Chương 5
2024-09-13 20:45:26
Đến khi Ô Mạn đọc hết kịch bản “Xuân Dạ”, cô mới nhận ra mình đã thức trắng đêm. Mặt trời chưa lên mà mới chỉ le lói chút ánh sáng.
Cô hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, đi ra ban công móc điếu thuốc ra cắn đầu lọc.
Đã mấy năm rồi cô không thật sự hút thuốc, nói về nghiện thì đã hết từ lâu, giờ chỉ còn là thói quen. Nhưng lúc này, đột nhiên cơn nghiện trỗi dậy, cô lục tung phòng cũng không tìm được cái bật lửa nào, không biết từ khi nào đã bị Úc Gia Trạch vứt hết. Vì anh ta không thích mùi thuốc lá.
Ô Mạn nhìn kịch bản trong tay, khó mà kiềm chế được những rung động trong lòng.
Làm diễn viên bao năm, đây là lần đầu tiên cô thích một câu chuyện đến thế, từng chữ từng dòng đều mang lại cảm giác ẩm ướt khiến cô nhớ đến miền Nam, nơi mưa không bao giờ dứt, cơ thể đang dần mục nát, trong cơn mưa vẫn mang theo sự thối rữa.
Cảm giác mới lạ nhưng quen thuộc này lập tức xâm chiếm một góc sâu trong nội tâm cô đến mức chính cô cũng không biết rằng mình lại thích thể loại này.
Bình minh hát lên khúc ca chào tạm biệt, nhịp trống xao động đập vào dây thần kinh của Ô Mạn, thái dương giật giật dựa vào cảm xúc lúc này, cô nhắn tin cho đạo diễn.
Chính cô cũng tự thấy ý nghĩ đó thật hoang đường, tin nhắn vừa gửi đi cô lập tức hối hận muốn thu hồi lại.
Nhưng rất nhanh sau đó điện thoại đã rung lên, là hồi âm của đạo diễn.
Ông ấy nói “Được”.
*
Triệu Bác Ngữ sau khi biết Ô Mạn thực sự đã nhận được vai Đặng Lệ Chi thì tự vả vào miệng, nói: “Tôi đang mơ à?”
“Vậy là anh căn bản không tin em có thể nhận vai?” Ô Mạn đáp lại một cách qua loa, cô đang chăm chú xử lý ảnh trên phần mềm chỉnh sửa, làm mờ kịch bản của “Xuân Dạ” mà mình vừa chụp.
Nhưng cô vẫn khéo léo để lộ chữ “Xuân” ra, chỉnh sửa hoàn tất rồi đăng lên Weibo.
@Ô Mạn v: Vạn vật hồi sinh [gió nhẹ]
Triệu Bác Ngữ vẫn còn sốc: “Tôi không tin Úc Gia Trạch đồng ý cho cô nhận vai. Nhiều cảnh nóng như vậy...”
“Anh ta đồng ý rồi. Điều kiện là tất cả các cảnh hôn và cảnh giường chiếu đều không thể dùng chân thân.” Ô Mạn đặt điện thoại xuống, “Rồi tôi đã thuyết phục được đạo diễn.”
“Mẹ nó, cô chắc chắn là mình không bịa chuyện đấy chứ?” Triệu Bác Ngữ không tin nổi, “Uông Thành yêu cầu khắt khe với phim như vậy, sao có thể đồng ý với yêu cầu phi lý của cô?”
“Dĩ nhiên là vì tôi đã lôi Úc Gia Trạch ra. Tôi nói với ông ấy, nếu ông đã chọn tôi thì phải chấp nhận nguyên tắc bảo thủ của tôi trong các cảnh thân mật, Úc Gia Trạch cũng sẽ đầu tư. Nếu không, tôi sẽ thổi gió bên gối, khiến mối quan hệ của Úc Gia Trạch và đoàn phim gặp trục trặc. Đến lúc đó, thậm chí ngay cả quyền tham gia liên hoan phim cũng không có.”
“Thật không... Đạo diễn Uông không giận đến phát bệnh tim à?”
Ô Mạn bịa: “Suýt chút nữa.”
Cô và Uông Thành đã tính toán rất kỹ lưỡng, bây giờ không thể để ai biết.
Triệu Bác Ngữ thở dài: “Thôi xong rồi, lần này chắc chắn đắc tội đạo diễn Uông, khi quay phim nhớ cẩn thận đấy. À mà đúng rồi, nam chính của phim này là Truy Dã đúng không? Khi vào đoàn phim, cô cũng đừng đối đầu với người ta. Dù sao người ta cũng còn trẻ, hăng hái, cô đừng chấp người ta.”
Trong đầu Ô Mạn bất chợt hiện lên ánh mắt đầy nghiêm túc của anh, như xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào cô, nói rằng, tôi làm gì cũng làm thật.
Cô không yên lòng nói: “Anh nên lo cho mình trước đi, Úc Gia Trạch vài hôm nữa sẽ đến xử lý anh đấy.”
Điện thoại trên ghế cứ rung liên tục sau khi cô đăng Weibo, trên mạng đã bàn tán sôi nổi.
Một tài khoản marketing tiết lộ: “Ô Mạn vừa đăng kịch bản của bộ phim mới do Uông Thành làm đạo diễn, nam chính đã xác định là Truy Dã.”
Bên dưới có rất nhiều bình luận.
“Không phải thông báo chính thức thì không hẹn nhé, Truy Dã nhà chúng tôi chưa có động tĩnh gì cả. Anh ấy không phải đã gắn bó với đạo diễn Uông sau một bộ phim rồi sao? Đừng kéo anh đẹp trai vào nữa.”
“Buồn cười quá đi, Uông Thành mà để mắt đến diễn xuất của Ô Mua? Nếu thật sự là kịch bản của ông ấy thì chỉ có thể nói Uông Thành cũng bị mua chuộc rồi, giải trí nội địa hết hy vọng thật rồi.”
“Lại thêm một vụ bịa đặt để kiếm tiền, nếu điều này là thật, tôi sẽ đứng bằng đầu mà đớp cứt!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, chung quy vẫn không tin rằng Ô Mạn có thể thật sự nhận được vai nữ chính trong phim của Uông Thành.
Nhưng Hà Huệ Ngữ thì biết rất rõ, sau khi nhận được thông báo mình bị loại, cô ta đã đoán mãi Uông Thành rốt cuộc đã chọn ai, lén lút hỏi thăm một vòng những người mà cô ta nghĩ là có khả năng, ai cũng nói là không được.
Cho đến khi cô ta thấy Weibo của Ô Mạn, kịch bản đó rõ ràng là “Xuân Dạ”.
Cô ta hoàn toàn không dám tin, không kìm được mà buồn bã nghĩ, phải chăng Uông Thành cũng đã bị mua chuộc? Giới giải trí đã thối nát đến mức này rồi sao?
Chỉ trong vài phút, cư dân mạng đã nhìn thấy một dòng trạng thái mới trên Weibo của Hà Huệ Ngữ, rõ ràng là đang đối đầu với Ô Mạn.
@Hà Huệ Ngữ v: Vạn vật đã chết.
Các tài khoản marketing giống như chuột rúc trong cống, ngửi thấy mùi thì ngay lập tức hành động: “Hà Huệ Ngữ đang ám chỉ Ô Mạn? Theo tin đồn, vai nữ chính đã được định cho Hà Huệ Ngữ nhưng Ô Mạn đã chen chân vào.”
Bên dưới lại dấy lên một làn sóng bình luận.
“Ô Mua thật sự là không biết xấu hổ, cô ta nên cút khỏi làng giải trí!”
“Uông Thành và bộ phim mới của ông ấy còn muốn được đề cử Cành Cọ Vàng? Đợi được đề cử Cây Chổi Vàng còn hợp lý hơn.”
*
Còn người bị gọi là con quạ đen không biết xấu hổ đã quay về biệt thự, cuốn sách nấu ăn đặt mua trên mạng đã đến nơi, cô đeo tạp dề, bắt đầu học nấu ăn.
Nữ chính của “Xuân Dạ” là một bà nội trợ toàn thời gian, không có công việc, việc duy nhất thuận buồm xuôi gió là việc nhà. Ô Mạn về điểm này thì ngược lại hoàn toàn với cô ấy, những năm qua cuộc sống của cô đều có người lo liệu, không cần cô phải đụng tay vào, từ tận đáy lòng cô cũng không thích làm những việc này. Về việc nhà, cô hoàn toàn là tay mơ.
Mặc dù trong kịch bản chỉ có những cảnh miêu tả rất ngắn, có thể khi dựng phim cũng chỉ xuất hiện vài giây, nhưng Ô Mạn vẫn nghĩ mình cần học nghiêm túc.
Vì vậy, trong khoảng thời gian trước khi vào đoàn, cô cho người giúp việc nghỉ phép có lương, một mình đảm nhận việc dọn dẹp biệt thự và chuẩn bị ba bữa ăn hàng ngày, lúc rảnh rỗi thì nghiền ngẫm kịch bản. Giữa chừng, Úc Gia Trạch có đến một lần, bị cảnh cô nấu ăn dọa cho hoảng.
Anh ta nếm thử món cô nấu, lịch sự nhổ ra rồi nói: “Chim nhỏ, em là đang làm đồ ăn à?”
Trong thời gian đó, Ô Mạn cũng đã xử lý một số quảng cáo và buổi chụp tạp chí đã được lên lịch từ lâu, thử trang phục xong, một tháng sau chính thức vào đoàn phim.
Đội đạo cụ vẫn đang dựng cảnh, lịch trình được công bố, những ngày đầu toàn là cảnh quay ngoại cảnh. Vì bộ phim diễn ra vào mùa xuân, cần phải tranh thủ quay hết các cảnh ngoại cảnh trước khi mùa xuân kết thúc.
Ngoại cảnh phim quay tại Quảng Châu, Ô Mạn bay đến trước một ngày để tham gia lễ khai máy của đoàn phim.
Uông Thành có một thói quen mê tín đặc biệt. Những đoàn phim khác thì lễ khai máy chỉ cần bày biện ít đồ cúng rồi mọi người khấn vái qua loa cho xong nhưng ông không như vậy. Ông nhất định phải chọn một ngôi chùa địa phương để bái lạy cầu phúc. Ông nói mỗi mảnh đất đều có linh hồn, chúng ta là kẻ ngoại lai xâm nhập cần bái lạy để cầu sự che chở. Như vậy, vận khí của bộ phim sau này sẽ rất tốt.
Khi đến chùa, Uông Thành yêu cầu hai diễn viên chính quỳ bên cạnh nhau trước tượng Phật cùng nhau vái lạy và cầu nguyện cho quá trình quay phim suôn sẻ.
Đây là lần thứ hai Ô Mạn gặp Truy Dã kể từ buổi thử vai.
Trong khoảng thời gian đó, ảnh định trang của họ được chụp riêng biệt. Trong ảnh, kiểu tóc của anh được cắt gọn để phù hợp với nhân vật, phía trên tai còn có một vết sẹo hình chữ thập.
Khi nhìn thấy người thật, Ô Mạn nhận ra rằng ngoài đời Truy Dã trông còn hoang dã và khó thuần phục hơn trên ảnh rất nhiều.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài thêu hình đại bàng và núi Phú Sĩ ở phía sau, đứng trước cửa chùa, nhìn chẳng giống người đến dâng hương mà giống kẻ đến thu tiền bảo kê hương hoả hơn.
Ô Mạn quỳ trên tấm nệm bồ đoàn, Truy Dã quỳ bên cạnh cô. Phật đường rộng rãi, tượng Phật sừng sững đội trời đạp đất, cúi mắt từ bi nhìn hai người đang quỳ trước mặt.
Ô Mạn cảm thấy lúng túng, cô không phải là người có tín ngưỡng nhưng sự trang nghiêm đến từ mọi phía vẫn khiến cô có chút e dè.
Sau khi vái lạy xong đứng dậy, Truy Dã nói với cô câu đầu tiên trong ngày: "Nghe nói ngôi chùa này cầu duyên rất linh nghiệm, nhiều đôi tình nhân đến đây quỳ lạy giống như chúng ta. Nếu hôm nay Phật tổ chưa tỉnh giấc, nhìn nhầm chúng ta thì sao?"
Giọng anh nói như thể nếu bị nhìn nhầm, anh sẽ đổ máu tại từ đường để chứng minh sự trong sạch.
"Chúng ta mặt mũi đều viết rõ không quen nhau, Phật tổ sẽ không mù mắt đến mức đó đâu." Ô Mạn buồn cười: "Hơn nữa... cậu tin là trên đời này thật sự có thần linh à?"
"Chị không tin?"
"Đó đều là những thứ lừa gạt trẻ con." Ô Mạn phủi đi lớp bụi hương trên người: "Tin thần linh không bằng tin vào chính mình."
Truy Dã im lặng một lúc sau đó cười nhạo: "Vậy thì chị đúng là một người lớn vô vị."
Ô Mạn không đáp lại, họ bước ra khỏi Phật đường xuống dưới hiên, một tiểu tăng đang trò chuyện với người qua đường.
"Thí chủ có muốn cầu duyên không? Cây cầu duyên ở hậu viện của chúng tôi rất linh nghiệm. Người độc thân thì được chúc là sẽ đào hoa, người yêu đơn phương thì sẽ được chúc là cuối cùng sẽ thành đôi, có người yêu rồi thì được chúc là bền lâu."
Một cô gái mặt mày hớn hở nói: "Được chứ!"
Tiểu tăng giơ lên năm ngón tay: "Năm mươi tệ một cái chuông nhé."
Ô Mạn với hàm ý mỉa mai: "Đây là thần linh mà cậu nói sao? Còn có giá niêm yết nữa."
Truy Dã không hề bận tâm: "Người đi làm có lương, thần đi làm lại bắt thần làm không công sao? Ảnh hậu Ô đừng quá keo kiệt." Anh rút điện thoại ra và nói với tiểu tăng: "Tôi cũng muốn một cái, ủng hộ công việc của Nguyệt Lão."
Ô Mạn buồn cười, năm mươi tệ không nhiều nhưng cô tuyệt đối không lãng phí vào thứ thuế trí thông minh này như anh.
Sau khi quét mã thanh toán, tiểu tăng lấy từ hộp nhựa ở cửa ra một cái chuông đồng đã bị ôxy hóa đưa cho anh: "Thí chủ viết tên của thí chủ và một người khác lên mảnh giấy bên dưới rồi treo lên cây ở phía sau là được."
Ô Mạn thấy thực sự buồn cười, khoanh tay đứng xem anh: "Cậu muốn viết tên chắc phải chọn lâu lắm."
Truy Dã không đáp, cúi đầu viết nhanh hai nét. Ô Mạn liếc trộm, bản năng tò mò về đời tư của những người nổi tiếng trỗi dậy. Không biết ai là chân ái của vị ảnh đế trẻ tuổi dính đầy scandal này đây nhỉ?
Chỉ thấy trên mảnh giấy viết hai cái tên rồng bay phượng múa: Truy Dã, Tiểu Hoàng.
Cô lướt qua trong đầu, thật không thể nghĩ ra trong giới có nữ diễn viên nào có biệt danh hay tên thân mật như vậy.
Thật quá tệ... gu của vị ảnh đế này ngoài ý muốn thật kém cỏi.
Truy Dã ngẩng đầu lên, Ô Mạn bị bắt quả tang đang nhìn lén.
Anh xoay bút, cười nhếch mép: "Chị muốn biết chuyện đời tư của tôi cũng không cần phải lén lút thế. Thay vì like bài của các trang tin tức, không bằng hỏi thẳng tôi, bảo đảm thật."
Ô Mạn rất muốn gõ đầu anh để cảnh tỉnh rằng cô like bài của các trang tin chỉ để phản đối những phát ngôn ngu ngốc của anh, đời sống tình cảm của anh cô không quan tâm!
Nhưng việc vừa bị bắt gặp đang nhìn lén khiến cô không có lòng tự tin.
Cô cười ha ha, thuận tiện nói: "Bạn gái của cậu có cái tên khá đặc biệt, trong giới không nghe nói có người như vậy."
"Ừ, đó là một con chó."
"...?" Ô Mạn nghĩ đến những thứ không tốt.
Anh liếc mắt nhìn cô: "Tiểu Hoàng là con chó tôi nhặt được năm ngoái khi đang quay phim, bác sĩ thú y nói nó bị bệnh, không sống lâu được nên bị bỏ rơi."
Anh rất trân trọng gấp mảnh giấy trong tay, giọng nói khiến Ô Mạn bất ngờ vì sự dịu dàng: "Nhưng tôi hy vọng nó có thể ở bên tôi lâu dài, có lẽ sẽ có kỳ tích ha."
Ô Mạn khẽ ho một tiếng, cảm thấy ngại ngùng: "Ồ..."
Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra rằng vị ảnh đế nổi bật này thực sự cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi, tồn tại sự mềm mại và tràn đầy cảm xúc chỉ có ở lứa tuổi đó và cũng có mong muốn đơn phương ngây thơ. Không lạ gì khi anh có thể nói những lời nhắm thẳng vào cô nhưng cuối cùng lại đồng ý chọn cô cho vai diễn.
Cô với cảm giác thắng thế nào đó, nhướng mày nói: "Quả thật vẫn là trẻ con mà."
"Trẻ con?"
Truy Dã dừng lại động tác, đặt chiếc chuông đang định treo xuống, đi vòng đến trước mặt cô, mũi chân của đôi giày cứng đụng vào đầu giày cao gót.
Ô Mạn theo phản xạ lùi lại một bước.
"Chị có vẻ hiểu rất rõ về trẻ con." Anh cúi người xuống, đe doạ nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười hỏi: "Vậy trẻ con thích thần linh, thích chó con còn thích gì nữa chị biết không?"
Cô hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, đi ra ban công móc điếu thuốc ra cắn đầu lọc.
Đã mấy năm rồi cô không thật sự hút thuốc, nói về nghiện thì đã hết từ lâu, giờ chỉ còn là thói quen. Nhưng lúc này, đột nhiên cơn nghiện trỗi dậy, cô lục tung phòng cũng không tìm được cái bật lửa nào, không biết từ khi nào đã bị Úc Gia Trạch vứt hết. Vì anh ta không thích mùi thuốc lá.
Ô Mạn nhìn kịch bản trong tay, khó mà kiềm chế được những rung động trong lòng.
Làm diễn viên bao năm, đây là lần đầu tiên cô thích một câu chuyện đến thế, từng chữ từng dòng đều mang lại cảm giác ẩm ướt khiến cô nhớ đến miền Nam, nơi mưa không bao giờ dứt, cơ thể đang dần mục nát, trong cơn mưa vẫn mang theo sự thối rữa.
Cảm giác mới lạ nhưng quen thuộc này lập tức xâm chiếm một góc sâu trong nội tâm cô đến mức chính cô cũng không biết rằng mình lại thích thể loại này.
Bình minh hát lên khúc ca chào tạm biệt, nhịp trống xao động đập vào dây thần kinh của Ô Mạn, thái dương giật giật dựa vào cảm xúc lúc này, cô nhắn tin cho đạo diễn.
Chính cô cũng tự thấy ý nghĩ đó thật hoang đường, tin nhắn vừa gửi đi cô lập tức hối hận muốn thu hồi lại.
Nhưng rất nhanh sau đó điện thoại đã rung lên, là hồi âm của đạo diễn.
Ông ấy nói “Được”.
*
Triệu Bác Ngữ sau khi biết Ô Mạn thực sự đã nhận được vai Đặng Lệ Chi thì tự vả vào miệng, nói: “Tôi đang mơ à?”
“Vậy là anh căn bản không tin em có thể nhận vai?” Ô Mạn đáp lại một cách qua loa, cô đang chăm chú xử lý ảnh trên phần mềm chỉnh sửa, làm mờ kịch bản của “Xuân Dạ” mà mình vừa chụp.
Nhưng cô vẫn khéo léo để lộ chữ “Xuân” ra, chỉnh sửa hoàn tất rồi đăng lên Weibo.
@Ô Mạn v: Vạn vật hồi sinh [gió nhẹ]
Triệu Bác Ngữ vẫn còn sốc: “Tôi không tin Úc Gia Trạch đồng ý cho cô nhận vai. Nhiều cảnh nóng như vậy...”
“Anh ta đồng ý rồi. Điều kiện là tất cả các cảnh hôn và cảnh giường chiếu đều không thể dùng chân thân.” Ô Mạn đặt điện thoại xuống, “Rồi tôi đã thuyết phục được đạo diễn.”
“Mẹ nó, cô chắc chắn là mình không bịa chuyện đấy chứ?” Triệu Bác Ngữ không tin nổi, “Uông Thành yêu cầu khắt khe với phim như vậy, sao có thể đồng ý với yêu cầu phi lý của cô?”
“Dĩ nhiên là vì tôi đã lôi Úc Gia Trạch ra. Tôi nói với ông ấy, nếu ông đã chọn tôi thì phải chấp nhận nguyên tắc bảo thủ của tôi trong các cảnh thân mật, Úc Gia Trạch cũng sẽ đầu tư. Nếu không, tôi sẽ thổi gió bên gối, khiến mối quan hệ của Úc Gia Trạch và đoàn phim gặp trục trặc. Đến lúc đó, thậm chí ngay cả quyền tham gia liên hoan phim cũng không có.”
“Thật không... Đạo diễn Uông không giận đến phát bệnh tim à?”
Ô Mạn bịa: “Suýt chút nữa.”
Cô và Uông Thành đã tính toán rất kỹ lưỡng, bây giờ không thể để ai biết.
Triệu Bác Ngữ thở dài: “Thôi xong rồi, lần này chắc chắn đắc tội đạo diễn Uông, khi quay phim nhớ cẩn thận đấy. À mà đúng rồi, nam chính của phim này là Truy Dã đúng không? Khi vào đoàn phim, cô cũng đừng đối đầu với người ta. Dù sao người ta cũng còn trẻ, hăng hái, cô đừng chấp người ta.”
Trong đầu Ô Mạn bất chợt hiện lên ánh mắt đầy nghiêm túc của anh, như xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào cô, nói rằng, tôi làm gì cũng làm thật.
Cô không yên lòng nói: “Anh nên lo cho mình trước đi, Úc Gia Trạch vài hôm nữa sẽ đến xử lý anh đấy.”
Điện thoại trên ghế cứ rung liên tục sau khi cô đăng Weibo, trên mạng đã bàn tán sôi nổi.
Một tài khoản marketing tiết lộ: “Ô Mạn vừa đăng kịch bản của bộ phim mới do Uông Thành làm đạo diễn, nam chính đã xác định là Truy Dã.”
Bên dưới có rất nhiều bình luận.
“Không phải thông báo chính thức thì không hẹn nhé, Truy Dã nhà chúng tôi chưa có động tĩnh gì cả. Anh ấy không phải đã gắn bó với đạo diễn Uông sau một bộ phim rồi sao? Đừng kéo anh đẹp trai vào nữa.”
“Buồn cười quá đi, Uông Thành mà để mắt đến diễn xuất của Ô Mua? Nếu thật sự là kịch bản của ông ấy thì chỉ có thể nói Uông Thành cũng bị mua chuộc rồi, giải trí nội địa hết hy vọng thật rồi.”
“Lại thêm một vụ bịa đặt để kiếm tiền, nếu điều này là thật, tôi sẽ đứng bằng đầu mà đớp cứt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người bàn tán sôi nổi, chung quy vẫn không tin rằng Ô Mạn có thể thật sự nhận được vai nữ chính trong phim của Uông Thành.
Nhưng Hà Huệ Ngữ thì biết rất rõ, sau khi nhận được thông báo mình bị loại, cô ta đã đoán mãi Uông Thành rốt cuộc đã chọn ai, lén lút hỏi thăm một vòng những người mà cô ta nghĩ là có khả năng, ai cũng nói là không được.
Cho đến khi cô ta thấy Weibo của Ô Mạn, kịch bản đó rõ ràng là “Xuân Dạ”.
Cô ta hoàn toàn không dám tin, không kìm được mà buồn bã nghĩ, phải chăng Uông Thành cũng đã bị mua chuộc? Giới giải trí đã thối nát đến mức này rồi sao?
Chỉ trong vài phút, cư dân mạng đã nhìn thấy một dòng trạng thái mới trên Weibo của Hà Huệ Ngữ, rõ ràng là đang đối đầu với Ô Mạn.
@Hà Huệ Ngữ v: Vạn vật đã chết.
Các tài khoản marketing giống như chuột rúc trong cống, ngửi thấy mùi thì ngay lập tức hành động: “Hà Huệ Ngữ đang ám chỉ Ô Mạn? Theo tin đồn, vai nữ chính đã được định cho Hà Huệ Ngữ nhưng Ô Mạn đã chen chân vào.”
Bên dưới lại dấy lên một làn sóng bình luận.
“Ô Mua thật sự là không biết xấu hổ, cô ta nên cút khỏi làng giải trí!”
“Uông Thành và bộ phim mới của ông ấy còn muốn được đề cử Cành Cọ Vàng? Đợi được đề cử Cây Chổi Vàng còn hợp lý hơn.”
*
Còn người bị gọi là con quạ đen không biết xấu hổ đã quay về biệt thự, cuốn sách nấu ăn đặt mua trên mạng đã đến nơi, cô đeo tạp dề, bắt đầu học nấu ăn.
Nữ chính của “Xuân Dạ” là một bà nội trợ toàn thời gian, không có công việc, việc duy nhất thuận buồm xuôi gió là việc nhà. Ô Mạn về điểm này thì ngược lại hoàn toàn với cô ấy, những năm qua cuộc sống của cô đều có người lo liệu, không cần cô phải đụng tay vào, từ tận đáy lòng cô cũng không thích làm những việc này. Về việc nhà, cô hoàn toàn là tay mơ.
Mặc dù trong kịch bản chỉ có những cảnh miêu tả rất ngắn, có thể khi dựng phim cũng chỉ xuất hiện vài giây, nhưng Ô Mạn vẫn nghĩ mình cần học nghiêm túc.
Vì vậy, trong khoảng thời gian trước khi vào đoàn, cô cho người giúp việc nghỉ phép có lương, một mình đảm nhận việc dọn dẹp biệt thự và chuẩn bị ba bữa ăn hàng ngày, lúc rảnh rỗi thì nghiền ngẫm kịch bản. Giữa chừng, Úc Gia Trạch có đến một lần, bị cảnh cô nấu ăn dọa cho hoảng.
Anh ta nếm thử món cô nấu, lịch sự nhổ ra rồi nói: “Chim nhỏ, em là đang làm đồ ăn à?”
Trong thời gian đó, Ô Mạn cũng đã xử lý một số quảng cáo và buổi chụp tạp chí đã được lên lịch từ lâu, thử trang phục xong, một tháng sau chính thức vào đoàn phim.
Đội đạo cụ vẫn đang dựng cảnh, lịch trình được công bố, những ngày đầu toàn là cảnh quay ngoại cảnh. Vì bộ phim diễn ra vào mùa xuân, cần phải tranh thủ quay hết các cảnh ngoại cảnh trước khi mùa xuân kết thúc.
Ngoại cảnh phim quay tại Quảng Châu, Ô Mạn bay đến trước một ngày để tham gia lễ khai máy của đoàn phim.
Uông Thành có một thói quen mê tín đặc biệt. Những đoàn phim khác thì lễ khai máy chỉ cần bày biện ít đồ cúng rồi mọi người khấn vái qua loa cho xong nhưng ông không như vậy. Ông nhất định phải chọn một ngôi chùa địa phương để bái lạy cầu phúc. Ông nói mỗi mảnh đất đều có linh hồn, chúng ta là kẻ ngoại lai xâm nhập cần bái lạy để cầu sự che chở. Như vậy, vận khí của bộ phim sau này sẽ rất tốt.
Khi đến chùa, Uông Thành yêu cầu hai diễn viên chính quỳ bên cạnh nhau trước tượng Phật cùng nhau vái lạy và cầu nguyện cho quá trình quay phim suôn sẻ.
Đây là lần thứ hai Ô Mạn gặp Truy Dã kể từ buổi thử vai.
Trong khoảng thời gian đó, ảnh định trang của họ được chụp riêng biệt. Trong ảnh, kiểu tóc của anh được cắt gọn để phù hợp với nhân vật, phía trên tai còn có một vết sẹo hình chữ thập.
Khi nhìn thấy người thật, Ô Mạn nhận ra rằng ngoài đời Truy Dã trông còn hoang dã và khó thuần phục hơn trên ảnh rất nhiều.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài thêu hình đại bàng và núi Phú Sĩ ở phía sau, đứng trước cửa chùa, nhìn chẳng giống người đến dâng hương mà giống kẻ đến thu tiền bảo kê hương hoả hơn.
Ô Mạn quỳ trên tấm nệm bồ đoàn, Truy Dã quỳ bên cạnh cô. Phật đường rộng rãi, tượng Phật sừng sững đội trời đạp đất, cúi mắt từ bi nhìn hai người đang quỳ trước mặt.
Ô Mạn cảm thấy lúng túng, cô không phải là người có tín ngưỡng nhưng sự trang nghiêm đến từ mọi phía vẫn khiến cô có chút e dè.
Sau khi vái lạy xong đứng dậy, Truy Dã nói với cô câu đầu tiên trong ngày: "Nghe nói ngôi chùa này cầu duyên rất linh nghiệm, nhiều đôi tình nhân đến đây quỳ lạy giống như chúng ta. Nếu hôm nay Phật tổ chưa tỉnh giấc, nhìn nhầm chúng ta thì sao?"
Giọng anh nói như thể nếu bị nhìn nhầm, anh sẽ đổ máu tại từ đường để chứng minh sự trong sạch.
"Chúng ta mặt mũi đều viết rõ không quen nhau, Phật tổ sẽ không mù mắt đến mức đó đâu." Ô Mạn buồn cười: "Hơn nữa... cậu tin là trên đời này thật sự có thần linh à?"
"Chị không tin?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó đều là những thứ lừa gạt trẻ con." Ô Mạn phủi đi lớp bụi hương trên người: "Tin thần linh không bằng tin vào chính mình."
Truy Dã im lặng một lúc sau đó cười nhạo: "Vậy thì chị đúng là một người lớn vô vị."
Ô Mạn không đáp lại, họ bước ra khỏi Phật đường xuống dưới hiên, một tiểu tăng đang trò chuyện với người qua đường.
"Thí chủ có muốn cầu duyên không? Cây cầu duyên ở hậu viện của chúng tôi rất linh nghiệm. Người độc thân thì được chúc là sẽ đào hoa, người yêu đơn phương thì sẽ được chúc là cuối cùng sẽ thành đôi, có người yêu rồi thì được chúc là bền lâu."
Một cô gái mặt mày hớn hở nói: "Được chứ!"
Tiểu tăng giơ lên năm ngón tay: "Năm mươi tệ một cái chuông nhé."
Ô Mạn với hàm ý mỉa mai: "Đây là thần linh mà cậu nói sao? Còn có giá niêm yết nữa."
Truy Dã không hề bận tâm: "Người đi làm có lương, thần đi làm lại bắt thần làm không công sao? Ảnh hậu Ô đừng quá keo kiệt." Anh rút điện thoại ra và nói với tiểu tăng: "Tôi cũng muốn một cái, ủng hộ công việc của Nguyệt Lão."
Ô Mạn buồn cười, năm mươi tệ không nhiều nhưng cô tuyệt đối không lãng phí vào thứ thuế trí thông minh này như anh.
Sau khi quét mã thanh toán, tiểu tăng lấy từ hộp nhựa ở cửa ra một cái chuông đồng đã bị ôxy hóa đưa cho anh: "Thí chủ viết tên của thí chủ và một người khác lên mảnh giấy bên dưới rồi treo lên cây ở phía sau là được."
Ô Mạn thấy thực sự buồn cười, khoanh tay đứng xem anh: "Cậu muốn viết tên chắc phải chọn lâu lắm."
Truy Dã không đáp, cúi đầu viết nhanh hai nét. Ô Mạn liếc trộm, bản năng tò mò về đời tư của những người nổi tiếng trỗi dậy. Không biết ai là chân ái của vị ảnh đế trẻ tuổi dính đầy scandal này đây nhỉ?
Chỉ thấy trên mảnh giấy viết hai cái tên rồng bay phượng múa: Truy Dã, Tiểu Hoàng.
Cô lướt qua trong đầu, thật không thể nghĩ ra trong giới có nữ diễn viên nào có biệt danh hay tên thân mật như vậy.
Thật quá tệ... gu của vị ảnh đế này ngoài ý muốn thật kém cỏi.
Truy Dã ngẩng đầu lên, Ô Mạn bị bắt quả tang đang nhìn lén.
Anh xoay bút, cười nhếch mép: "Chị muốn biết chuyện đời tư của tôi cũng không cần phải lén lút thế. Thay vì like bài của các trang tin tức, không bằng hỏi thẳng tôi, bảo đảm thật."
Ô Mạn rất muốn gõ đầu anh để cảnh tỉnh rằng cô like bài của các trang tin chỉ để phản đối những phát ngôn ngu ngốc của anh, đời sống tình cảm của anh cô không quan tâm!
Nhưng việc vừa bị bắt gặp đang nhìn lén khiến cô không có lòng tự tin.
Cô cười ha ha, thuận tiện nói: "Bạn gái của cậu có cái tên khá đặc biệt, trong giới không nghe nói có người như vậy."
"Ừ, đó là một con chó."
"...?" Ô Mạn nghĩ đến những thứ không tốt.
Anh liếc mắt nhìn cô: "Tiểu Hoàng là con chó tôi nhặt được năm ngoái khi đang quay phim, bác sĩ thú y nói nó bị bệnh, không sống lâu được nên bị bỏ rơi."
Anh rất trân trọng gấp mảnh giấy trong tay, giọng nói khiến Ô Mạn bất ngờ vì sự dịu dàng: "Nhưng tôi hy vọng nó có thể ở bên tôi lâu dài, có lẽ sẽ có kỳ tích ha."
Ô Mạn khẽ ho một tiếng, cảm thấy ngại ngùng: "Ồ..."
Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra rằng vị ảnh đế nổi bật này thực sự cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi, tồn tại sự mềm mại và tràn đầy cảm xúc chỉ có ở lứa tuổi đó và cũng có mong muốn đơn phương ngây thơ. Không lạ gì khi anh có thể nói những lời nhắm thẳng vào cô nhưng cuối cùng lại đồng ý chọn cô cho vai diễn.
Cô với cảm giác thắng thế nào đó, nhướng mày nói: "Quả thật vẫn là trẻ con mà."
"Trẻ con?"
Truy Dã dừng lại động tác, đặt chiếc chuông đang định treo xuống, đi vòng đến trước mặt cô, mũi chân của đôi giày cứng đụng vào đầu giày cao gót.
Ô Mạn theo phản xạ lùi lại một bước.
"Chị có vẻ hiểu rất rõ về trẻ con." Anh cúi người xuống, đe doạ nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười hỏi: "Vậy trẻ con thích thần linh, thích chó con còn thích gì nữa chị biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro