Ở Chỗ Tôi, Khôn...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Mấy tên lính đánh thuê cầm đèn pin sáng chói mắng chửi tục tĩu, ăn ý chiếu ánh sáng đèn vào con voi nhỏ trong lồng sắt, nó sợ hãi cuộn tròn cái vòi thô ngắn của mình, vùi cái đầu to lớn vào trong góc.
Tên cầm đầu mang vẻ mặt hung dữ, trên mặt mang theo sự tức giận bị đánh thức, nhấc chân lên đạp vào lồng sắt.
Mỗi một lần đạp, Thẩm Chi đang núp ở chỗ tối sẽ nhéo cánh tay của Vu Ngật, bất giác dùng nhiều lực hơn.
“Muốn tôi cứu nó không?”
Cô gái gật đầu.
“Ở chỗ tôi, không có bữa trưa nào miễn phí.” Con ngươi đen nhánh của người đàn ông khóa chặt môi cô, một tay duỗi ra trêu chọc đôi môi đầy đặn kia, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
“Đồng ý, hay là không đồng ý?”
“… Cứu nó đi.”
Nụ cười trong mắt Vu Ngật lan rộng giống như đột nhiên phát hiện ra một quy tắc trò chơi mới, khóe miệng cong lên mơ hồ lộ ra tà ác, xoa xoa mái tóc mềm trên đầu Thẩm Chi: “Chờ tôi ở đây.”
— Không để cô chờ lâu, người đàn ông cố tình thả chậm bước đi, tiếng bước chân giống như đòi mạng, nhắc nhở mấy người đang vây quanh lồng sắt trút giận.
Một tay nắm lấy bả vai lính đánh thuê cầm đầu đẩy về phía sau, đối phương loạng choạng nằm sấp xuống, trong con ngươi màu nâu phản chiếu khuôn mặt của Vu Ngật.
Hắn đút tay vào túi đứng trước lồng voi, ngón cái cong lên chỉ vào con voi con còn đang la hét bên trong.
“Đầu này, về sau do tôi kiểm soát.”
Những người khác trầm mặc không lên tiếng, không ai muốn là một con chim đầu đàn bị bắn trước tiên. Chỉ có người nằm sấp dưới đất mới bị coi là mất mặt, hung hăng nhổ nước bọt, chống tay xuống đất nhảy dựng lên: “Mày đừng quên, nếu cấp trên ngủ không ngon, chân đau lên…”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tôi gánh.” Vu Ngật lên tiếng cắt ngang.
“Bây giờ, mấy người có thể cút được rồi.”
Người nọ còn muốn nói thêm điều gì nữa, bị bạn đi cùng thúc cùi chỏ vào lưng hắn ta vài cái, hắn ta nuốt lại lời nói bốc đồng, cổ họng kìm nén cơn tức giận: “Mày đừng quên, Trung Quốc có một câu nói gọi là… Vật đổi sao dời.”
Vu Ngật hoàn toàn không để ý tới lời nói gay gắt như gãi ngứa này, đợi đến khi mấy người nọ đi xa rồi, bóng lưng ẩn trong hành lang và biến thành một vài chấm đen nhỏ không thể nhìn thấy rõ ràng, hắn mới chào hỏi một góc áo đang núp ở chỗ tối: “Lại đây.”
Một đôi chim phấn khích dang rộng đôi cánh, phành phạch bay tới gần.
Thẩm Chi nắm chặt lan can, một cái liếc mắt cũng lười chia sẻ cho Vu Ngật— cô nhìn con voi con, đầu nó còn trong lồng sắt, rồi lại nhìn nửa con voi khổng lồ còn lại sau khi bị chó săn gặm cắn.
Trong miệng con voi trống rỗng còn chưa mọc ngà voi, gào thét thảm thiết với xác chết.
Giống như đang gọi mẹ.
Mũi cô gái chua chát, mà người bên cạnh lại nhắc nhở cô: “Em có thể đặt cho nó một cái tên.”
“Tôi có thể gọi nó là Cites không?”
Viết tắt của ‘Công ước về thương mại quốc tế các loài động*’.
*Convention on International Trade in Endangered Species of Wild Fauna and Flora
Vu Ngật trầm mặc vài giây: “Chỉ khi có ba chúng ta, em gọi thế nào cũng được.”
“Cites.”
Cô gái gọi lên một tiếng hy vọng rồi ngồi xổm xuống nghiêng người về phía trước, tay dừng lại trước vòi coi một mét rồi dừng lại, muốn chạm vào nhưng lại lưỡng lự rút tay lại.
Trong đôi mắt voi ngấn đầy nước mắt đó, trốn tránh né tránh Thẩm Chi, từng chút từng chút di chuyển về phía mép lồng sắt.
Không phải tất cả voi hoang dã đều là người thân, huống chi là bị bắt vào lồng sắt.
Cô gái tiếc nuối thu tay lại, Vu Ngật đứng phía sau cười nhạo: “Muốn sờ thì sờ. Em thực sự cho rằng nó sợ em sao?”
“Nó đang sợ tôi.” Trầm giọng nói xong câu này. Hắn nhìn đôi mắt con voi chuyển từ sợ hãi sang cảnh giác, đôi môi mỏng cong thành độ cong cười như không cười: “Một con voi con ba tuổi cũng không thể làm gì được tôi. Muốn giết chết tôi, đừng làm mấy cái chuyện như tuyệt thực gì đó… Một mánh khóe không muốn sống.”
*
Mấy tên lính đánh thuê cầm đèn pin sáng chói mắng chửi tục tĩu, ăn ý chiếu ánh sáng đèn vào con voi nhỏ trong lồng sắt, nó sợ hãi cuộn tròn cái vòi thô ngắn của mình, vùi cái đầu to lớn vào trong góc.
Tên cầm đầu mang vẻ mặt hung dữ, trên mặt mang theo sự tức giận bị đánh thức, nhấc chân lên đạp vào lồng sắt.
Mỗi một lần đạp, Thẩm Chi đang núp ở chỗ tối sẽ nhéo cánh tay của Vu Ngật, bất giác dùng nhiều lực hơn.
“Muốn tôi cứu nó không?”
Cô gái gật đầu.
“Ở chỗ tôi, không có bữa trưa nào miễn phí.” Con ngươi đen nhánh của người đàn ông khóa chặt môi cô, một tay duỗi ra trêu chọc đôi môi đầy đặn kia, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
“Đồng ý, hay là không đồng ý?”
“… Cứu nó đi.”
Nụ cười trong mắt Vu Ngật lan rộng giống như đột nhiên phát hiện ra một quy tắc trò chơi mới, khóe miệng cong lên mơ hồ lộ ra tà ác, xoa xoa mái tóc mềm trên đầu Thẩm Chi: “Chờ tôi ở đây.”
— Không để cô chờ lâu, người đàn ông cố tình thả chậm bước đi, tiếng bước chân giống như đòi mạng, nhắc nhở mấy người đang vây quanh lồng sắt trút giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tay nắm lấy bả vai lính đánh thuê cầm đầu đẩy về phía sau, đối phương loạng choạng nằm sấp xuống, trong con ngươi màu nâu phản chiếu khuôn mặt của Vu Ngật.
Hắn đút tay vào túi đứng trước lồng voi, ngón cái cong lên chỉ vào con voi con còn đang la hét bên trong.
“Đầu này, về sau do tôi kiểm soát.”
Những người khác trầm mặc không lên tiếng, không ai muốn là một con chim đầu đàn bị bắn trước tiên. Chỉ có người nằm sấp dưới đất mới bị coi là mất mặt, hung hăng nhổ nước bọt, chống tay xuống đất nhảy dựng lên: “Mày đừng quên, nếu cấp trên ngủ không ngon, chân đau lên…”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tôi gánh.” Vu Ngật lên tiếng cắt ngang.
“Bây giờ, mấy người có thể cút được rồi.”
Người nọ còn muốn nói thêm điều gì nữa, bị bạn đi cùng thúc cùi chỏ vào lưng hắn ta vài cái, hắn ta nuốt lại lời nói bốc đồng, cổ họng kìm nén cơn tức giận: “Mày đừng quên, Trung Quốc có một câu nói gọi là… Vật đổi sao dời.”
Vu Ngật hoàn toàn không để ý tới lời nói gay gắt như gãi ngứa này, đợi đến khi mấy người nọ đi xa rồi, bóng lưng ẩn trong hành lang và biến thành một vài chấm đen nhỏ không thể nhìn thấy rõ ràng, hắn mới chào hỏi một góc áo đang núp ở chỗ tối: “Lại đây.”
Một đôi chim phấn khích dang rộng đôi cánh, phành phạch bay tới gần.
Thẩm Chi nắm chặt lan can, một cái liếc mắt cũng lười chia sẻ cho Vu Ngật— cô nhìn con voi con, đầu nó còn trong lồng sắt, rồi lại nhìn nửa con voi khổng lồ còn lại sau khi bị chó săn gặm cắn.
Trong miệng con voi trống rỗng còn chưa mọc ngà voi, gào thét thảm thiết với xác chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như đang gọi mẹ.
Mũi cô gái chua chát, mà người bên cạnh lại nhắc nhở cô: “Em có thể đặt cho nó một cái tên.”
“Tôi có thể gọi nó là Cites không?”
Viết tắt của ‘Công ước về thương mại quốc tế các loài động*’.
*Convention on International Trade in Endangered Species of Wild Fauna and Flora
Vu Ngật trầm mặc vài giây: “Chỉ khi có ba chúng ta, em gọi thế nào cũng được.”
“Cites.”
Cô gái gọi lên một tiếng hy vọng rồi ngồi xổm xuống nghiêng người về phía trước, tay dừng lại trước vòi coi một mét rồi dừng lại, muốn chạm vào nhưng lại lưỡng lự rút tay lại.
Trong đôi mắt voi ngấn đầy nước mắt đó, trốn tránh né tránh Thẩm Chi, từng chút từng chút di chuyển về phía mép lồng sắt.
Không phải tất cả voi hoang dã đều là người thân, huống chi là bị bắt vào lồng sắt.
Cô gái tiếc nuối thu tay lại, Vu Ngật đứng phía sau cười nhạo: “Muốn sờ thì sờ. Em thực sự cho rằng nó sợ em sao?”
“Nó đang sợ tôi.” Trầm giọng nói xong câu này. Hắn nhìn đôi mắt con voi chuyển từ sợ hãi sang cảnh giác, đôi môi mỏng cong thành độ cong cười như không cười: “Một con voi con ba tuổi cũng không thể làm gì được tôi. Muốn giết chết tôi, đừng làm mấy cái chuyện như tuyệt thực gì đó… Một mánh khóe không muốn sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro