ lạnh lùng như mùa đó. Miệng rất cứng nhưng khi cười lại rất mềm, cười đến mức híp cả mắt, nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng nâng lên đôi ba độ."
Truy Dã không chút do dự trả lời.
Cô im lặng một lúc rồi nói: "Cậu quan sát cũng kỹ thật đấy. Đây là bản năng thiên phú của diễn viên sao?"
"Không phải vậy, ai cũng có thể làm được. Chỉ cần để tâm."
Trong lòng Ô Mạn như có chiếc con quay đang quay tít, ù ù náo động nhưng cô vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Truy Dã tiến lại gần một chút, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, "Chỉ mình tôi nói thôi thì không công bằng. Thế trong mắt chị, tôi là lãng tử?"
“Lãng tử, ảnh đế, thằng nhóc... tôi nhìn cậu thế nào cũng không quan trọng." Ô Mạn ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa họ, "Giới giải trí là vậy, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Quan hệ bên ngoài chỉ có một loại, chúng ta đóng phim chỉ là đồng nghiệp, bạn diễn, vậy thôi."
Truy Dã rút tay lại, từ từ đứng thẳng.
"Chị mãi là chị, lớn hơn tôi nhiều, sống rất thấu đáo."
Cô nghiêng đầu nhìn chiếc đèn đứng.
"Cậu cứu tôi hai lần, tôi dạy cậu hai bài học, chúng ta hòa nhau."
"Hòa nhau ——?" Truy Dã kéo dài giọng: "Như vậy không tính. Dù sao tôi vẫn thiệt thòi."
"Vậy cậu còn muốn gì?"
"Dù sao chị cũng nợ tôi một ân tình."
Ô Mạn bất lực nói: "Được, coi như tôi nợ cậu một ân tình, giờ cậu có thể đi được chưa?"
Cô vội vàng đồng ý để tiễn Truy Dã ra ngoài,tận mắt nhìn anh biến mất ở góc ngoặt bên trái.
Đang định đóng cửa, thì từ góc thang máy bên phải xuất hiện bóng dáng của Úc Gia Trạch.
Không nói quá khi thấy Úc Gia Trạch xuất hiện, Ô Mạn giật mình lạnh cả sống lưng, da gà nổi lên như điện giật từ đầu đến chân.
Từ khi Truy Dã vừa biến mất đến lúc Úc Gia Trạch bước vào, chỉ cách nhau hai, ba giây.
Ô Mạn còn chưa kịp hoàn hồn sau nỗi sợ đã nghe thấy anh ta hỏi: "Sao em lại đứng ở cửa?"
Cô ngập ngừng một chút rồi nhanh trí nói: "Tôi gọi dịch vụ phòng mà chưa thấy tới, đói quá nên định xuống ăn trực tiếp luôn."
Úc Gia Trạch với vẻ mặt không hiểu nổi, giơ tay lắc lắc chiếc áo khoác bẩn rồi chỉ vào vết bẩn nói: "Hóa ra là món em gọi."
Lúc này Ô Mạn mới biết, khoảng cách thời gian kỳ diệu đến mức như một phép màu đó là do món ăn cô gọi từ dịch vụ phòng gây ra.
... Nếu trên thế giới này thực sự có thần thánh tồn tại thì nhất định đó là dạ dày của cô!
*
Phần quay ngoại cảnh ở Quảng Châu đã kết thúc, Ô Mạn và Chung Nhạc Thanh theo đoàn B về Bắc Kinh để quay trong phim trường, Truy Dã thì theo đoàn A tới Hong Kong quay nốt các ngoại cảnh với gia đình còn lại.
Phần diễn của Đinh Giai Kỳ đã hoàn thành, cô ấy phải trở về trường học. Ngày chia tay, cô ấy lưu luyến không rời, mắt đỏ hoe nói sẽ nhớ mọi người.
Uông Thành vỗ đầu cô ấy bảo cô ấy cố gắng thi tốt, khi nào bữa tiệc bế mạc phim sẽ gặp lại.
Có người rời đoàn giữa chừng, tất nhiên cũng có người gia nhập đoàn giữa chừng.
Người mới vào đoàn là diễn viên đóng thế của cô, Phó Tĩnh Nhã, vì cảnh quay giường chiếu sau này ở Bắc Kinh cần tới nên cô ấy không theo đoàn đi Quảng Châu mà về Bắc Kinh mới chính thức gia nhập đoàn.
Ô Mạn vẫn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Tĩnh Nhã cởi áo, cô đã giật mình vì trên lưng Phó Tĩnh Nhã cũng có một vết sẹo như vết cánh bị gãy, giống y hệt cô.
Cô không khỏi thắc mắc: "... Đây cũng là vết bớt của em sao?"
Phó Tĩnh Nhã lắc đầu: "Sao có thể được, chị Mạn. Em quá thích chị nên đã cầm ảnh của chị đi xăm một hình giống hệt chị."
Ô Mạn không biết nói gì.
Cô khuyên: "Nếu em muốn theo con đường diễn viên, sau này nên xóa hình xăm này đi."
Phó Tĩnh Nhã ngẩn ra một lúc rồi cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị Mạn. Em cứ theo học hỏi chị Mạn đã."
Vì trước đây Úc Gia Trạch không cho phép Ô Mạn đóng cảnh giường chiếu, cảnh nóng nhất chỉ là tắm rửa, cởi đồ đứng trụ nên Phó Tĩnh Nhã cũng chỉ đóng thế đứng trụ, không có nhiều kỹ thuật.
Vì vậy lần này cả cô và Ô Mạn đều là lần đầu đối mặt với cảnh giường chiếu trước máy quay.
Ô Mạn không nói với Phó Tĩnh Nhã rằng chỉ cần diễn một cảnh qua loa, sau đó cô vẫn phải tự mình diễn tiếp. Vì vậy, Phó Tĩnh Nhã căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, dù chỉ cần diễn từ cổ trở xuống nhưng đó vẫn là một cảnh diễn thực sự. Huống chi, đối diễn với cô lại là Truy Dã, một ngôi sao lớn đang hot.
Phó Tĩnh Nhã hơi ngượng ngùng hỏi: “Em đã xem 'Nghiệt Tử' mấy lần rồi. Cảnh hút thuốc của Truy Dã trong lầu xanh khiến trái tim thiếu nữ của em sống lại… Ngoài đời anh ấy thế nào?”
Ô Mạn thản nhiên đáp: “Em sẽ sớm thấy thôi.”
Vài ngày sau, Truy Dã kết thúc phần quay phim ở Hong Kong, đoàn A trở về phim trường và gặp lại mọi người. Sau khi điều chỉnh trạng thái, đoàn phim bắt đầu quay.
Phó Tĩnh Nhã cũng mong muốn gặp Truy Dã, hai người lịch sự bắt tay nhau sau đó chuẩn bị quay cảnh giường chiếu.
Trước đó, Ô Mạn phải hoàn thành phần cảnh văn, Phó Tĩnh Nhã quấn khăn tắm đứng chờ bên cạnh, sau đó hai người mới tiếp tục.
Cảnh giường chiếu này trong cốt truyện là lần đầu tiên của Đặng Lệ Chi và Trần Nam, xảy ra vào ngày kỷ niệm kết hôn của cô với Từ Long bị thất hứa.
Món ăn trong nhà hàng không hề được động đến, sau khi cúp máy với Từ Long, cô trở về nhà trong cơn mưa bão.
Mở cửa, cô nhìn chằm chằm vào cây lan trên bệ cửa sổ, có cảm giác muốn đẩy nó xuống.
Nhưng cuối cùng cô không làm vậy, chỉ nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà, sau đó khoanh tay ngồi xuống bên cạnh, khóc nức nở cùng với tiếng sấm rền.
Cửa phòng mở, đáng lẽ Trần Nam đang tự học buổi tối xuất hiện sau lưng Đặng Lệ Chi.
Cậu hoảng hốt cởi áo khoác che lên người con gái đang ướt đẫm, bối rối ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chị, chị sao vậy?”
Đặng Lệ Chi không kìm được nước mắt, mất bình tĩnh như một cô bé, nước mắt nước mũi lau hết lên áo khoác của Trần Nam, vừa khóc thút thít vừa nói: “Yên tâm… Tôi… tôi sau này… sẽ giặt…”
Trần Nam dở khóc dở cười, lại thấy cô khóc nức nở đáng yêu không chịu được.
Cậu nghiến răng ôm cô vào lòng: “Lúc buồn mà còn nghĩ đến việc nhà, chị là nàng tiên ốc chăm chỉ à?”
“Tôi còn ướt, đừng ôm tôi.”
Đặng Lệ Chi giãy giụa nhưng Trần Nam lại ôm chặt hơn.
Cậu như trẻ con bướng bỉnh nói: “Tôi cứ muốn ôm.”
Đặng Lệ Chi không tránh nữa, cô dừng lại trong vòng tay Trần Nam. Cái ôm ấm áp của thiếu niên là nơi duy nhất để cô tựa vào trong đêm xuân giông bão này. Lưng cô dần mềm xuống, quay người đầu gục vào ngực Trần Nam.
Trần Nam nâng cằm cô, buộc cô ngẩng đầu.
“Chị.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chị rất đẹp nhưng chị khóc thì không đẹp chút nào.”
Cậu cúi đầu lại gần, như chú chó nhỏ liếm nhẹ những giọt nước mắt trên má cô.
“Đừng khóc.”
Không hẳn là hôn, chỉ là chạm nhẹ môi lên má nhưng khi Đặng Lệ Chi hoan nghênh cậu thì không khí bắt đầu thay đổi.
Thiếu niên nắm chặt eo cô, cô xúc động lùi lại một bước, đầu óc còn một chút tỉnh táo muốn trốn khỏi tòa tháp tội lỗi. Thiếu niên cảm nhận được vị ngọt, không nhượng bộ, chân chen vào giữa chân cô, cô muốn trốn nhưng vừa chạm vào chân bàn trà cậu đã đột ngột đưa tay đỡ lấy. Dùng sức lớn hơn một chút, bàn trà rung rinh, chậu lan ở rìa lắc lư.
Nhưng không ai chú ý đến nó nữa.
Trong lần lắc thứ ba, “bốp” một tiếng, nó rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, vỡ tan tành.
Máy quay cuối cùng tập trung vào những cánh hoa vỡ nát, rồi từ từ thay đổi tiêu điểm đến hai đôi chân quấn lấy nhau của thiếu niên và người phụ nữ.
Mắt cá chân trắng nõn của người phụ nữ bị vấy bẩn. Cô biết, mình không bao giờ có thể rửa sạch nữa.
“Cắt. Tiếp theo diễn viên đóng thế lên.”
Ô Mạn thả Truy Dã ra, thở hổn hển lùi lại hai bước. Vừa rồi họ không thực sự hôn nhau, vì máy quay chỉ lấy tay và thân dưới của họ nên Truy Dã chỉ giả vờ dụi vào cổ cô.
Nhưng tim Ô Mạn vẫn đập nhanh mặc dù cô biết đó là cảm xúc của Đặng Lệ Chi. Không phải của cô.
Phó Tĩnh Nhã đã đứng một bên xem mà há hốc miệng.
Lúc chuẩn bị tiếp tục, cô không nhịn được nói: “Chị Mạn, chị vẫn chưa thoát vai à? Em thật sự bị dọa…”
“Chị sẽ xem đó là lời khen.” Ô Mạn ngồi xuống trước màn hình giám sát, “Tiếp theo cố lên nhé.”
Cảnh tiếp theo là Trần Nam ôm Đặng Lệ Chi lên ghế sofa tiếp tục quấn quýt, lúc này Đặng Lệ Chi đã bị lột hết quần áo.
Phó Tĩnh Nhã đi đến vị trí đánh dấu trên ghế sofa, từ từ cởi áo choàng tắm ra. Bên trong cô không hoàn toàn trần truồng, vẫn mặc bộ đồ lót do nhân viên chuẩn bị cho Đặng Lệ Chi.
Ô Mạn theo bản năng liếc sang góc dưới bên phải, nơi máy quay đang quay Truy Dã.
Uông Thành ấn nút trên máy liên lạc nói: “Chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu.”
Khi bảng cảnh quay được gõ xuống, Ô Mạn nín thở, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải.
Cô chỉ tò mò... Liệu Truy Dã đối diện với "Đặng Lệ Chi" khác có thể như đối diện với cô mà nhập vai hoàn toàn không?
Cận cảnh hiện tại là bàn tay của Truy Dã. Ngón tay anh theo đường cong của eo người phụ nữ, lần đến móc áo ngực. Ngón tay anh hơi run, sau hai lần tháo móc vẫn không mở được.
Chỉ một hành động của bàn tay mà anh thể hiện trọn vẹn sự non nớt, căng thẳng, trân trọng và vô số cảm xúc phức tạp khác.
Hóa ra đối diện với người khác, ngay lập tức anh cũng có thể nhập vai.
Đúng là một diễn viên tài giỏi.
Cái khay che mất tầm nhìn của cô khiến người phục vụ đâm sầm vào Úc Gia Trạch.
Ô Mạn gọi món mì trộn hàu và gạch cua, lúc này dầu mỡ của gạch cua bắn tung tóe lên vạt áo khoác của anh ta.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, nữ phục vụ hít một hơi sâu, cúi gập người liên tục và gần như bật khóc nói: "Xin lỗi, xin lỗi tiên sinh, tôi thật sự không cố ý..."
Trên trán Úc Gia Trạch nổi gân xanh.
*
Trong phòng, Ô Mạn nghe câu hỏi của Truy Dã bỗng đờ người trong chốc lát rồi bật cười hỏi: "Vậy trong mắt cậu, tôi là gì?"
"Chị là Ô Mạn, sinh ra trong mùa đông lạnh giá, trông có vẻ lạnh lùng như mùa đó. Miệng rất cứng nhưng khi cười lại rất mềm, cười đến mức híp cả mắt, nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng nâng lên đôi ba độ."
Truy Dã không chút do dự trả lời.
Cô im lặng một lúc rồi nói: "Cậu quan sát cũng kỹ thật đấy. Đây là bản năng thiên phú của diễn viên sao?"
"Không phải vậy, ai cũng có thể làm được. Chỉ cần để tâm."
Trong lòng Ô Mạn như có chiếc con quay đang quay tít, ù ù náo động nhưng cô vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Truy Dã tiến lại gần một chút, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, "Chỉ mình tôi nói thôi thì không công bằng. Thế trong mắt chị, tôi là lãng tử?"
“Lãng tử, ảnh đế, thằng nhóc... tôi nhìn cậu thế nào cũng không quan trọng." Ô Mạn ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa họ, "Giới giải trí là vậy, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Quan hệ bên ngoài chỉ có một loại, chúng ta đóng phim chỉ là đồng nghiệp, bạn diễn, vậy thôi."
Truy Dã rút tay lại, từ từ đứng thẳng.
"Chị mãi là chị, lớn hơn tôi nhiều, sống rất thấu đáo."
Cô nghiêng đầu nhìn chiếc đèn đứng.
"Cậu cứu tôi hai lần, tôi dạy cậu hai bài học, chúng ta hòa nhau."
"Hòa nhau ——?" Truy Dã kéo dài giọng: "Như vậy không tính. Dù sao tôi vẫn thiệt thòi."
"Vậy cậu còn muốn gì?"
"Dù sao chị cũng nợ tôi một ân tình."
Ô Mạn bất lực nói: "Được, coi như tôi nợ cậu một ân tình, giờ cậu có thể đi được chưa?"
Cô vội vàng đồng ý để tiễn Truy Dã ra ngoài,tận mắt nhìn anh biến mất ở góc ngoặt bên trái.
Đang định đóng cửa, thì từ góc thang máy bên phải xuất hiện bóng dáng của Úc Gia Trạch.
Không nói quá khi thấy Úc Gia Trạch xuất hiện, Ô Mạn giật mình lạnh cả sống lưng, da gà nổi lên như điện giật từ đầu đến chân.
Từ khi Truy Dã vừa biến mất đến lúc Úc Gia Trạch bước vào, chỉ cách nhau hai, ba giây.
Ô Mạn còn chưa kịp hoàn hồn sau nỗi sợ đã nghe thấy anh ta hỏi: "Sao em lại đứng ở cửa?"
Cô ngập ngừng một chút rồi nhanh trí nói: "Tôi gọi dịch vụ phòng mà chưa thấy tới, đói quá nên định xuống ăn trực tiếp luôn."
Úc Gia Trạch với vẻ mặt không hiểu nổi, giơ tay lắc lắc chiếc áo khoác bẩn rồi chỉ vào vết bẩn nói: "Hóa ra là món em gọi."
Lúc này Ô Mạn mới biết, khoảng cách thời gian kỳ diệu đến mức như một phép màu đó là do món ăn cô gọi từ dịch vụ phòng gây ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... Nếu trên thế giới này thực sự có thần thánh tồn tại thì nhất định đó là dạ dày của cô!
*
Phần quay ngoại cảnh ở Quảng Châu đã kết thúc, Ô Mạn và Chung Nhạc Thanh theo đoàn B về Bắc Kinh để quay trong phim trường, Truy Dã thì theo đoàn A tới Hong Kong quay nốt các ngoại cảnh với gia đình còn lại.
Phần diễn của Đinh Giai Kỳ đã hoàn thành, cô ấy phải trở về trường học. Ngày chia tay, cô ấy lưu luyến không rời, mắt đỏ hoe nói sẽ nhớ mọi người.
Uông Thành vỗ đầu cô ấy bảo cô ấy cố gắng thi tốt, khi nào bữa tiệc bế mạc phim sẽ gặp lại.
Có người rời đoàn giữa chừng, tất nhiên cũng có người gia nhập đoàn giữa chừng.
Người mới vào đoàn là diễn viên đóng thế của cô, Phó Tĩnh Nhã, vì cảnh quay giường chiếu sau này ở Bắc Kinh cần tới nên cô ấy không theo đoàn đi Quảng Châu mà về Bắc Kinh mới chính thức gia nhập đoàn.
Ô Mạn vẫn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Tĩnh Nhã cởi áo, cô đã giật mình vì trên lưng Phó Tĩnh Nhã cũng có một vết sẹo như vết cánh bị gãy, giống y hệt cô.
Cô không khỏi thắc mắc: "... Đây cũng là vết bớt của em sao?"
Phó Tĩnh Nhã lắc đầu: "Sao có thể được, chị Mạn. Em quá thích chị nên đã cầm ảnh của chị đi xăm một hình giống hệt chị."
Ô Mạn không biết nói gì.
Cô khuyên: "Nếu em muốn theo con đường diễn viên, sau này nên xóa hình xăm này đi."
Phó Tĩnh Nhã ngẩn ra một lúc rồi cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị Mạn. Em cứ theo học hỏi chị Mạn đã."
Vì trước đây Úc Gia Trạch không cho phép Ô Mạn đóng cảnh giường chiếu, cảnh nóng nhất chỉ là tắm rửa, cởi đồ đứng trụ nên Phó Tĩnh Nhã cũng chỉ đóng thế đứng trụ, không có nhiều kỹ thuật.
Vì vậy lần này cả cô và Ô Mạn đều là lần đầu đối mặt với cảnh giường chiếu trước máy quay.
Ô Mạn không nói với Phó Tĩnh Nhã rằng chỉ cần diễn một cảnh qua loa, sau đó cô vẫn phải tự mình diễn tiếp. Vì vậy, Phó Tĩnh Nhã căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, dù chỉ cần diễn từ cổ trở xuống nhưng đó vẫn là một cảnh diễn thực sự. Huống chi, đối diễn với cô lại là Truy Dã, một ngôi sao lớn đang hot.
Phó Tĩnh Nhã hơi ngượng ngùng hỏi: “Em đã xem 'Nghiệt Tử' mấy lần rồi. Cảnh hút thuốc của Truy Dã trong lầu xanh khiến trái tim thiếu nữ của em sống lại… Ngoài đời anh ấy thế nào?”
Ô Mạn thản nhiên đáp: “Em sẽ sớm thấy thôi.”
Vài ngày sau, Truy Dã kết thúc phần quay phim ở Hong Kong, đoàn A trở về phim trường và gặp lại mọi người. Sau khi điều chỉnh trạng thái, đoàn phim bắt đầu quay.
Phó Tĩnh Nhã cũng mong muốn gặp Truy Dã, hai người lịch sự bắt tay nhau sau đó chuẩn bị quay cảnh giường chiếu.
Trước đó, Ô Mạn phải hoàn thành phần cảnh văn, Phó Tĩnh Nhã quấn khăn tắm đứng chờ bên cạnh, sau đó hai người mới tiếp tục.
Cảnh giường chiếu này trong cốt truyện là lần đầu tiên của Đặng Lệ Chi và Trần Nam, xảy ra vào ngày kỷ niệm kết hôn của cô với Từ Long bị thất hứa.
Món ăn trong nhà hàng không hề được động đến, sau khi cúp máy với Từ Long, cô trở về nhà trong cơn mưa bão.
Mở cửa, cô nhìn chằm chằm vào cây lan trên bệ cửa sổ, có cảm giác muốn đẩy nó xuống.
Nhưng cuối cùng cô không làm vậy, chỉ nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà, sau đó khoanh tay ngồi xuống bên cạnh, khóc nức nở cùng với tiếng sấm rền.
Cửa phòng mở, đáng lẽ Trần Nam đang tự học buổi tối xuất hiện sau lưng Đặng Lệ Chi.
Cậu hoảng hốt cởi áo khoác che lên người con gái đang ướt đẫm, bối rối ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chị, chị sao vậy?”
Đặng Lệ Chi không kìm được nước mắt, mất bình tĩnh như một cô bé, nước mắt nước mũi lau hết lên áo khoác của Trần Nam, vừa khóc thút thít vừa nói: “Yên tâm… Tôi… tôi sau này… sẽ giặt…”
Trần Nam dở khóc dở cười, lại thấy cô khóc nức nở đáng yêu không chịu được.
Cậu nghiến răng ôm cô vào lòng: “Lúc buồn mà còn nghĩ đến việc nhà, chị là nàng tiên ốc chăm chỉ à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi còn ướt, đừng ôm tôi.”
Đặng Lệ Chi giãy giụa nhưng Trần Nam lại ôm chặt hơn.
Cậu như trẻ con bướng bỉnh nói: “Tôi cứ muốn ôm.”
Đặng Lệ Chi không tránh nữa, cô dừng lại trong vòng tay Trần Nam. Cái ôm ấm áp của thiếu niên là nơi duy nhất để cô tựa vào trong đêm xuân giông bão này. Lưng cô dần mềm xuống, quay người đầu gục vào ngực Trần Nam.
Trần Nam nâng cằm cô, buộc cô ngẩng đầu.
“Chị.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chị rất đẹp nhưng chị khóc thì không đẹp chút nào.”
Cậu cúi đầu lại gần, như chú chó nhỏ liếm nhẹ những giọt nước mắt trên má cô.
“Đừng khóc.”
Không hẳn là hôn, chỉ là chạm nhẹ môi lên má nhưng khi Đặng Lệ Chi hoan nghênh cậu thì không khí bắt đầu thay đổi.
Thiếu niên nắm chặt eo cô, cô xúc động lùi lại một bước, đầu óc còn một chút tỉnh táo muốn trốn khỏi tòa tháp tội lỗi. Thiếu niên cảm nhận được vị ngọt, không nhượng bộ, chân chen vào giữa chân cô, cô muốn trốn nhưng vừa chạm vào chân bàn trà cậu đã đột ngột đưa tay đỡ lấy. Dùng sức lớn hơn một chút, bàn trà rung rinh, chậu lan ở rìa lắc lư.
Nhưng không ai chú ý đến nó nữa.
Trong lần lắc thứ ba, “bốp” một tiếng, nó rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, vỡ tan tành.
Máy quay cuối cùng tập trung vào những cánh hoa vỡ nát, rồi từ từ thay đổi tiêu điểm đến hai đôi chân quấn lấy nhau của thiếu niên và người phụ nữ.
Mắt cá chân trắng nõn của người phụ nữ bị vấy bẩn. Cô biết, mình không bao giờ có thể rửa sạch nữa.
“Cắt. Tiếp theo diễn viên đóng thế lên.”
Ô Mạn thả Truy Dã ra, thở hổn hển lùi lại hai bước. Vừa rồi họ không thực sự hôn nhau, vì máy quay chỉ lấy tay và thân dưới của họ nên Truy Dã chỉ giả vờ dụi vào cổ cô.
Nhưng tim Ô Mạn vẫn đập nhanh mặc dù cô biết đó là cảm xúc của Đặng Lệ Chi. Không phải của cô.
Phó Tĩnh Nhã đã đứng một bên xem mà há hốc miệng.
Lúc chuẩn bị tiếp tục, cô không nhịn được nói: “Chị Mạn, chị vẫn chưa thoát vai à? Em thật sự bị dọa…”
“Chị sẽ xem đó là lời khen.” Ô Mạn ngồi xuống trước màn hình giám sát, “Tiếp theo cố lên nhé.”
Cảnh tiếp theo là Trần Nam ôm Đặng Lệ Chi lên ghế sofa tiếp tục quấn quýt, lúc này Đặng Lệ Chi đã bị lột hết quần áo.
Phó Tĩnh Nhã đi đến vị trí đánh dấu trên ghế sofa, từ từ cởi áo choàng tắm ra. Bên trong cô không hoàn toàn trần truồng, vẫn mặc bộ đồ lót do nhân viên chuẩn bị cho Đặng Lệ Chi.
Ô Mạn theo bản năng liếc sang góc dưới bên phải, nơi máy quay đang quay Truy Dã.
Uông Thành ấn nút trên máy liên lạc nói: “Chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu.”
Khi bảng cảnh quay được gõ xuống, Ô Mạn nín thở, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải.
Cô chỉ tò mò... Liệu Truy Dã đối diện với "Đặng Lệ Chi" khác có thể như đối diện với cô mà nhập vai hoàn toàn không?
Cận cảnh hiện tại là bàn tay của Truy Dã. Ngón tay anh theo đường cong của eo người phụ nữ, lần đến móc áo ngực. Ngón tay anh hơi run, sau hai lần tháo móc vẫn không mở được.
Chỉ một hành động của bàn tay mà anh thể hiện trọn vẹn sự non nớt, căng thẳng, trân trọng và vô số cảm xúc phức tạp khác.
Hóa ra đối diện với người khác, ngay lập tức anh cũng có thể nhập vai.
Đúng là một diễn viên tài giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro