Bắt Đầu Hỗn Loạ...
Priest
2024-10-02 16:27:16
Thân binh của Khoái Lan Đồ tuy rằng phụng mệnh nhường đường tuy nhiên đao kiếm trong tay thì lại không thu về, chỉ chừa cho Phó Chí Thành một con đường nhỏ xíu đao kiếm ngang dọc, Phó thổ phỉ cũng không tốt lành gì, đưa theo hơn trăm tinh binh lên núi, ai nấy cũng đều mặc giáp cầm vũ khí, hai hàng song song áp chế binh đao mỗi bên.
Hai vạn người ngựa một đường áp chế binh đao của nhau, trong tiếng kim loại va vào nhau bay tứ hướng, người mà Phó Chí Thành mang đến cắn răng phân cao thấp xông lên.
Trông có vẻ hắn không giống như đến để thỉnh tội, mà lại giống như tới tìm Cố Quân hỏi tội.
Trú quân Nam Cương bên dưới bao vây Hạnh Tử Lâm thành từng vòng, dùng ánh mắt như hổ đói ép thẳng lên núi.
Khoái Lan Đồ không ngờ rằng hắn vậy mà lại gan to hơn trời, đến cả một chút hời hợt cũng không có, không hề mảy may đặt An Định hầu vào mắt, hàm cưới bất giác căng cứng.
Phó Chí Thành đưa người lên núi như một trận cuồng phong, vừa mới lộ diện thì một luồng sát khí mặn chát ập vào mặt.
Con chó cản đường Tôn Tiêu xông pha đi đầu, hoảng loạn lùi về sau giẫm lên một tên sơn phỉ đang bị trói dưới đất, sơn phỉ khóc thét lên một tiếng, đến độ hai cặp giò như đôi đũa của Tôn thị lang mềm nhũn.
Phó Chí Thành còn chưa kịp lên tiếng thì bên này đã có một tên phục sát dưới đất.
Trường Canh ở trên gác có chút hứng thú ngó xuống xem thử, nói với Thẩm Dịch đang há hốc mồm: "Ta nhớ ra rồi."
Thẩm Dịch vội rửa tai lắng nghe.
Trường Canh: "Đích muội của Tôn đại nhân gả cho vương quốc cữu làm thiếp...chậc, hoàng thượng cũng thật là, lại để cho tiểu cữu của tiểu cữu vào một cái binh bộ gì vậy chứ? Suốt ngày qua lại với một đám tướng quân chẳng ra gì, bản thân người không cảm thấy có lỗi sao?"
"..." Thẩm Dịch đơ cứng người một lúc, "Điện hạ vừa mới nói, đại soái vốn không hề toàn tâm toàn ý muốn giữ Phó Chí Thành, mong được chỉ bảo thêm."
Trường Canh: "Nếu không thì chúng ta ở lại hang phỉ này làm gì? Nếu như người đã quyết tâm giữ Phó Chí Thành thì bây giờ đã sớm lên ngựa xông vào đại doanh của trú quân Nam Cương hỏi tội rồi."
Thẩm Dịch không còn gì để nói, y vốn là cũng có nghi hoặc điểm này, chỉ là sự tin tưởng vô điều kiện đối với Cố Quân hơn chục năm nay, y còn tưởng Cố Quân còn có chiêu gì khác.
"Ta đoán khi nhìn thấy bọn sơn phỉ vô pháp vô thiên cản đường này, trong lòng nghĩa phụ đã có cân nhắc, nếu như Phó Chí Thành tự mình đến thỉnh tội, có lẽ nghĩa phụ niệm tình hắn có công vất vả, tha cho hắn một con đường, bây giờ thì..." Trường Canh cười một cái, "Tham không phải là cái tội, xảo quyệt không phải là cái tội, thậm chí ngu xuẩn cũng không phải là cái tội, nhưng Phó Chí Thành lại ngang nhiên khiêu khích huyền thiết doanh."
Ba đời thế hệ cực nhọc gầy dựng thành, uy danh của huyền thiết doanh một ngày vẫn còn, thì bất kể thực quyền thuộc về tay hoàng thượng hay là Cố Quân, đều có thể giữ được vẻ mặt yên ổn của Đại Lương.
Chỉ thấy Phó Chí Thành nhìn Cố Quân một lúc, cuối cùng vẫn còn chút lý trí, hắn cho kiếm vào trong vỏ, nghiêng người hành lễ: "Nhiều năm không gặp, Cố soái an hảo."
Hắn vừa cúi đầu, thân binh sau lưng Phó Chí Thành lần lượt thu vũ khí lại, đứng thành một bức tường người tận lực chức thủ, khí thế cũng nới lỏng một lúc.
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu mừng thầm trong lòng, xem ra nước cờ mời Cố Quân đến đã đi đúng rồi.
"Cũng không an lắm," Không ngờ Cố Quân nhìn Phó Chí Thành một lúc, bất ngờ lên tiếng: "Phó tướng quân, vừa rồi Khoái tuần phủ nói với ta, ngươi thân là tổng đốc tây nam, lại cấu kết thổ phỉ, cấu kết nam dương bên ngoài, có lòng mưu phản ~ chuyện này ngươi nghĩ thế nào?"
Phó Chí Thành: "..."
Ai cũng không thể ngờ, Cố Quân vậy mà còn ngốc hơn cả Phó Chí Thành, trước mặt vòng vây của trú quân Nam Cương, lại không hề đi đường vòng, trực tiếp thẩm vấn tại chỗ.
Bên dưới bỗng giương kiếm trương nỏ, Trường Canh trên gác thì vẫn cứ thong dong như vậy, cậu hình như cực kỳ vui vẻ với cái cung mà Cố Quân cho, món đồ vài chục cân lượng mà một khắc cũng không đặt xuống, từ đầu đến cuối đều vác sau lưng, lúc này tháo xuống rồi, không biết từ đâu moi ra được cái khăn tay, cẩn thận từng tí lau đi lau lại.
Thẩm Dịch đắn đo một lúc: "Nhưng nếu như ngài ấy từ bỏ Phó Chí Thành, há chẳng phải ngồi xem hoàng thượng cưỡng chế tiến hành lệnh kích trống?"
Trường Canh từ tốn nói: "Thẩm tướng quân có từng nghĩ qua, vừa mới ban hành lệnh kích trống, đến cả nông dân thôn dã còn biết lệnh kích trống chính là phân quyền với huyền thiết hổ phù của nghĩa phụ, thống soái khắp nơi lần lượt phản đối, tại sao người vẫn không chịu lên tiếng?"
Thẩm Dịch buột miệng: "Tại sao?"
Trường Canh: "Bởi vì từ nhỏ người đã lớn lên cùng hoàng thượng, hiểu cái tính bướng bỉnh ương ngạnh của người đó hơn ai hết. Một ngày mà lệnh kích trống chưa thành, thì là một ngày hoàng thượng không cách nào kiểm soát quân quyền, sẽ một ngày ăn ngủ không yên, phản đối thì cũng chỉ là lục đục nội bộ, quân thần bất hòa, tiểu nhân thừa cơ hội ngoi lên. Thỏa hiệp này sớm muộn cũng phải thực hiện, vấn đề là thỏa hiệp như thế nào."
Mấy từ cuối của cậu gần như bị át đi bởi tiếng gầm rống bên dưới.
Khoái Lan Đồ không phải là Tôn Tiêu có lá gan chuột nhắt, nghe Cố Quân hỏi vậy, liền biết chuyện này không thể để yên rồi, hôm nay Hạnh Tử Lâm này, không phải hắn chết thì chính là Phó Chí Thành vong. Dưới núi vẫn còn có trú quân Nam Cương, lắm lời thì chết nhanh, chi bằng nhân lúc tên họ Cố còn chưa phản ứng kịp, một tay bắt hắn lại, dưới núi có nhiều hơn trú quân đi nữa cũng như rắn mất đầu, còn không phải tùy ý giẫm đạp sao?
Khoái tuần phủ vậy là nắm thời cơ, trực tiếp vượt mặt Cố Quân, chỉ vào Phó Chí Thành: "Bắt tên loạn thần tặc tử này lại!"
Gia tướng tuần phủ xung quanh sớm đã chực chờ, vừa nghe lệnh lập tức xông lên.
Trường Canh rút từ trong sọt một mũi tên sắt nặng trình trịch, ở trên gác từ từ kéo cung, đuôi cung phả ra sương trắng li ti, phun vào một bên mặt cậu, khuôn mặt đó dính chút hơi nước, càng lộ ra thêm nét anh tuấn dịu dàng như ngọc.
Thẩm Dịch thầm kinh ngạc, cái cung này là đặc chế cho Cố Quân, tuy là nói có gắn hộp vàng, nhưng mà muốn đạt đến hiệu quả của bạch hồng tiễn, cũng vạn vạn không phải một người bình thường có thể kéo được, Trường Canh kéo căng cung, nhắm chuẩn, hai tay vững như thạch bàn, một chút cũng không ngờ, công phu của vị tiểu điện hạ này e là không chỉ "chưa gác xuống" mà thôi.
Thẩm Dịch: "Cứ cho là đại soái muốn thỏa hiệp, ai lại có thể thay Phó tướng quân thu dọn cục diện rối rắm ở Nam Cương?"
Trường Canh: "Mời nói rõ."
Thẩm Dịch rất nhanh lật hết một trang võ tướng lớn nhỏ trong triều: "Trừ đề đốc Giang Nam thủy lục mới nhậm chức Triệu Hữu Phương có vài phần kiên nhẫn ra, những người khác đều không có khả năng lắm, có thể là không thiếu tướng mạnh, nhưng để làm thống soái một phương, chỉ đánh không thì không được, thâm niên và kinh nghiệm không thể thiếu, còn phải có thể tranh luận với lũ vô dụng binh bộ và thế lực địa phương, hoàng thượng không thể nào đem thống soái thủy quân kéo tới đại sơn Nam Cương chứ?"
Phó Chí Thành bên dưới gác đương nhiên là không chịu bó tay chờ chết, đại quân Nam Cương không hổ danh anh dũng vô song, một nhát kiếm liền hạ một cái đầu, xoay người ứng chiến với hàng trọng giáp sau lưng đang ép đến, không tránh không né, huơ kiếm xông lên, bay người lên giẫm vào vai trọng kiếm, cả người lộn nhào trên không, ba tên quân tùy hành Nam Cương mới phản ứng lại, theo sát nghênh chiến, sợi dây buộc ngựa trong tay cuộn lại, quấn chặt đám trọng giáp đó.
Hỏa cơ cùng với Phó Chí Thành đồng thời phát ra âm thanh gầm rống, hai tay của tên Phó Chí Thành đó cầm kiếm, đâm mạnh xuống, chuẩn xác đâm vào chỗ trống giữa cổ của trọng giáp, một kiếm đâm xuyên qua cổ của người bên trong trọng giáp, trọng giáp cứng đờ nhích một bước về phía trước rồi bất động tại chỗ ~
Máu lúc này mới nhỏ xuống như suối.
Phó Chí Thành cưỡi trên vai trọng giáp, đưa tay mò vết máu trên kiếm, mắt chim ưng quắc về phía Khoái Lan Đồ.
Khoái Lan Đồ cuối cùng cũng ý thức được lùi lại một bước.
Chính vào lúc này, một mũi tên như bạch hồng từ trên cao bổ nhào xuống, một tiếng kêu chói tai vang vọng trong hang phỉ, đồng tử Phó Chí Thành co thắt đột ngột nhưng lại không kịp tránh, mũi tên đó chuẩn xác sượt qua cái mão quan của Khoái Lan Đồ, xé đôi cái mão quan của Khoái Lan Đồ giữa không trung, đánh tan búi tóc, Khoái Lan Đồ biến thành một tên ma nam tóc tai rũ rượi. Lập tức mũi tên thẳng tắp xuyên qua ngực của trọng giáp, một phát đánh nát hai lớp thép, Phó Chí Thành bị tác động bởi lực công kích, lảo đảo ngã xuống, khí thế còn lại của thiết tiễn cũng không giảm, bỗng ghim vào mặt đất.
Mặt đất phát nổ thành tiếng, ba tên quân Nam Cương đồng thời lùi ra, mũi kiếm vừa hay ghim vào mắc xích của ba sợi dây buộc ngựa của họ.
Đuôi tiễn rung lắc không ngừng, phát ra tiếng ong ong như ong kêu.
"Quá xấc xược rồi," Trường Canh nói rất nhỏ, sau đó, trong lúc mọi người còn đang hoảng sợ nhìn lại, cậu lại kéo thêm một cây tên khác, nói với Thẩm Dịch: "Thẩm tướng quân đừng quên, còn có một người."
Thẩm Dịch vẫn còn đang thổi hồn vào đường tên tuyệt vời của cậu, cả nửa buổi mới mở miệng nói chuyện được: "...Thứ cho thần nghĩ không ra."
Trường Canh: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Thẩm Dịch kinh ngạc, thất thanh: "Cái gì?"
Trường Canh: "Đúng vậy, chính là ngài."
Cố Quân bên dưới gác không nhìn ra được một chút thành thạo thường ngày, bởi vì sắc mặt căng thẳng đến mức lãnh đạm: "Khoái tuần phủ, ta vẫn luôn muốn thỉnh giáo một chuyện, là ai đã cho ông cái lá gan nuôi dưỡng tư binh nhiều như vậy?"
Khoái Lan Đồ mặt không còn giọt máu, bên tai tràn ngập cái tiếng ong ong của thiết tiễn đó, không rõ là Cố Quân đang đứng về bên nào, nhất thời hoảng loạn: "Đại...đại soái có điều không biết, nam trung tuần phủ được đặt ở biên cương, vì để đề phòng bạo dân tác loạn, nên triều đình đặc cách, có thể có một nhánh phòng vệ quân..."
Cố Quân: "Phòng vệ quân trong thiên hạ, trừ ngự lâm quân của hoàng thượng, giáp thép hỏa cơ không thể dùng khinh cừu kỵ binh trở lên, hộp vàng trên trọng giáp của ngự lâm quân cũng không được vượt quá lục ấn ~ Khoái Lan Đồ, là ta nhớ sai hay ngươi nhớ sai?"
Khoái Lan Đồ thở ra một hơi kinh ngạc.
Hắn ta đương nhiên biết là hắn ta vượt quyền, nhưng chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể chụp một cái tội lớn, nhưng nếu như có thể lật đổ được Phó Chí Thành, để cho lệnh kích trống được tiến hành, thì đó chính là một lỗi nhỏ trong khi lập đại công, căn bản là không đáng gì, việc đã đến bước này, tuyệt đối không thể quay đầu, hắn nắm chặt nắm đấm, u uất nói: "Loạn thần tặc tử ở kia, hầu gia bây giờ lại muốn cùng ta tranh luận việc chế tạo hộ vệ quân vượt mức cho phép sao?"
Ấn đường Cố Quân nhíu nhẹ, giống như là không quen khua môi múa mép với người khác, cứ như y và cái người năm đó ở trên thuyền phản quân đông hải mồm mép lanh lợi là không cùng một người vậy, Khoái Lan Đồ lập tức tự cho rằng mình đã nắm được một tia thần sắc xẹt qua của y, đột nhiên cảm thấy An Định hầu trong truyền thuyết cũng chẳng có gì đáng sợ.
Khoái Lan Đồ không thèm đếm xỉa, nghĩ: "Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên còn non có thân phận cao quý mà thôi, không có cựu bộ của lão hầu gia, Cố Quân là cái thá gì?"
Phó Chí Thành tức giận hét: "Ngươi nói ai là loạn thần tặc tử!"
Khoái Lan Đồ: "Các vị, chúng ta bây giờ đã bị phản quân bao vây, kế hoạch ngày hôm nay chỉ có bắt giặc bắt vua, không để chúng có cơ hội trở tay, cũng xin cái vị đây quản tốt thuộc hạ của mình, không được bỏ qua cho phản tặc!"
Phó Chí Thành tức giận cười ngược trở lại, hắn vốn khuôn mặt xấu xí, cười lên càng giống với ác quỷ: "Bắt ta, ngươi thử xem!"
Lời mới vừa dứt, thân binh của Phó Chí Thành xông lên trước, một đám huyên náo trong đại điện hang ổ sơn phỉ, thân vệ quân Nam Cương và đội phòng vệ tuần phủ tức khắc đánh giáp lá cà nhau.
Một cái hang phỉ bé tí ti chớp nhoáng đã bị giáp khí nhồi nhét chật cứng.
Thẩm Dịch không hiểu nổi tại sao Cố Quân vẫn còn giả sợ ngồi xem náo nhiệt, bị tiếng hét sát thanh kích động, suýt chút là xoay người đi xuống gác, vừa xoay người đã thấy, Trường Canh mặt không biến sắc, đầu mũi tên từ đầu tới cuối không rời khỏi khu vực xung quanh Cố Quân, tên nào gan to hơn trời dám tiến gần thì xuyên tên đó một xiên.
"Thẩm tướng quân yên tâm, trong lòng nghĩa phụ có tính toán, ta cũng canh chừng đây rồi." Lúc Trường Canh nói chuyện có một cảm giác chân thật đáng tin không lộ ra.
Nhất thời trong lòng Thẩm Dịch sinh ra một ý nghĩ ~ Cố Quân vừa rồi tận lực khích hóa mâu thuẫn giữa Phó Chí Thành và Khoái Lan Đồ là đang mượn dao giết người sao?
Trường Canh: "Hôm nay nếu như Phó Chí Thành bị hạ, vị trí thống soái Nam Cương sẽ trống, hoàng thượng tuy là bảo thủ cố chấp, nhưng cũng biết nặng nhẹ, ở trọng địa biên cương, bắt buộc phải cần một đại tướng đến thủ, khắp triều đình, không một ai có kinh nghiệm hơn Thẩm tướng quân ~ Huống hồ nói cho cùng, hoàng thượng áp chế binh quyền của nghĩa phụ ta, chỉ là cái bệnh nghi ngờ quá nặng mà thôi, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau vẫn còn cảm tình, an nguy Đại Lương cũng vẫn còn đè lên vai nghĩa phụ ta. Ban hành lệnh kích trống, huyền thiết hổ phù chỉ còn là cái tên, không có tác dụng, mặc kệ ai làm thống soái Nam Cương, đều là có quyền quản lý nhưng không có binh quyền thực tế, nghĩa phụ nếu như đã bày rõ thái độ, hoàng thượng không lẽ không nên vừa đấm vừa xoa, tạo điều kiện cho Thẩm tướng quân hay sao?"
Nói đến đây, Trường Canh ngừng một lúc, cười nói: "Thẩm tướng quân ngài xem, hoàng thượng tuy là chẳng ưa gì một đệ đệ trên trời rơi xuống như ta, nhưng mỗi năm thưởng lộc nên có một phần cũng không thiếu, cộng lại còn cao hơn bổng lộc của nghĩa phụ nữa."
Thẩm Dịch đã sơ sót vấn đề phức tạp "rốt cuộc trong phủ là ai đang chăm sóc gia đình", y chấn kinh nhìn Trường Canh, thần sắc thay đổi lia lịa, rất lâu sau mới cảm thán: "Điện hạ thật sự đã khác trước rồi."
Thiếu niên năm đó bọn họ mang về từ tiểu trấn Nhạn Hồi đơn thuần bướng bỉnh như vậy, mọi hỉ nộ ai lạc đều hiện hết trong mắt, trong lòng Thẩm Dịch thầm thán phục lòng kiên định của cậu ~ nếu đổi lại là một đứa trẻ bình thường khác, trong một đêm biến từ thiếu niên tiểu trấn thành hoàng tử đương triều, sớm đã bị phồn hoa che mờ mắt, nhưng Trường Canh lúc đó vẫn là một đứa nhỏ chưa biết vinh hoa phú quý là gì, vậy mà lại dám kiên quyết rời khỏi hầu phủ, thà là ngao du trời cao biển rộng, cũng không muốn làm một điện hạ cao quý nhưng lại ếch ngồi đáy giếng.
Lúc này trong tình thế căng thẳng, đứa nhỏ lại đang cùng y nói chuyện về thế cục thiên hạ, khắp người đã không còn một chút trẻ con nào, thay đổi hoàn toàn khiến y vô cùng kinh ngạc.
Trường Canh không trả lời, bốn năm nay, từ cơ thể đến trái tim, không có một lúc nào cậu dám lười nhác, không phải là để kiến công lập nghiệp gì, mà là muốn nhanh chóng mạnh mẽ lên, có một ngày mạnh mẽ đến mức có thể cùng ô nhĩ cốt cười cười nói nói...có thể bảo vệ một người.
"Vấn đề lớn nhất trước mắt của triều ta là thiếu tiền," Trường Canh nói, "Hải vận tuy là mở ra, nhưng người trung nguyên rất ít ra biển, hải phòng cũng chỉ có nhiêu đó việc, dựa vào người dương tới lui buôn bán như con thoi, nói cho cùng, lợi ích to lớn vẫn là mấy con thuyền thương của người dương chạy tới chạy lui kiếm được, một chút chảy vào đó còn không đủ cho hoàng thượng bí mật mua tử lưu kim của người tây dương."
Thẩm Dịch: "Đây chỉ là nhất thời, vốn không phải không có lối thoát."
Trường Canh giống như cười một cái: "Không tệ, mùa xuân năm nay ta có đi qua con đường tơ lụa, nhìn thấy lối vào Lâu Lan phồn hoa khó tin, nghĩ lại thì đây là một tay nghĩa phụ ta trấn thủ, trong lòng không kiềm được có chút thích thú nơi đây ~ nhiều nhất là ba năm, con đường tơ lụa có thể triệt để mở rộng, chính thức xuyên khắp Đại Lương, đợi đến lúc bách tính có thể thật sự có được lợi từ đó, thì tất sẽ có đủ ngân bạc chảy vào quốc khố, đến lúc đó, linh khu viện không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc nữa, quân hưởng khắp nơi đều đầy đủ, binh cường mã tráng, còn ai dám xâm phạm? Vậy thì binh bộ có quyền quyết định, hay nghĩa phụ ta có quyền quyết định, trong mắt của người, có lẽ chẳng có gì khác nhau."
Thẩm Dịch im lặng không nói, y không biết tại sao xa cách năm năm, Trường Canh ngược lại lại càng hiểu Cố Quân hơn.
Nhưng cậu nói không sai một chữ.
Mấy năm trước, Cố Quân còn thường nói muốn đánh người này đánh người kia, từ lúc y tiếp quản con đường tơ lụa, vậy mà lại càng ngày càng ít nhắc về những chuyện này.
Một mặt là y càng ngày tuổi càng lớn, suy nghĩ nhiều hơn, phẫn nộ cũng giảm đi, còn một mặt...là Cố Quân từ đầu tới cuối đều không hề nghĩ tới muốn nắm giữ binh quyền, tỏ vẻ uy phong gì.
Truy cầu cả đời của y cũng chỉ là gia quốc an định.
Nếu có chiến tranh, liền mặc giáp lên ngựa, nếu cần thủ, y cũng nguyện ý làm một thủ vệ thương đạo thanh bần ở con đường tơ lụa.
Nghe nói là sự ăn ý và tín nhiệm giữa một tướng quân và một hộ giáp sư của người đó thì người khác không thể nào chen ngang được, trong lòng Trường Canh không tự chủ dấy lên một chút chua xót. Còn chưa đợi cậu chua xót tỉnh lại, bỗng nghe thấy âm thanh bổ xuống của một đôi cánh.
Một con chim đậu trên khung cửa sổ, Trường Canh ngẩn ra một lúc rồi thu cung tên về, con chim đó ngoan ngoãn đậu vào lòng bàn tay cậu. Thì ra là một con chim gỗ, làm cũng rất là linh hoạt.
Thẩm Dịch xuất thân linh khu viện, cái bệnh nhìn thấy thứ mình thích là sáng mắt đi theo cả đời, vừa thấy con chim đó, mắt của y sáng lên, lại không tiện đòi từ tay Trường Canh, thèm đến mức vò đầu bứt tai.
Trường Canh nhẹ nhàng móc vài cái khớp dưới bụng con chim, phần bụng con chim gỗ bật ra, lộ ra một cuộn giấy bên trong.
Trường Canh mở ra xem, sắc mặt bất động như sơn băng vậy mà lại có chút biến đổi nhẹ.
Thẩm Dịch: "Sao vậy?"
Lúc này, tầm mắt của Cố Quân dưới gác bắt được một sợi ánh sáng, y nhấc tay một cái, chỉ là đem cái tay dài khảnh và đẹp mắt như một quý công tử đó gác lên trên thanh kiếm ngay eo của mình.
Một sĩ binh Nam Cương thân hình nhỏ bé đột nhiên xông ra, trực tiếp một đường nhắm thẳng Khoái Lan Đồ, thị vệ huyền thiết của Cố Quân lập tức viện thủ tương cứu.
Khoái Lan Đồ còn chưa kịp bớt lo, lại thấy sĩ binh Nam Cương đó há miệng phun cái gì đó ra, bản năng hắn cảm giác không đúng rồi, quay đầu tránh né đã không còn kịp.
Một mũi phi tiêu bằng đầu ngón tay thẳng tắp dính lên cổ hắn, cùng lúc này, thị vệ huyền thiết một đao chém vào đầu của sĩ binh Nam Cương, dường như hoàn toàn là không thấy phi tiêu bay về Khoái đại nhân vậy.
Cổ họng Khoái Lan Đồ kịch liệt co giật vài cái, dường như đang muốn đưa tay túm lấy cái gì đó ~
Nhanh như một tia chớp, kẻ thích sát và bị thích sát cùng lúc mất mạng.
Tôn Tiêu bị dọa đâm "cạch" vào tường phía sau, Cố Quân đột nhiên cười với hắn ta một cái.
Giây kế tiếp, một tiếng kêu thảm chọc trời, trên nóc đại điện của hang phỉ treo cao vót lơ lửng bị tách ra một nửa, không đếm xuể có bao nhiêu huyền ưng gào thét sà xuống ~
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu muốn lợi dụng Cố Quân để bắt bớ Phó Chí Thành, không ngờ Cố Quân không đi theo nước cờ của họ, chưa đợi họ ra tay đã khích họa mâu thuẫn trước, mượn tay Phó Chí Thành giết Khoái Lan Đồ cứng đầu cứng cổ, thông qua một phương thức nào đó mà huyền thiết doanh xâm nhập vào Nam Cương, hiện thân thu phục Phó Chí Thành, lý do chính đáng, một mũi tên trúng hai con nhạn...
Nhưng mà không đúng.
Trường Canh bỗng xoay người nhào xuống dưới gác, cục diện này không hề đến đây là hết!
Khai mở cục diện không phải là Khoái Lan Đồ, không phải binh bộ, không phải Tôn Tiêu, thậm chí không phải Cố Quân...
Hai vạn người ngựa một đường áp chế binh đao của nhau, trong tiếng kim loại va vào nhau bay tứ hướng, người mà Phó Chí Thành mang đến cắn răng phân cao thấp xông lên.
Trông có vẻ hắn không giống như đến để thỉnh tội, mà lại giống như tới tìm Cố Quân hỏi tội.
Trú quân Nam Cương bên dưới bao vây Hạnh Tử Lâm thành từng vòng, dùng ánh mắt như hổ đói ép thẳng lên núi.
Khoái Lan Đồ không ngờ rằng hắn vậy mà lại gan to hơn trời, đến cả một chút hời hợt cũng không có, không hề mảy may đặt An Định hầu vào mắt, hàm cưới bất giác căng cứng.
Phó Chí Thành đưa người lên núi như một trận cuồng phong, vừa mới lộ diện thì một luồng sát khí mặn chát ập vào mặt.
Con chó cản đường Tôn Tiêu xông pha đi đầu, hoảng loạn lùi về sau giẫm lên một tên sơn phỉ đang bị trói dưới đất, sơn phỉ khóc thét lên một tiếng, đến độ hai cặp giò như đôi đũa của Tôn thị lang mềm nhũn.
Phó Chí Thành còn chưa kịp lên tiếng thì bên này đã có một tên phục sát dưới đất.
Trường Canh ở trên gác có chút hứng thú ngó xuống xem thử, nói với Thẩm Dịch đang há hốc mồm: "Ta nhớ ra rồi."
Thẩm Dịch vội rửa tai lắng nghe.
Trường Canh: "Đích muội của Tôn đại nhân gả cho vương quốc cữu làm thiếp...chậc, hoàng thượng cũng thật là, lại để cho tiểu cữu của tiểu cữu vào một cái binh bộ gì vậy chứ? Suốt ngày qua lại với một đám tướng quân chẳng ra gì, bản thân người không cảm thấy có lỗi sao?"
"..." Thẩm Dịch đơ cứng người một lúc, "Điện hạ vừa mới nói, đại soái vốn không hề toàn tâm toàn ý muốn giữ Phó Chí Thành, mong được chỉ bảo thêm."
Trường Canh: "Nếu không thì chúng ta ở lại hang phỉ này làm gì? Nếu như người đã quyết tâm giữ Phó Chí Thành thì bây giờ đã sớm lên ngựa xông vào đại doanh của trú quân Nam Cương hỏi tội rồi."
Thẩm Dịch không còn gì để nói, y vốn là cũng có nghi hoặc điểm này, chỉ là sự tin tưởng vô điều kiện đối với Cố Quân hơn chục năm nay, y còn tưởng Cố Quân còn có chiêu gì khác.
"Ta đoán khi nhìn thấy bọn sơn phỉ vô pháp vô thiên cản đường này, trong lòng nghĩa phụ đã có cân nhắc, nếu như Phó Chí Thành tự mình đến thỉnh tội, có lẽ nghĩa phụ niệm tình hắn có công vất vả, tha cho hắn một con đường, bây giờ thì..." Trường Canh cười một cái, "Tham không phải là cái tội, xảo quyệt không phải là cái tội, thậm chí ngu xuẩn cũng không phải là cái tội, nhưng Phó Chí Thành lại ngang nhiên khiêu khích huyền thiết doanh."
Ba đời thế hệ cực nhọc gầy dựng thành, uy danh của huyền thiết doanh một ngày vẫn còn, thì bất kể thực quyền thuộc về tay hoàng thượng hay là Cố Quân, đều có thể giữ được vẻ mặt yên ổn của Đại Lương.
Chỉ thấy Phó Chí Thành nhìn Cố Quân một lúc, cuối cùng vẫn còn chút lý trí, hắn cho kiếm vào trong vỏ, nghiêng người hành lễ: "Nhiều năm không gặp, Cố soái an hảo."
Hắn vừa cúi đầu, thân binh sau lưng Phó Chí Thành lần lượt thu vũ khí lại, đứng thành một bức tường người tận lực chức thủ, khí thế cũng nới lỏng một lúc.
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu mừng thầm trong lòng, xem ra nước cờ mời Cố Quân đến đã đi đúng rồi.
"Cũng không an lắm," Không ngờ Cố Quân nhìn Phó Chí Thành một lúc, bất ngờ lên tiếng: "Phó tướng quân, vừa rồi Khoái tuần phủ nói với ta, ngươi thân là tổng đốc tây nam, lại cấu kết thổ phỉ, cấu kết nam dương bên ngoài, có lòng mưu phản ~ chuyện này ngươi nghĩ thế nào?"
Phó Chí Thành: "..."
Ai cũng không thể ngờ, Cố Quân vậy mà còn ngốc hơn cả Phó Chí Thành, trước mặt vòng vây của trú quân Nam Cương, lại không hề đi đường vòng, trực tiếp thẩm vấn tại chỗ.
Bên dưới bỗng giương kiếm trương nỏ, Trường Canh trên gác thì vẫn cứ thong dong như vậy, cậu hình như cực kỳ vui vẻ với cái cung mà Cố Quân cho, món đồ vài chục cân lượng mà một khắc cũng không đặt xuống, từ đầu đến cuối đều vác sau lưng, lúc này tháo xuống rồi, không biết từ đâu moi ra được cái khăn tay, cẩn thận từng tí lau đi lau lại.
Thẩm Dịch đắn đo một lúc: "Nhưng nếu như ngài ấy từ bỏ Phó Chí Thành, há chẳng phải ngồi xem hoàng thượng cưỡng chế tiến hành lệnh kích trống?"
Trường Canh từ tốn nói: "Thẩm tướng quân có từng nghĩ qua, vừa mới ban hành lệnh kích trống, đến cả nông dân thôn dã còn biết lệnh kích trống chính là phân quyền với huyền thiết hổ phù của nghĩa phụ, thống soái khắp nơi lần lượt phản đối, tại sao người vẫn không chịu lên tiếng?"
Thẩm Dịch buột miệng: "Tại sao?"
Trường Canh: "Bởi vì từ nhỏ người đã lớn lên cùng hoàng thượng, hiểu cái tính bướng bỉnh ương ngạnh của người đó hơn ai hết. Một ngày mà lệnh kích trống chưa thành, thì là một ngày hoàng thượng không cách nào kiểm soát quân quyền, sẽ một ngày ăn ngủ không yên, phản đối thì cũng chỉ là lục đục nội bộ, quân thần bất hòa, tiểu nhân thừa cơ hội ngoi lên. Thỏa hiệp này sớm muộn cũng phải thực hiện, vấn đề là thỏa hiệp như thế nào."
Mấy từ cuối của cậu gần như bị át đi bởi tiếng gầm rống bên dưới.
Khoái Lan Đồ không phải là Tôn Tiêu có lá gan chuột nhắt, nghe Cố Quân hỏi vậy, liền biết chuyện này không thể để yên rồi, hôm nay Hạnh Tử Lâm này, không phải hắn chết thì chính là Phó Chí Thành vong. Dưới núi vẫn còn có trú quân Nam Cương, lắm lời thì chết nhanh, chi bằng nhân lúc tên họ Cố còn chưa phản ứng kịp, một tay bắt hắn lại, dưới núi có nhiều hơn trú quân đi nữa cũng như rắn mất đầu, còn không phải tùy ý giẫm đạp sao?
Khoái tuần phủ vậy là nắm thời cơ, trực tiếp vượt mặt Cố Quân, chỉ vào Phó Chí Thành: "Bắt tên loạn thần tặc tử này lại!"
Gia tướng tuần phủ xung quanh sớm đã chực chờ, vừa nghe lệnh lập tức xông lên.
Trường Canh rút từ trong sọt một mũi tên sắt nặng trình trịch, ở trên gác từ từ kéo cung, đuôi cung phả ra sương trắng li ti, phun vào một bên mặt cậu, khuôn mặt đó dính chút hơi nước, càng lộ ra thêm nét anh tuấn dịu dàng như ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dịch thầm kinh ngạc, cái cung này là đặc chế cho Cố Quân, tuy là nói có gắn hộp vàng, nhưng mà muốn đạt đến hiệu quả của bạch hồng tiễn, cũng vạn vạn không phải một người bình thường có thể kéo được, Trường Canh kéo căng cung, nhắm chuẩn, hai tay vững như thạch bàn, một chút cũng không ngờ, công phu của vị tiểu điện hạ này e là không chỉ "chưa gác xuống" mà thôi.
Thẩm Dịch: "Cứ cho là đại soái muốn thỏa hiệp, ai lại có thể thay Phó tướng quân thu dọn cục diện rối rắm ở Nam Cương?"
Trường Canh: "Mời nói rõ."
Thẩm Dịch rất nhanh lật hết một trang võ tướng lớn nhỏ trong triều: "Trừ đề đốc Giang Nam thủy lục mới nhậm chức Triệu Hữu Phương có vài phần kiên nhẫn ra, những người khác đều không có khả năng lắm, có thể là không thiếu tướng mạnh, nhưng để làm thống soái một phương, chỉ đánh không thì không được, thâm niên và kinh nghiệm không thể thiếu, còn phải có thể tranh luận với lũ vô dụng binh bộ và thế lực địa phương, hoàng thượng không thể nào đem thống soái thủy quân kéo tới đại sơn Nam Cương chứ?"
Phó Chí Thành bên dưới gác đương nhiên là không chịu bó tay chờ chết, đại quân Nam Cương không hổ danh anh dũng vô song, một nhát kiếm liền hạ một cái đầu, xoay người ứng chiến với hàng trọng giáp sau lưng đang ép đến, không tránh không né, huơ kiếm xông lên, bay người lên giẫm vào vai trọng kiếm, cả người lộn nhào trên không, ba tên quân tùy hành Nam Cương mới phản ứng lại, theo sát nghênh chiến, sợi dây buộc ngựa trong tay cuộn lại, quấn chặt đám trọng giáp đó.
Hỏa cơ cùng với Phó Chí Thành đồng thời phát ra âm thanh gầm rống, hai tay của tên Phó Chí Thành đó cầm kiếm, đâm mạnh xuống, chuẩn xác đâm vào chỗ trống giữa cổ của trọng giáp, một kiếm đâm xuyên qua cổ của người bên trong trọng giáp, trọng giáp cứng đờ nhích một bước về phía trước rồi bất động tại chỗ ~
Máu lúc này mới nhỏ xuống như suối.
Phó Chí Thành cưỡi trên vai trọng giáp, đưa tay mò vết máu trên kiếm, mắt chim ưng quắc về phía Khoái Lan Đồ.
Khoái Lan Đồ cuối cùng cũng ý thức được lùi lại một bước.
Chính vào lúc này, một mũi tên như bạch hồng từ trên cao bổ nhào xuống, một tiếng kêu chói tai vang vọng trong hang phỉ, đồng tử Phó Chí Thành co thắt đột ngột nhưng lại không kịp tránh, mũi tên đó chuẩn xác sượt qua cái mão quan của Khoái Lan Đồ, xé đôi cái mão quan của Khoái Lan Đồ giữa không trung, đánh tan búi tóc, Khoái Lan Đồ biến thành một tên ma nam tóc tai rũ rượi. Lập tức mũi tên thẳng tắp xuyên qua ngực của trọng giáp, một phát đánh nát hai lớp thép, Phó Chí Thành bị tác động bởi lực công kích, lảo đảo ngã xuống, khí thế còn lại của thiết tiễn cũng không giảm, bỗng ghim vào mặt đất.
Mặt đất phát nổ thành tiếng, ba tên quân Nam Cương đồng thời lùi ra, mũi kiếm vừa hay ghim vào mắc xích của ba sợi dây buộc ngựa của họ.
Đuôi tiễn rung lắc không ngừng, phát ra tiếng ong ong như ong kêu.
"Quá xấc xược rồi," Trường Canh nói rất nhỏ, sau đó, trong lúc mọi người còn đang hoảng sợ nhìn lại, cậu lại kéo thêm một cây tên khác, nói với Thẩm Dịch: "Thẩm tướng quân đừng quên, còn có một người."
Thẩm Dịch vẫn còn đang thổi hồn vào đường tên tuyệt vời của cậu, cả nửa buổi mới mở miệng nói chuyện được: "...Thứ cho thần nghĩ không ra."
Trường Canh: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Thẩm Dịch kinh ngạc, thất thanh: "Cái gì?"
Trường Canh: "Đúng vậy, chính là ngài."
Cố Quân bên dưới gác không nhìn ra được một chút thành thạo thường ngày, bởi vì sắc mặt căng thẳng đến mức lãnh đạm: "Khoái tuần phủ, ta vẫn luôn muốn thỉnh giáo một chuyện, là ai đã cho ông cái lá gan nuôi dưỡng tư binh nhiều như vậy?"
Khoái Lan Đồ mặt không còn giọt máu, bên tai tràn ngập cái tiếng ong ong của thiết tiễn đó, không rõ là Cố Quân đang đứng về bên nào, nhất thời hoảng loạn: "Đại...đại soái có điều không biết, nam trung tuần phủ được đặt ở biên cương, vì để đề phòng bạo dân tác loạn, nên triều đình đặc cách, có thể có một nhánh phòng vệ quân..."
Cố Quân: "Phòng vệ quân trong thiên hạ, trừ ngự lâm quân của hoàng thượng, giáp thép hỏa cơ không thể dùng khinh cừu kỵ binh trở lên, hộp vàng trên trọng giáp của ngự lâm quân cũng không được vượt quá lục ấn ~ Khoái Lan Đồ, là ta nhớ sai hay ngươi nhớ sai?"
Khoái Lan Đồ thở ra một hơi kinh ngạc.
Hắn ta đương nhiên biết là hắn ta vượt quyền, nhưng chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể chụp một cái tội lớn, nhưng nếu như có thể lật đổ được Phó Chí Thành, để cho lệnh kích trống được tiến hành, thì đó chính là một lỗi nhỏ trong khi lập đại công, căn bản là không đáng gì, việc đã đến bước này, tuyệt đối không thể quay đầu, hắn nắm chặt nắm đấm, u uất nói: "Loạn thần tặc tử ở kia, hầu gia bây giờ lại muốn cùng ta tranh luận việc chế tạo hộ vệ quân vượt mức cho phép sao?"
Ấn đường Cố Quân nhíu nhẹ, giống như là không quen khua môi múa mép với người khác, cứ như y và cái người năm đó ở trên thuyền phản quân đông hải mồm mép lanh lợi là không cùng một người vậy, Khoái Lan Đồ lập tức tự cho rằng mình đã nắm được một tia thần sắc xẹt qua của y, đột nhiên cảm thấy An Định hầu trong truyền thuyết cũng chẳng có gì đáng sợ.
Khoái Lan Đồ không thèm đếm xỉa, nghĩ: "Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên còn non có thân phận cao quý mà thôi, không có cựu bộ của lão hầu gia, Cố Quân là cái thá gì?"
Phó Chí Thành tức giận hét: "Ngươi nói ai là loạn thần tặc tử!"
Khoái Lan Đồ: "Các vị, chúng ta bây giờ đã bị phản quân bao vây, kế hoạch ngày hôm nay chỉ có bắt giặc bắt vua, không để chúng có cơ hội trở tay, cũng xin cái vị đây quản tốt thuộc hạ của mình, không được bỏ qua cho phản tặc!"
Phó Chí Thành tức giận cười ngược trở lại, hắn vốn khuôn mặt xấu xí, cười lên càng giống với ác quỷ: "Bắt ta, ngươi thử xem!"
Lời mới vừa dứt, thân binh của Phó Chí Thành xông lên trước, một đám huyên náo trong đại điện hang ổ sơn phỉ, thân vệ quân Nam Cương và đội phòng vệ tuần phủ tức khắc đánh giáp lá cà nhau.
Một cái hang phỉ bé tí ti chớp nhoáng đã bị giáp khí nhồi nhét chật cứng.
Thẩm Dịch không hiểu nổi tại sao Cố Quân vẫn còn giả sợ ngồi xem náo nhiệt, bị tiếng hét sát thanh kích động, suýt chút là xoay người đi xuống gác, vừa xoay người đã thấy, Trường Canh mặt không biến sắc, đầu mũi tên từ đầu tới cuối không rời khỏi khu vực xung quanh Cố Quân, tên nào gan to hơn trời dám tiến gần thì xuyên tên đó một xiên.
"Thẩm tướng quân yên tâm, trong lòng nghĩa phụ có tính toán, ta cũng canh chừng đây rồi." Lúc Trường Canh nói chuyện có một cảm giác chân thật đáng tin không lộ ra.
Nhất thời trong lòng Thẩm Dịch sinh ra một ý nghĩ ~ Cố Quân vừa rồi tận lực khích hóa mâu thuẫn giữa Phó Chí Thành và Khoái Lan Đồ là đang mượn dao giết người sao?
Trường Canh: "Hôm nay nếu như Phó Chí Thành bị hạ, vị trí thống soái Nam Cương sẽ trống, hoàng thượng tuy là bảo thủ cố chấp, nhưng cũng biết nặng nhẹ, ở trọng địa biên cương, bắt buộc phải cần một đại tướng đến thủ, khắp triều đình, không một ai có kinh nghiệm hơn Thẩm tướng quân ~ Huống hồ nói cho cùng, hoàng thượng áp chế binh quyền của nghĩa phụ ta, chỉ là cái bệnh nghi ngờ quá nặng mà thôi, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau vẫn còn cảm tình, an nguy Đại Lương cũng vẫn còn đè lên vai nghĩa phụ ta. Ban hành lệnh kích trống, huyền thiết hổ phù chỉ còn là cái tên, không có tác dụng, mặc kệ ai làm thống soái Nam Cương, đều là có quyền quản lý nhưng không có binh quyền thực tế, nghĩa phụ nếu như đã bày rõ thái độ, hoàng thượng không lẽ không nên vừa đấm vừa xoa, tạo điều kiện cho Thẩm tướng quân hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, Trường Canh ngừng một lúc, cười nói: "Thẩm tướng quân ngài xem, hoàng thượng tuy là chẳng ưa gì một đệ đệ trên trời rơi xuống như ta, nhưng mỗi năm thưởng lộc nên có một phần cũng không thiếu, cộng lại còn cao hơn bổng lộc của nghĩa phụ nữa."
Thẩm Dịch đã sơ sót vấn đề phức tạp "rốt cuộc trong phủ là ai đang chăm sóc gia đình", y chấn kinh nhìn Trường Canh, thần sắc thay đổi lia lịa, rất lâu sau mới cảm thán: "Điện hạ thật sự đã khác trước rồi."
Thiếu niên năm đó bọn họ mang về từ tiểu trấn Nhạn Hồi đơn thuần bướng bỉnh như vậy, mọi hỉ nộ ai lạc đều hiện hết trong mắt, trong lòng Thẩm Dịch thầm thán phục lòng kiên định của cậu ~ nếu đổi lại là một đứa trẻ bình thường khác, trong một đêm biến từ thiếu niên tiểu trấn thành hoàng tử đương triều, sớm đã bị phồn hoa che mờ mắt, nhưng Trường Canh lúc đó vẫn là một đứa nhỏ chưa biết vinh hoa phú quý là gì, vậy mà lại dám kiên quyết rời khỏi hầu phủ, thà là ngao du trời cao biển rộng, cũng không muốn làm một điện hạ cao quý nhưng lại ếch ngồi đáy giếng.
Lúc này trong tình thế căng thẳng, đứa nhỏ lại đang cùng y nói chuyện về thế cục thiên hạ, khắp người đã không còn một chút trẻ con nào, thay đổi hoàn toàn khiến y vô cùng kinh ngạc.
Trường Canh không trả lời, bốn năm nay, từ cơ thể đến trái tim, không có một lúc nào cậu dám lười nhác, không phải là để kiến công lập nghiệp gì, mà là muốn nhanh chóng mạnh mẽ lên, có một ngày mạnh mẽ đến mức có thể cùng ô nhĩ cốt cười cười nói nói...có thể bảo vệ một người.
"Vấn đề lớn nhất trước mắt của triều ta là thiếu tiền," Trường Canh nói, "Hải vận tuy là mở ra, nhưng người trung nguyên rất ít ra biển, hải phòng cũng chỉ có nhiêu đó việc, dựa vào người dương tới lui buôn bán như con thoi, nói cho cùng, lợi ích to lớn vẫn là mấy con thuyền thương của người dương chạy tới chạy lui kiếm được, một chút chảy vào đó còn không đủ cho hoàng thượng bí mật mua tử lưu kim của người tây dương."
Thẩm Dịch: "Đây chỉ là nhất thời, vốn không phải không có lối thoát."
Trường Canh giống như cười một cái: "Không tệ, mùa xuân năm nay ta có đi qua con đường tơ lụa, nhìn thấy lối vào Lâu Lan phồn hoa khó tin, nghĩ lại thì đây là một tay nghĩa phụ ta trấn thủ, trong lòng không kiềm được có chút thích thú nơi đây ~ nhiều nhất là ba năm, con đường tơ lụa có thể triệt để mở rộng, chính thức xuyên khắp Đại Lương, đợi đến lúc bách tính có thể thật sự có được lợi từ đó, thì tất sẽ có đủ ngân bạc chảy vào quốc khố, đến lúc đó, linh khu viện không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc nữa, quân hưởng khắp nơi đều đầy đủ, binh cường mã tráng, còn ai dám xâm phạm? Vậy thì binh bộ có quyền quyết định, hay nghĩa phụ ta có quyền quyết định, trong mắt của người, có lẽ chẳng có gì khác nhau."
Thẩm Dịch im lặng không nói, y không biết tại sao xa cách năm năm, Trường Canh ngược lại lại càng hiểu Cố Quân hơn.
Nhưng cậu nói không sai một chữ.
Mấy năm trước, Cố Quân còn thường nói muốn đánh người này đánh người kia, từ lúc y tiếp quản con đường tơ lụa, vậy mà lại càng ngày càng ít nhắc về những chuyện này.
Một mặt là y càng ngày tuổi càng lớn, suy nghĩ nhiều hơn, phẫn nộ cũng giảm đi, còn một mặt...là Cố Quân từ đầu tới cuối đều không hề nghĩ tới muốn nắm giữ binh quyền, tỏ vẻ uy phong gì.
Truy cầu cả đời của y cũng chỉ là gia quốc an định.
Nếu có chiến tranh, liền mặc giáp lên ngựa, nếu cần thủ, y cũng nguyện ý làm một thủ vệ thương đạo thanh bần ở con đường tơ lụa.
Nghe nói là sự ăn ý và tín nhiệm giữa một tướng quân và một hộ giáp sư của người đó thì người khác không thể nào chen ngang được, trong lòng Trường Canh không tự chủ dấy lên một chút chua xót. Còn chưa đợi cậu chua xót tỉnh lại, bỗng nghe thấy âm thanh bổ xuống của một đôi cánh.
Một con chim đậu trên khung cửa sổ, Trường Canh ngẩn ra một lúc rồi thu cung tên về, con chim đó ngoan ngoãn đậu vào lòng bàn tay cậu. Thì ra là một con chim gỗ, làm cũng rất là linh hoạt.
Thẩm Dịch xuất thân linh khu viện, cái bệnh nhìn thấy thứ mình thích là sáng mắt đi theo cả đời, vừa thấy con chim đó, mắt của y sáng lên, lại không tiện đòi từ tay Trường Canh, thèm đến mức vò đầu bứt tai.
Trường Canh nhẹ nhàng móc vài cái khớp dưới bụng con chim, phần bụng con chim gỗ bật ra, lộ ra một cuộn giấy bên trong.
Trường Canh mở ra xem, sắc mặt bất động như sơn băng vậy mà lại có chút biến đổi nhẹ.
Thẩm Dịch: "Sao vậy?"
Lúc này, tầm mắt của Cố Quân dưới gác bắt được một sợi ánh sáng, y nhấc tay một cái, chỉ là đem cái tay dài khảnh và đẹp mắt như một quý công tử đó gác lên trên thanh kiếm ngay eo của mình.
Một sĩ binh Nam Cương thân hình nhỏ bé đột nhiên xông ra, trực tiếp một đường nhắm thẳng Khoái Lan Đồ, thị vệ huyền thiết của Cố Quân lập tức viện thủ tương cứu.
Khoái Lan Đồ còn chưa kịp bớt lo, lại thấy sĩ binh Nam Cương đó há miệng phun cái gì đó ra, bản năng hắn cảm giác không đúng rồi, quay đầu tránh né đã không còn kịp.
Một mũi phi tiêu bằng đầu ngón tay thẳng tắp dính lên cổ hắn, cùng lúc này, thị vệ huyền thiết một đao chém vào đầu của sĩ binh Nam Cương, dường như hoàn toàn là không thấy phi tiêu bay về Khoái đại nhân vậy.
Cổ họng Khoái Lan Đồ kịch liệt co giật vài cái, dường như đang muốn đưa tay túm lấy cái gì đó ~
Nhanh như một tia chớp, kẻ thích sát và bị thích sát cùng lúc mất mạng.
Tôn Tiêu bị dọa đâm "cạch" vào tường phía sau, Cố Quân đột nhiên cười với hắn ta một cái.
Giây kế tiếp, một tiếng kêu thảm chọc trời, trên nóc đại điện của hang phỉ treo cao vót lơ lửng bị tách ra một nửa, không đếm xuể có bao nhiêu huyền ưng gào thét sà xuống ~
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu muốn lợi dụng Cố Quân để bắt bớ Phó Chí Thành, không ngờ Cố Quân không đi theo nước cờ của họ, chưa đợi họ ra tay đã khích họa mâu thuẫn trước, mượn tay Phó Chí Thành giết Khoái Lan Đồ cứng đầu cứng cổ, thông qua một phương thức nào đó mà huyền thiết doanh xâm nhập vào Nam Cương, hiện thân thu phục Phó Chí Thành, lý do chính đáng, một mũi tên trúng hai con nhạn...
Nhưng mà không đúng.
Trường Canh bỗng xoay người nhào xuống dưới gác, cục diện này không hề đến đây là hết!
Khai mở cục diện không phải là Khoái Lan Đồ, không phải binh bộ, không phải Tôn Tiêu, thậm chí không phải Cố Quân...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro