Thực Chất Chúng...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
“Cũng nhanh chóng trưởng thành đi, không cần phải đến mức sợ tôi.”
Thẩm Chi sửng sốt, một là cô không dám chắc rốt cuộc thì những lời này của Vu Ngật là cố ý nói cho ai nghe.
“Trong góc chuồng có một chai sữa…” Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Chi: “Đừng để con súc sinh này chết đói.”
Nói xong, Vu Ngật tiện tay nhặt một chiếc túi dệt phủ màng trên mặt đất lên, đi về phía trung tâm tầng một nhà máy, nơi nuôi nhốt chó săn.
Mấy con chó săn phấn khích tiến lại gần, người đàn ông dừng lại, vai lưng rộng lớn hướng về phía chuồng voi, hơi cúi người xuống— hình như hắn vừa nhặt được thứ gì đó từ dưới đất lên. Khi đứng dậy lần nữa, trên tay phải hắn có một dải vải được bọc trong một chiếc túi dệt, tiếng giày quân đội xa dần.
“Tôi sẽ quay lại sớm. Nếu em bỏ chạy, tôi sẽ xé tai nó ra.”
Cites run rẩy lắc hai cái tai to quạt bồ của mình như thể nó nghe hiểu được, sau khi bóng dáng Vu Ngật biến mất khỏi tầm mắt, chiếc vòi voi có phần thô ráp ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay Thẩm Chi.
“Không sợ nha.”
Cuối cùng cô không còn một mình nữa.
Cho dù bị nhốt trong chuồng sắt, cô cũng có thêm một lý do để cô tiếp tục kiên trì.
Khi Vu Ngật trở về, trên người mang theo chút mùi đất, không hợp với tiếng nuốt vang dội và mùi sữa tràn ngập trong phòng.
Thẩm Chi chật vật nhấc bình sữa dài nửa cánh tay lên, trên cổ tay gầy gò trắng nõn đang ra sức vươn dài vẫn còn một cái vòi voi quấn lấy.
“Thằng nhóc này là đực.”
Thẩm Chi có chút hoang mang ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng thì Vu Ngật đã đưa tay ra túm lấy cái vòi voi thô ngắn của Cites, mạnh mẽ quyết đoán chắn ngang giữa cô và con voi kia, chủ động đưa lên bàn tay dính bùn lên: “Ngửi xem? Tao vừa chôn mẹ mi đấy.”
Biểu cảm hung dữ của con voi con gần như hận không thể nhai nát hắn rồi nuốt chửng, thế nhưng năng lực của nó có hạn, ngược lại trở thành đồ chơi bị chà đạp dưới tay của người đàn ông, trên vòi bị trở tay bôi mấy lớp bùn.
Vu Ngật, người bị nó coi như kẻ thù, đang ôm cô gái thơm ngát mềm mại biết cho nó uống sữa vào lòng, nhướng mày như muốn khoe khoang: “Mi uống sữa xong rồi. Bây giờ, đến lượt tao ăn.”
Người đàn ông không dừng lại ở một giây phút nào, ôm Thẩm Chi đi ra ngoài, trong nhà máy phía sau truyền đến tiếng Cites phẫn nộ dùng vó voi giẫm đạp cỏ khô.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Hiện giờ hầu như ngoại trừ tiếng bước chân của giày quân đội giẫm dưới đất ra thì đó là âm thanh duy nhất.
Người trong ngực ngoan ngoãn dựa vào, vừa bước vào hành lang, cô hỏi câu hỏi mà cô đã đè nén bấy lâu nay trong lòng: “Tại sao lại như vậy?”
Điều cô hỏi, là âm thanh đột ngột vang lên vào lúc nửa đêm, sắc bén đến mức xuyên thủng cả bầu trời.
“Nỗi sợ hãi khi tận mắt chứng kiến mẹ chết trước mặt mình, đối với một con voi con mà nói gần như là trí mạng. Khi đó nó đã hiểu, ngà voi mà chúng nó lấy làm tự hào sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho đàn voi.”
Một nửa khuôn mặt của Vu Ngật ẩn trong ánh sáng mờ nhạt của hành lang: “Mỗi đêm nhớ lại cơn ác mộng đó, nó sẽ hét lên.”
“Nó sẽ nhớ những chuyện này cả đời sao?”
“Tất nhiên, voi là động vật có trí nhớ tốt, chúng sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Vu Ngật vuốt ve cổ tay cô gái đầy ẩn ý: “Em biết rõ mà, không phải sao?”
Trong khi nói chuyện thì hai người đã đến phòng ở tầng ba.
Thẩm Chi bị người đàn ông buông xuống, đề tài vẫn chưa kết thúc.
Cô nhẹ giọng chất vấn: “Nhớ rõ cái gì? Nhớ rõ bọn đao phủ như các anh sao?”
Vu Ngật đang cúi đầu mở cửa ngẩng đầu lên nhìn cô, cho dù đang mặc quần áo, vết sẹo trước ngực vẫn gây sốc rùng mình như trước.
“Em có tin là, thực chất chúng ta mới là cùng một loại người không?”
*
“Cũng nhanh chóng trưởng thành đi, không cần phải đến mức sợ tôi.”
Thẩm Chi sửng sốt, một là cô không dám chắc rốt cuộc thì những lời này của Vu Ngật là cố ý nói cho ai nghe.
“Trong góc chuồng có một chai sữa…” Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Chi: “Đừng để con súc sinh này chết đói.”
Nói xong, Vu Ngật tiện tay nhặt một chiếc túi dệt phủ màng trên mặt đất lên, đi về phía trung tâm tầng một nhà máy, nơi nuôi nhốt chó săn.
Mấy con chó săn phấn khích tiến lại gần, người đàn ông dừng lại, vai lưng rộng lớn hướng về phía chuồng voi, hơi cúi người xuống— hình như hắn vừa nhặt được thứ gì đó từ dưới đất lên. Khi đứng dậy lần nữa, trên tay phải hắn có một dải vải được bọc trong một chiếc túi dệt, tiếng giày quân đội xa dần.
“Tôi sẽ quay lại sớm. Nếu em bỏ chạy, tôi sẽ xé tai nó ra.”
Cites run rẩy lắc hai cái tai to quạt bồ của mình như thể nó nghe hiểu được, sau khi bóng dáng Vu Ngật biến mất khỏi tầm mắt, chiếc vòi voi có phần thô ráp ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay Thẩm Chi.
“Không sợ nha.”
Cuối cùng cô không còn một mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù bị nhốt trong chuồng sắt, cô cũng có thêm một lý do để cô tiếp tục kiên trì.
Khi Vu Ngật trở về, trên người mang theo chút mùi đất, không hợp với tiếng nuốt vang dội và mùi sữa tràn ngập trong phòng.
Thẩm Chi chật vật nhấc bình sữa dài nửa cánh tay lên, trên cổ tay gầy gò trắng nõn đang ra sức vươn dài vẫn còn một cái vòi voi quấn lấy.
“Thằng nhóc này là đực.”
Thẩm Chi có chút hoang mang ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng thì Vu Ngật đã đưa tay ra túm lấy cái vòi voi thô ngắn của Cites, mạnh mẽ quyết đoán chắn ngang giữa cô và con voi kia, chủ động đưa lên bàn tay dính bùn lên: “Ngửi xem? Tao vừa chôn mẹ mi đấy.”
Biểu cảm hung dữ của con voi con gần như hận không thể nhai nát hắn rồi nuốt chửng, thế nhưng năng lực của nó có hạn, ngược lại trở thành đồ chơi bị chà đạp dưới tay của người đàn ông, trên vòi bị trở tay bôi mấy lớp bùn.
Vu Ngật, người bị nó coi như kẻ thù, đang ôm cô gái thơm ngát mềm mại biết cho nó uống sữa vào lòng, nhướng mày như muốn khoe khoang: “Mi uống sữa xong rồi. Bây giờ, đến lượt tao ăn.”
Người đàn ông không dừng lại ở một giây phút nào, ôm Thẩm Chi đi ra ngoài, trong nhà máy phía sau truyền đến tiếng Cites phẫn nộ dùng vó voi giẫm đạp cỏ khô.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Hiện giờ hầu như ngoại trừ tiếng bước chân của giày quân đội giẫm dưới đất ra thì đó là âm thanh duy nhất.
Người trong ngực ngoan ngoãn dựa vào, vừa bước vào hành lang, cô hỏi câu hỏi mà cô đã đè nén bấy lâu nay trong lòng: “Tại sao lại như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều cô hỏi, là âm thanh đột ngột vang lên vào lúc nửa đêm, sắc bén đến mức xuyên thủng cả bầu trời.
“Nỗi sợ hãi khi tận mắt chứng kiến mẹ chết trước mặt mình, đối với một con voi con mà nói gần như là trí mạng. Khi đó nó đã hiểu, ngà voi mà chúng nó lấy làm tự hào sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho đàn voi.”
Một nửa khuôn mặt của Vu Ngật ẩn trong ánh sáng mờ nhạt của hành lang: “Mỗi đêm nhớ lại cơn ác mộng đó, nó sẽ hét lên.”
“Nó sẽ nhớ những chuyện này cả đời sao?”
“Tất nhiên, voi là động vật có trí nhớ tốt, chúng sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Vu Ngật vuốt ve cổ tay cô gái đầy ẩn ý: “Em biết rõ mà, không phải sao?”
Trong khi nói chuyện thì hai người đã đến phòng ở tầng ba.
Thẩm Chi bị người đàn ông buông xuống, đề tài vẫn chưa kết thúc.
Cô nhẹ giọng chất vấn: “Nhớ rõ cái gì? Nhớ rõ bọn đao phủ như các anh sao?”
Vu Ngật đang cúi đầu mở cửa ngẩng đầu lên nhìn cô, cho dù đang mặc quần áo, vết sẹo trước ngực vẫn gây sốc rùng mình như trước.
“Em có tin là, thực chất chúng ta mới là cùng một loại người không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro