Săn Mồi

Há Miệng, Liếm...

2024-11-01 00:04:16

Editor: L’espoir

*

Hô hấp của Thẩm Chi chậm lại: “Ý anh là sao?”

Ngay khi cô hỏi ngược lại, xi lanh khóa phía sau phát ra một tiếng ‘rắc’, trên vai đau xót, cả người đã bị nắm đẩy mạnh đi.

Vu Ngật không bật đèn, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô gái, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ: “Tôi lừa em đấy, sao cái gì em cũng tin vậy.”

“Sao chúng ta có thể là cùng một loại người cho được?”

Hắn là nước bùn dưới đáy ao, trèo lên làn váy của cô, móc sâu vào cổ người trước mặt kéo cô xuống nước, dùng thân thể nặng nề của mình hung hăng nghiền ép cô cho đến khi linh hồn đối phương lộ ra mùi thối rữa giống như hắn.

Vu Ngật xoa xoa đôi môi hồng hào của Thẩm Chi, cho đến khi môi nhuốm màu hồng của dục vọng.

“Còn nhớ em đã đồng ý với tôi chuyện gì không?”

Nhà máy tràn ngập tiếng voi con la hét, tiếng ủng đá vào chuồng— “Muốn tôi cứu nó?”

“Ở chỗ tôi, không có bữa trưa nào miễn phí.”

Sắc mặt cô gái có chút trắng bệch, hắn biết cô đã nhớ ra, hắn giơ tay vén sợi tóc của Thẩm Chi ra sau tai, mở miệng, giọng nói có phần hơi mệt mỏi, ngay cả âm mũi dây dưa cũng trở nên tê dại, khiến màn đêm hoàn toàn yên tĩnh này kéo dài vô tận.

Tay giữ sau gáy cô dùng sức đè xuống dưới, đè cô xuống gần như muốn quỳ gối dưới người hắn: “Liếm cho tôi.”

Trong căn phòng tối mờ, một sợi dây xích quần ngắn tỏa ra ánh sáng bạc, gần như ngay khi mặt của Thẩm Chi vừa dán lên, con thú khổng lồ đang ngủ yên dưới lớp vải cứng đã tỉnh dậy ngay lập tức.

Động tác cố ý chậm lại của cô gái giống như thả chậm tốc độ, cho dù lòng tràn đầy cực kỳ không tình nguyện nhưng dưới động tác của cô, thứ thô dài dữ tợn giữa hai chân người đàn ông, vật thể sưng tấy và tím ngắt cuối cùng vẫn được giải phóng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Ngật thấp giọng dạy dỗ cô, một tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại phủ lên gậy thịt cứng rắn của mình, di chuyển từ trên xuống dưới. Tay còn lại nhét một ngón tay vào miệng Thẩm Chi, nắm lấy cái lưỡi non mềm rồi kéo ra sau đó bôi nước bọt trong suốt lên dương vật, chỉ trong vài chiêu, hung khí trơn trượt đã bị làm ướt đến mức trướng to lên một vòng.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, ưỡn ưỡn háng, thứ mạnh mẽ hùng vĩ dí sát vào môi Thẩm Chi: “Há miệng.”

Một tay của cô vẫn còn dừng ở phía trên, đỏ mặt đưa vật nóng bỏng kia vào miệng—

“Ha… Không cho phép dùng răng.”

Vu Ngật kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của người nọ: “Em dám cắn, tôi sẽ đi kéo mũi Cites.”

Thẩm Chi ấm ức thử dùng môi trên và môi dưới che lại hàm răng của mình, đầu lưỡi thăm dò vươn ra, liếm liếm mắt ngựa trên quy đầu lớn. Thẩm Chi muốn tuân theo ý muốn của người đàn ông thế nhưng miệng cô quá nhỏ, mỗi lần bị sự uy hiếp lớn tiếng cô cũng chỉ có thể ngậm nửa dương vật trong miệng.

“Liếm xuống.”

Lặp đi lặp lại mấy lần, Vu Ngật dứt khoát buông tha ý nghĩ bắt cô ăn toàn bộ chiều dài dương vật, đổi lại sai cô trượt lưỡi nhỏ của cô liếm mút thân gậy thịt, bàn tay to giữ cô lại, dạy cô cách trêu đùa gậy thịt, bắt Thẩm Chi nắm chặt xoa bóp hai quả trứng dái chứa đầy con cháu kia.

Nhưng cho dù cô có dạy như thế nào, vẫn luôn thiếu chút lửa.

Ở phương diện khác người nọ lộ ra hết bao nhiêu điểm thông minh, mà cố tình sao trong chuyện nam nữ lại vẫn luôn không hiểu được những điều cốt yếu, Vu Ngật bị môi lưỡi cử động lộn xộn của cô ép muốn điên lên rồi.

Thẩm Chi không biết, hành động như vậy của cô đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì cực hình cả, Vu Ngật ngửa đầu thở dốc, yết hầu lăn lên lăn xuống liên tục, thậm chí còn khó chịu hơn so với lần đầu tiên hắn đụ cô.

Không nhịn được nữa.

Từ trước đến nay hắn không phải là người sẽ bằng lòng để mình chịu ấm ức, thế nên hắn không để mình phải chịu áp lực ham muốn nữa, nghiến răng nghiến lợi mấy lần, hai tay ôm lấy gáy của cô gái, đẩy thẳng gậy thịt của mình về phía trước, vọt sâu vào cổ họng Thẩm Chi.

Quá sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Mồi

Số ký tự: 0