Chương 19
2024-09-13 20:45:26
Ô Mạn uống nước chanh Vi Vi đưa, nhấp một ngụm rồi nhăn mày lẩm bẩm: “Có hơi chua.”
Có sao? Mình pha giống như hôm qua mà. Vi Vi nghe thấy, mặt đầy ngạc nhiên.
Ô Mạn đưa lại ly nước chanh cho Vi Vi, cô xoa thái dương nói: “Chị đi nghỉ một chút, xong việc ở đây thì báo chị.”
Sau đó còn một cảnh giường chiếu của cô và Truy Dã mà họ chưa biết.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phim trường, trước khi rẽ qua cửa, cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía sofa.
Phó Tĩnh Nhã quay lưng lại với cô, cô không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy. Nhưng góc này vừa vặn có thể bắt được biểu cảm của Truy Dã không bị máy quay ghi lại.
Cơ thể và biểu cảm của anh tách rời, rõ ràng anh ôm Phó Tĩnh Nhã một cách tình cảm nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nhàn nhã chế nhạo.
Sự chế nhạo đó nhắm vào cô vì anh cũng đang nhìn cô.
Không nhìn người trong lòng, anh nhìn cô từ xa với ánh mắt đầy chế giễu. Như muốn nói, chị thấy không, vì nguyên tắc nhàm chán và nực cười của chị mà tôi phải ở đây diễn trò với một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện.
Anh chơi đùa với ngón tay của Phó Tĩnh Nhã nhưng ánh mắt lại câu dẫn cô, miệng đọc lời thoại: “Chị, sao chị lại nỡ.”
Xong lời thoại, cuối cùng anh thu hồi ánh mắt, cúi xuống, hàng mi dài tạo bóng mờ trên khuôn mặt, vẻ mặt có chút ấm ức.
*
Ô Mạn rời khỏi phim trường rồi không quay lại nữa.
Cô nhắn tin cho Vi Vi nói mình không khỏe, đã về biệt thự. Đây là lợi ích của việc quay phim ở Bắc Kinh, có thể về nhà nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Tuy ngôi nhà này không phải là nhà đúng nghĩa nhưng cô đã ở đây bảy, tám năm, cảm giác rất an toàn. Úc Gia Trạch từng muốn mua nhà cho cô nhưng cô từ chối.
Cô không thích nhà quá lớn cũng không cần có vườn hoa nhỏ, cô thấy phiền phức, một mình cũng khó mà quản lý. Một căn nhà nhỏ là đủ, xung quanh đồ đạc chật chội có thể bao quanh cô chặt chẽ.
Nhiều nữ diễn viên ở tuổi cô đã bắt đầu nghĩ đến việc lập gia đình, ngôi nhà tương lai sẽ ra sao. Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Trong tiềm thức của cô, chỉ có mình cô, nhiều lắm là thêm một con chó. Nếu vậy, ngôi nhà lớn thêm chút là đủ rồi.
Cô nghĩ Úc Gia Trạch cũng hài lòng với điều này. Đi theo anh ta mười năm nhưng cô chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ danh phận nào quá mức. Vì vậy họ mới có thể duy trì mối quan hệ như vậy mà không tan vỡ.
Biệt thự không có người ở một tháng nhưng không có bụi. Vẫn có người giúp việc đến dọn dẹp hàng ngày. Ô Mạn đổ người lên giường vẫn có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của chăn gối mới phơi.
Cô vừa chợp mắt không bao lâu, điện thoại rung, là tin nhắn của Phó Tĩnh Nhã.
“Chị Mạn, chị không khỏe à?”
“Ừ, các em quay xong chưa?”
“Xong rồi! Một lần là qua.”
Tiếp theo đáng lẽ cô phải thay Phó Tĩnh Nhã quay cảnh trêu đùa với Truy Dã trên sofa.
Nhưng khi nghĩ đến việc Truy Dã và Phó Tĩnh Nhã vừa ôm ấp nhau trên sofa đó, cô biết mình không thể nhập vai, quay tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian của mọi người chỉ còn cách báo với Uông Thành để hôm khác quay, tất cả đều là cảnh trong nhà dễ sắp xếp.
Cô lơ đãng lướt điện thoại, đầu óc đầy những suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên thấy bài đăng mới của Phó Tĩnh Nhã trên mạng xã hội.
“Người nào đó đúng là Ảnh đế, diễn xuất quá đỉnh! Khi được anh ấy ôm thật sự có cảm giác được yêu sâu đậm. [ngượng ngùng][ngượng ngùng]”
Ngón tay Ô Mạn dừng lại ở bài đăng này.
Cảm giác bất ngờ ập đến như thủy triều dâng, sau khi rút đi chỉ còn lại những hạt cát đá cộm lại gây khó chịu.
Cô nghĩ, mình đã ra mắt mười một năm thì sao? So với Ảnh đế Cannes thật sự chẳng đáng gì, khác biệt quá lớn giữa được và không được tổ nghề độ cho.
Cảm xúc của Truy Dã đã đạt đến mức có thể chuyển đổi linh hoạt, Đặng Lệ Chi hay Đặng Chuối, Đặng Táo, ai cũng được. Còn cô vẫn đang lo lắng cảm xúc trong phim quá mạnh, lần đầu đối diện, sợ không kìm chế được lan ra ngoài đời thực.
Nhưng cô sẽ kìm chế, dù không kìm chế được cô cũng sẽ che giấu rất tốt.
*
Sau vài ngày, cuối cùng cảnh trên sofa cũng phải quay.
Hiện trường đã được dọn dẹp chỉ còn lại Uông Thành, quay phim và thu âm.
Ô Mạn khoác áo choàng tắm, đứng bên cạnh ghế sofa, hít thở sâu. Cô nhìn về phía bể cá trong phòng khách, nơi có một con cá đen lẻ loi, đó là con cá mà Trần Nam câu được trong kịch bản. Sau khi trở về, Đặng Lệ Chi không nỡ giết nó cũng không nỡ phóng sinh nó ra nên nuôi nó luôn.
Từ Long cười nhạo cô, nói rằng đây là lần đầu tiên thấy có người nuôi cá đen làm thú cưng.
Trong đầu Ô Mạn hỗn loạn nghĩ về những điều này, dần dần không còn cảm thấy căng thẳng, không tự chủ chuyển đổi sang vai Đặng Lệ Chi.
Tuy nhiên, khi Truy Dã bước ra, Ô Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi thở vừa bình tĩnh lại trở nên gấp gáp.
Truy Dã nhìn cô: "Chị à, chị đang căng thẳng."
Ô Mạn bị anh nói thẳng, có chút bực mình, mặt càng căng thẳng hơn.
"Chị nên cởi ra." Thấy cô không động đậy, anh đưa tay ra, "Hay là để tôi giúp chị?"
"Tôi tự làm."
Cô lùi lại một bước, vấp phải chân mình, áo choàng tắm lỏng ra, cô ngã vào sofa.
Ô Mạn theo phản xạ tự nhiên che ngực nhưng lại thấy Truy Dã đang cố nhịn cười, lập tức cảm thấy dáng vẻ lúng túng của mình thật đáng buồn cười.
Cô không cam tâm, hai tay che ngực chuyển sang tư thế khoanh tay không thèm để ý, khiêu khích nhìn anh.
Truy Dã còn vương nét cười, mắt cong lại, từ từ cởi từng nút áo sơ mi trắng.
Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, không có gió, không có mây, không có mưa, mọi thứ đều là cảnh nhân tạo trong phim trường. Nhưng Ô Mạn lại vẫn luôn cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng lướt qua má. Áo sơ mi trắng của anh giống như màn cửa bị gió cuốn lên, những đường nét trên cơ thể thiếu niên lấp ló, cô chưa kịp nhìn rõ thì anh đã tiến lại gần.
Bọn họ ngả vào sofa, mái tóc đỏ sẫm của cô xõa ra, tóc ướt do tạo hình cho phim, một phần rơi xuống ngực anh một phần bị đè lên vai hai người.
Điều này khiến cô luôn mang vẻ lạnh lùng giờ đây lại trở nên ẩm ướt và mềm mại giống như mây mưa tích tụ, chạm vào là có thể cảm nhận được độ ẩm trong lòng bàn tay.
Truy Dã nhìn chăm chú vào Ô Mạn, vuốt ve đuôi tóc cô theo hướng ngược lên, đầu ngón tay như diễn viên ba lê nhẹ nhàng nhảy múa, lướt từ ngực anh lên đến tai cô.
Tai Ô Mạn như đầu que diêm, lập tức đỏ lên.
"Chị ơi, chị à..."
Truy Dã xoa lỗ tai cô, gọi tên cô bằng chất giọng khàn khàn khiến Ô Mạn không rõ anh đang gọi cô hay Đặng Lệ Chi.
Tay anh di chuyển xuống cằm cô, tay hơi dùng lực xoay mặt cô về phía anh. Họ đối mặt, dính chặt vào nhau trên sofa như thể thế giới chỉ còn lại một góc nhỏ để đặt chân.
"Chúng ta nên dừng lại... trước khi chúng ta không thể dừng lại."
Ô Mạn tránh ánh mắt của Truy Dã, cô mừng vì mình không quá mơ hồ mà quên mất lời thoại.
"Nhưng tôi không thể chịu được." Truy Dã quyến rũ cô, "Chị à, chị làm đồng phạm của tôi đi."
"Cậu sẽ hối hận."
Anh không nói gì, dùng hành động thực tế để chứng minh.
Cô cảm nhận được tay anh rời khỏi cằm, di chuyển đến dây áo của cô, anh định tháo nó ra.
Ô Mạn nhắm mắt, hình ảnh anh cởi đồ Phó Tĩnh Nhã vài ngày trước lại hiện lên trong đầu.
Cô co người lại, không giống như Đặng Lệ Chi lảng tránh một cách khao khát và áp lực, lần này cô tránh xa một cách vô thức điều này dường như làm tổn thương Truy Dã.
Tay anh dừng lại trên dây áo, không tiếp tục tháo xuống.
Uông Thành hô dừng, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu lại mắc lỗi."
Truy Dã ngồi dậy khỏi sofa: "Vừa rồi có chút lơ đãng."
"Vừa rồi khí thế rất tốt, nghỉ ngơi một chút, lát nữa quay lại."
Ô Mạn kéo khăn tắm quấn quanh mình, nhỏ giọng nói: "Tại sao cậu không nói với đạo diễn là thật ra cảm xúc của tôi không đúng, cậu không diễn theo được."
"Bởi vì tôi muốn biết tại sao."
Dù cả hai vẫn ngồi trên sofa nhưng cách nhau một khoảng không nhỏ.
Truy Dã chống đầu, giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi có thể cảm nhận được không phải chị căng thẳng mà chị đang kháng cự tôi."
Ô Mạn ngẩn người cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Đây là lần đầu tôi quay cảnh lớn như vậy, thật sự là căng thẳng."
"Vậy thì xin chị hãy chuyên nghiệp hơn."
Anh cố tình nhấn mạnh hai từ chuyên nghiệp.
Ô Mạn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tất nhiên là tôi không chuyên nghiệp bằng cậu rồi. Đối với ai cũng có thể nửa thân trần mà dâng tình cảm."
Xong rồi.
Nói xong, Ô Mạn biết mình đã sai. Cô bực bội vì sao mình lại như đứa trẻ phải phản bác mới thấy thoải mái.
Truy Dã ngạc nhiên, thăm dò hỏi: "Chị à, chị đang ghen phải không?"
Ô Mạn kéo khăn tắm lên một chút, không để lộ vẻ mặt, giả vờ cười hai tiếng: "Nhóc con, cậu thật sự thích nghĩ nhiều."
Cô cảm thấy sofa bên cạnh mình đột nhiên lún xuống, Truy Dã đã ngồi lại gần.
*
Anh kéo xuống nửa chiếc lá bánh ú trắng bên cạnh, để lộ khuôn mặt bối rối của cô.
"Nói không ghen thì nhìn vào mắt tôi đi."
Ô Mạn bị anh kéo ngang qua, đối diện với ánh mắt đang vui sướng như có hàng ngàn con bướm bay qua của anh.
Nhìn vào đôi mắt ấy, cô lúng túng nói: "Tôi... sao tôi phải ghen?"
Anh dùng ngón tay chạm vào mũi cô nói: "Nói dối."
Ô Mạn không cam tâm chịu thua, đang định đáp trả thì toàn bộ căn phòng như bị phủ lên một tấm vải đen, mọi ánh sáng trong nháy mắt đều tắt lịm.
"Đạo diễn, mất điện rồi!"
Trong bóng tối, người quay phim hét lên.
Uông Thành tất nhiên không thể dừng lại vì mất điện, nói với người quay phim và người thu âm: "Hai cậu đi lấy máy phát điện về đây, tối nay nhất định phải quay xong cảnh này."
Trong phòng quá tối, Uông Thành nói xong cũng theo họ ra ngoài.
Tiếng bước chân lộn xộn dần rời xa, trên ghế sofa chỉ còn lại cô và Truy Dã.
Có sao? Mình pha giống như hôm qua mà. Vi Vi nghe thấy, mặt đầy ngạc nhiên.
Ô Mạn đưa lại ly nước chanh cho Vi Vi, cô xoa thái dương nói: “Chị đi nghỉ một chút, xong việc ở đây thì báo chị.”
Sau đó còn một cảnh giường chiếu của cô và Truy Dã mà họ chưa biết.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phim trường, trước khi rẽ qua cửa, cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía sofa.
Phó Tĩnh Nhã quay lưng lại với cô, cô không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy. Nhưng góc này vừa vặn có thể bắt được biểu cảm của Truy Dã không bị máy quay ghi lại.
Cơ thể và biểu cảm của anh tách rời, rõ ràng anh ôm Phó Tĩnh Nhã một cách tình cảm nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nhàn nhã chế nhạo.
Sự chế nhạo đó nhắm vào cô vì anh cũng đang nhìn cô.
Không nhìn người trong lòng, anh nhìn cô từ xa với ánh mắt đầy chế giễu. Như muốn nói, chị thấy không, vì nguyên tắc nhàm chán và nực cười của chị mà tôi phải ở đây diễn trò với một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện.
Anh chơi đùa với ngón tay của Phó Tĩnh Nhã nhưng ánh mắt lại câu dẫn cô, miệng đọc lời thoại: “Chị, sao chị lại nỡ.”
Xong lời thoại, cuối cùng anh thu hồi ánh mắt, cúi xuống, hàng mi dài tạo bóng mờ trên khuôn mặt, vẻ mặt có chút ấm ức.
*
Ô Mạn rời khỏi phim trường rồi không quay lại nữa.
Cô nhắn tin cho Vi Vi nói mình không khỏe, đã về biệt thự. Đây là lợi ích của việc quay phim ở Bắc Kinh, có thể về nhà nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Tuy ngôi nhà này không phải là nhà đúng nghĩa nhưng cô đã ở đây bảy, tám năm, cảm giác rất an toàn. Úc Gia Trạch từng muốn mua nhà cho cô nhưng cô từ chối.
Cô không thích nhà quá lớn cũng không cần có vườn hoa nhỏ, cô thấy phiền phức, một mình cũng khó mà quản lý. Một căn nhà nhỏ là đủ, xung quanh đồ đạc chật chội có thể bao quanh cô chặt chẽ.
Nhiều nữ diễn viên ở tuổi cô đã bắt đầu nghĩ đến việc lập gia đình, ngôi nhà tương lai sẽ ra sao. Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Trong tiềm thức của cô, chỉ có mình cô, nhiều lắm là thêm một con chó. Nếu vậy, ngôi nhà lớn thêm chút là đủ rồi.
Cô nghĩ Úc Gia Trạch cũng hài lòng với điều này. Đi theo anh ta mười năm nhưng cô chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ danh phận nào quá mức. Vì vậy họ mới có thể duy trì mối quan hệ như vậy mà không tan vỡ.
Biệt thự không có người ở một tháng nhưng không có bụi. Vẫn có người giúp việc đến dọn dẹp hàng ngày. Ô Mạn đổ người lên giường vẫn có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của chăn gối mới phơi.
Cô vừa chợp mắt không bao lâu, điện thoại rung, là tin nhắn của Phó Tĩnh Nhã.
“Chị Mạn, chị không khỏe à?”
“Ừ, các em quay xong chưa?”
“Xong rồi! Một lần là qua.”
Tiếp theo đáng lẽ cô phải thay Phó Tĩnh Nhã quay cảnh trêu đùa với Truy Dã trên sofa.
Nhưng khi nghĩ đến việc Truy Dã và Phó Tĩnh Nhã vừa ôm ấp nhau trên sofa đó, cô biết mình không thể nhập vai, quay tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian của mọi người chỉ còn cách báo với Uông Thành để hôm khác quay, tất cả đều là cảnh trong nhà dễ sắp xếp.
Cô lơ đãng lướt điện thoại, đầu óc đầy những suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên thấy bài đăng mới của Phó Tĩnh Nhã trên mạng xã hội.
“Người nào đó đúng là Ảnh đế, diễn xuất quá đỉnh! Khi được anh ấy ôm thật sự có cảm giác được yêu sâu đậm. [ngượng ngùng][ngượng ngùng]”
Ngón tay Ô Mạn dừng lại ở bài đăng này.
Cảm giác bất ngờ ập đến như thủy triều dâng, sau khi rút đi chỉ còn lại những hạt cát đá cộm lại gây khó chịu.
Cô nghĩ, mình đã ra mắt mười một năm thì sao? So với Ảnh đế Cannes thật sự chẳng đáng gì, khác biệt quá lớn giữa được và không được tổ nghề độ cho.
Cảm xúc của Truy Dã đã đạt đến mức có thể chuyển đổi linh hoạt, Đặng Lệ Chi hay Đặng Chuối, Đặng Táo, ai cũng được. Còn cô vẫn đang lo lắng cảm xúc trong phim quá mạnh, lần đầu đối diện, sợ không kìm chế được lan ra ngoài đời thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô sẽ kìm chế, dù không kìm chế được cô cũng sẽ che giấu rất tốt.
*
Sau vài ngày, cuối cùng cảnh trên sofa cũng phải quay.
Hiện trường đã được dọn dẹp chỉ còn lại Uông Thành, quay phim và thu âm.
Ô Mạn khoác áo choàng tắm, đứng bên cạnh ghế sofa, hít thở sâu. Cô nhìn về phía bể cá trong phòng khách, nơi có một con cá đen lẻ loi, đó là con cá mà Trần Nam câu được trong kịch bản. Sau khi trở về, Đặng Lệ Chi không nỡ giết nó cũng không nỡ phóng sinh nó ra nên nuôi nó luôn.
Từ Long cười nhạo cô, nói rằng đây là lần đầu tiên thấy có người nuôi cá đen làm thú cưng.
Trong đầu Ô Mạn hỗn loạn nghĩ về những điều này, dần dần không còn cảm thấy căng thẳng, không tự chủ chuyển đổi sang vai Đặng Lệ Chi.
Tuy nhiên, khi Truy Dã bước ra, Ô Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi thở vừa bình tĩnh lại trở nên gấp gáp.
Truy Dã nhìn cô: "Chị à, chị đang căng thẳng."
Ô Mạn bị anh nói thẳng, có chút bực mình, mặt càng căng thẳng hơn.
"Chị nên cởi ra." Thấy cô không động đậy, anh đưa tay ra, "Hay là để tôi giúp chị?"
"Tôi tự làm."
Cô lùi lại một bước, vấp phải chân mình, áo choàng tắm lỏng ra, cô ngã vào sofa.
Ô Mạn theo phản xạ tự nhiên che ngực nhưng lại thấy Truy Dã đang cố nhịn cười, lập tức cảm thấy dáng vẻ lúng túng của mình thật đáng buồn cười.
Cô không cam tâm, hai tay che ngực chuyển sang tư thế khoanh tay không thèm để ý, khiêu khích nhìn anh.
Truy Dã còn vương nét cười, mắt cong lại, từ từ cởi từng nút áo sơ mi trắng.
Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, không có gió, không có mây, không có mưa, mọi thứ đều là cảnh nhân tạo trong phim trường. Nhưng Ô Mạn lại vẫn luôn cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng lướt qua má. Áo sơ mi trắng của anh giống như màn cửa bị gió cuốn lên, những đường nét trên cơ thể thiếu niên lấp ló, cô chưa kịp nhìn rõ thì anh đã tiến lại gần.
Bọn họ ngả vào sofa, mái tóc đỏ sẫm của cô xõa ra, tóc ướt do tạo hình cho phim, một phần rơi xuống ngực anh một phần bị đè lên vai hai người.
Điều này khiến cô luôn mang vẻ lạnh lùng giờ đây lại trở nên ẩm ướt và mềm mại giống như mây mưa tích tụ, chạm vào là có thể cảm nhận được độ ẩm trong lòng bàn tay.
Truy Dã nhìn chăm chú vào Ô Mạn, vuốt ve đuôi tóc cô theo hướng ngược lên, đầu ngón tay như diễn viên ba lê nhẹ nhàng nhảy múa, lướt từ ngực anh lên đến tai cô.
Tai Ô Mạn như đầu que diêm, lập tức đỏ lên.
"Chị ơi, chị à..."
Truy Dã xoa lỗ tai cô, gọi tên cô bằng chất giọng khàn khàn khiến Ô Mạn không rõ anh đang gọi cô hay Đặng Lệ Chi.
Tay anh di chuyển xuống cằm cô, tay hơi dùng lực xoay mặt cô về phía anh. Họ đối mặt, dính chặt vào nhau trên sofa như thể thế giới chỉ còn lại một góc nhỏ để đặt chân.
"Chúng ta nên dừng lại... trước khi chúng ta không thể dừng lại."
Ô Mạn tránh ánh mắt của Truy Dã, cô mừng vì mình không quá mơ hồ mà quên mất lời thoại.
"Nhưng tôi không thể chịu được." Truy Dã quyến rũ cô, "Chị à, chị làm đồng phạm của tôi đi."
"Cậu sẽ hối hận."
Anh không nói gì, dùng hành động thực tế để chứng minh.
Cô cảm nhận được tay anh rời khỏi cằm, di chuyển đến dây áo của cô, anh định tháo nó ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô Mạn nhắm mắt, hình ảnh anh cởi đồ Phó Tĩnh Nhã vài ngày trước lại hiện lên trong đầu.
Cô co người lại, không giống như Đặng Lệ Chi lảng tránh một cách khao khát và áp lực, lần này cô tránh xa một cách vô thức điều này dường như làm tổn thương Truy Dã.
Tay anh dừng lại trên dây áo, không tiếp tục tháo xuống.
Uông Thành hô dừng, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu lại mắc lỗi."
Truy Dã ngồi dậy khỏi sofa: "Vừa rồi có chút lơ đãng."
"Vừa rồi khí thế rất tốt, nghỉ ngơi một chút, lát nữa quay lại."
Ô Mạn kéo khăn tắm quấn quanh mình, nhỏ giọng nói: "Tại sao cậu không nói với đạo diễn là thật ra cảm xúc của tôi không đúng, cậu không diễn theo được."
"Bởi vì tôi muốn biết tại sao."
Dù cả hai vẫn ngồi trên sofa nhưng cách nhau một khoảng không nhỏ.
Truy Dã chống đầu, giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi có thể cảm nhận được không phải chị căng thẳng mà chị đang kháng cự tôi."
Ô Mạn ngẩn người cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Đây là lần đầu tôi quay cảnh lớn như vậy, thật sự là căng thẳng."
"Vậy thì xin chị hãy chuyên nghiệp hơn."
Anh cố tình nhấn mạnh hai từ chuyên nghiệp.
Ô Mạn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tất nhiên là tôi không chuyên nghiệp bằng cậu rồi. Đối với ai cũng có thể nửa thân trần mà dâng tình cảm."
Xong rồi.
Nói xong, Ô Mạn biết mình đã sai. Cô bực bội vì sao mình lại như đứa trẻ phải phản bác mới thấy thoải mái.
Truy Dã ngạc nhiên, thăm dò hỏi: "Chị à, chị đang ghen phải không?"
Ô Mạn kéo khăn tắm lên một chút, không để lộ vẻ mặt, giả vờ cười hai tiếng: "Nhóc con, cậu thật sự thích nghĩ nhiều."
Cô cảm thấy sofa bên cạnh mình đột nhiên lún xuống, Truy Dã đã ngồi lại gần.
*
Anh kéo xuống nửa chiếc lá bánh ú trắng bên cạnh, để lộ khuôn mặt bối rối của cô.
"Nói không ghen thì nhìn vào mắt tôi đi."
Ô Mạn bị anh kéo ngang qua, đối diện với ánh mắt đang vui sướng như có hàng ngàn con bướm bay qua của anh.
Nhìn vào đôi mắt ấy, cô lúng túng nói: "Tôi... sao tôi phải ghen?"
Anh dùng ngón tay chạm vào mũi cô nói: "Nói dối."
Ô Mạn không cam tâm chịu thua, đang định đáp trả thì toàn bộ căn phòng như bị phủ lên một tấm vải đen, mọi ánh sáng trong nháy mắt đều tắt lịm.
"Đạo diễn, mất điện rồi!"
Trong bóng tối, người quay phim hét lên.
Uông Thành tất nhiên không thể dừng lại vì mất điện, nói với người quay phim và người thu âm: "Hai cậu đi lấy máy phát điện về đây, tối nay nhất định phải quay xong cảnh này."
Trong phòng quá tối, Uông Thành nói xong cũng theo họ ra ngoài.
Tiếng bước chân lộn xộn dần rời xa, trên ghế sofa chỉ còn lại cô và Truy Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro