Nam Dương
Priest
2024-10-02 16:27:16
Thủ lĩnh phỉ đạo Tịnh Hư vốn không hề nghi ngờ, vội vã đi theo "trú quân Nam Cương" đến cứu viện, cứ đi cứ đi, tên sơn phỉ già nghề kinh nghiệm phong phú đã phát hiện vấn đề ~ tên dẫn đường đó hình như đang dẫn dụ họ đi về nơi mà sơn phỉ thường "gõ chuông".
Trong các cụm núi tây nam thường có những nơi thế này, địa thế cực kỳ phức tạp, như một mê cung tự nhiên, nếu không phải là rắn độc nằm vùng thì vào rồi sẽ tìm không được lối ra, lỗ hỏng san sát, người trong núi mà mai phục thì có thể nói là xuất thần nhập quỷ.
Sơn phỉ bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để dụ người vào đó, tiếp đến là chặn lối ra cướp giết, cướp ở nơi thế này thì chỉ có thể cướp đâu chuẩn đó, là nơi chuyên dùng để đối phó với tiêu khách và băng nhóm giang hồ, tiếng lóng gọi là "gõ chuông".
Tịnh Hư tuy là chạy rất vội nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trước khi tiến vào, bừng tỉnh kinh ngạc, ý thức được đây là một "cái nắp chuông", sau lưng hắn toát một lớp mồ hôi lạnh, đột nhiên dừng bước chân, chất vấn "trú quân Nam Cương" dẫn đường. Chỉ vài ba câu, sơ hở đã chất chồng, tên dẫn đường đó đột nhiên nổi lên dục vọng hại người, sau khi bị đám sơn phỉ khắc chế thì dùng độc tự tẫn.
Trong lòng Tịnh Hư một bụng ngờ vực, lập tức lệnh thủ hạ trở về, trên đường quay lại thì gặp hai huynh đệ trong trại máu me đầy người, lúc này mới biết hang ổ bị người ta vén tung rồi, họ hoảng loạn trở về thì chỉ thấy một đống hoang tàn, thi thể cháy rụi trải đầy mặt đất.
Mười năm tích lũy, một đêm thành tro bụi.
"Đại ca!" Một tên sơn phỉ khuôn mặt nhếch nhác lảo đảo chạy tới, kéo tay Tịnh Hư, "Mật đạo, đừng hoảng, chúng ta vẫn còn mật đạo!"
Tây nam nhiều núi, bọn sơn phỉ đa số là thỏ khôn ba lỗ, thường chừa rất nhiều mật đạo trong núi, có thể độn thổ.
Nếu như có kẻ địch giết tới trên núi, người trên núi chỉ một chiêu che mắt là có thể thuận theo mật đạo chạy khắp mười vạn ngọn núi, chính là kiểu huyền ưng trên trời cũng không bắt được chuột đùn dưới đất.
Tên sơn phỉ khác vừa nghe câu này thì ánh mắt sáng lên.
Tịnh Hư dáo dác, thần sắc cứng đờ, không một chút nào vui mừng.
Hắn trơ mắt nhìn thuộc hạ ôm lấy hy vọng, vui vẻ đi tìm mật đạo ~ trong lòng hắn biết rõ mật đạo chẳng có tác dụng.
Nếu như đối phương chỉ là đao thật thương thật đánh giết lên núi thì đại bộ phận người trên núi đều có thể thuận lợi thoát thân theo mật đạo, bất luận thế nào cũng không thể động được đến căn cứ địa, nhưng họ vậy mà lại đốt cả núi.
Đến cả Khoái Lan Đồ còn không biết ngọn lửa của mình đã đốt đi những gì.
Tịnh Hư đứng hình hồi lâu, bỗng có một tiếng ai oán chói tai ở không xa lắm, hắn nghe cái tên đi tìm mật đạo tuyệt vọng nói: "Mật đạo sụp hết rồi!"
Thủ lĩnh phỉ đạo nhắm mắt lại ~ quả nhiên.
Ở trong mật thất bên dưới ngọn núi có vẻ ngoài không mấy thu hút này, không phải chứa vàng bạc bình thường như Hạnh Tử Lâm, mà là tử lưu kim.
Tử lưu kim mà triều đình phân phát xuống, đến cả huyền thiết doanh mà còn hụt gấu hở vai, đừng nói gì đến trú quân Nam Cương, Phó Chí Thành đương nhiên cũng có đường đi của mình. Khoái Lan Đồ nhận được mật báo, biết được Phó Chí Thành và Tịnh Hư có qua lại thân thiết, nhưng hắn không hề biết rằng thật ra Tịnh Hư chính là "chưởng quỹ" mà Phó Chí Thành dùng để lén lút buôn lậu tử lưu kim.
Việc làm của sơn phỉ chính là cướp của giết người, món làm ăn đục nước béo cò, Tịnh Hư thay Phó Chí Thành ra mặt tiếp cận chợ đen, lén lút vận chuyển tử lưu kim, bản thân cũng không thể không chiếm chút hời, nhưng hắn tự nhận mình không tham, mỗi lần chỉ giữ lại một phần, chuyện này Phó Chí Thành biết và cũng luôn nhắm mắt làm ngơ.
Chính vào trước lúc này, Tịnh Hư vừa mới nhận về tay một lượng tử lưu kim của trú quân Nam Cương, mật đạo dưới núi của hắn cũng vừa hay còn lại một phần tử lưu kim đó, ai biết được nó lại là quân bài chí mệnh, sau khi dẫn lửa đã nổ sập toàn bộ mật đạo trong núi, giết sạch sẽ người trong cả ngọn núi.
Đây là trùng hợp sao? Đây có thể là thật sự trùng hợp sao?
Tịnh Hư nhớ rõ rất lâu trước đây, có người nói với hắn "quân tử ví như nghĩa, tiểu nhân ví như lợi, vì lợi mà hợp, tất vì lợi mà tan", hắn và Phó Chí Thành vì lợi mà hợp, bây giờ chuyện bại lộ, Phó Chí Thành đương nhiên có thể vứt bỏ hắn, sơn phỉ khắp đỉnh núi, trừ đi một Tịnh Hư còn có thể bồi dưỡng ra vô số người khác.
Có một thuộc hạ khóc lóc nói: "Đại ca, chúng ta đào mật đạo lên đi, nói không chừng còn có người còn sống."
Tịnh Hư chỉ im lặng đứng đó lắc đầu.
"Đại ca!"
Tiếng khóc khắp nơi, Tịnh Hư đột nhiên quát lên: "Đủ rồi!"
Tất cả những tên còn sống đứng trên mặt đất khô cằn nhìn hắn.
"Đi theo ta." Ánh mắt Tịnh Hư đỏ dần lên, giống như một con hung thú chuẩn bị cắn người, hắn hạ tông giọng cực thấp, nghiến răng nghiến lợi, "Phó Chí Thành bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa ~ bao nhiêu năm nay, thật sự cho rằng ta không có cách đối phó với hắn sao?"
"Nam Cương núi nhiều, hang phỉ nhiều, những đám sơn phỉ này tự thành hệ thống với nhau, hoàn toàn không phải là mạnh ai nấy xưng vương, trước mắt chúng ta biết được có tổng cộng ba tên thủ lĩnh," Trong hang phỉ Hạnh Tử Lâm, Trường Canh lấy ra một bản đồ da dê nghiễm nhiên đã bị nát, chỉ cho Cố Quân xem, trên đó đánh dấu cực kỳ phức tạp, địa hình, khí hậu, đường đi như thế nào, có thể đi đường xe ngựa thế nào, vân vân, không chỉ có một.
Bản đồ như thế này, Cố Quân từng thấy ở Giang Nam, không nhìn nhầm, chắc chắn là thủ bút của Lâm Uyên Các, y dưới ánh đèn dầu nhìn Trường Canh như đang suy nghĩ gì đó, không lên tiếng, ý bảo cậu nói tiếp.
Cố Quân đem ba nghìn quân huyền thiết trà trộn vào thương đội nam hạ, lấy khói lang làm tín hiệu, vào lúc đội phòng vệ của Khoái Lan Đồ bao vây Phó Chí Thành tại Hạnh Tử Lâm đã từ trên trời hạ xuống, hai mươi sát thủ bầu trời huyền ưng đã khống chế những tên phỉ đầu đang chó cắn chó với nhau, huyền giáp và huyền kỵ phân thành hai đường, chia cắt hàng vạn trú quân Nam Cương thành vài đoạn.
Chủ soái bị bắt, huyền thiết doanh đích thân đến, lực lượng hùng hồn của trú quân Nam Cương vậy mà đứng sững ra như một bầy cừu bông không biết phản kháng, bị Cố Quân dọn dẹp sạch sẽ.
Làm một chủ soái dẫn binh không phải là đi giết người, mà là khi đi đánh bạo, bất luận sau lưng họ là một nhánh vua sói hổ vương thế nào cũng đều biến thành một xe cừu bông.
Sau đó cục diện rối ren trên Hạnh Tử Lâm còn chưa thu dọn xong thì Trường Canh lại mang đến một tin tức.
Trường Canh: "Thế lực của ba tên thủ lĩnh đã phân chia Nam Cương thành ba khu vực, bình thường thì không ai phạm ai, tự ai nấy tiết chế phỉ đồ trong phạm vi của mình, đều là hoặc ít hoặc nhiều có mối quan hệ với trú quân Nam Cương, đặc biệt nhất trong đó chính là thủ lĩnh Tịnh Hư ở phía bắc."
Thẩm Dịch hỏi: "Tại sao người này lại đặc biệt, là thế lực mạnh nhất sao? Hay là qua lại mật thiết nhất với Phó Chí Thành?"
Trường Canh: "Bởi vì hắn thay Phó Chí Thành tư vận tử lưu kim."
Mí mắt Cố Quân nháy một cái, bỗng ngẩng đầu: "Sao ngươi lại biết? Rốt cuộc lần này ngươi đến tây nam để làm gì?"
Bốn năm trước khi Liễu Nhiên hòa thượng dẫn dụ y tới Giang Nam, trong lòng Cố Quân đã có một suy đoán lờ mờ, Lâm Uyên Các rời xa giang hồ, không thể nào toàn diện giám thính hành tung của trung thần trong triều, bọn họ lại sở dĩ có thể phát hiện giao họa đông hải, e là đang theo dõi chợ đen tử lưu kim trong dân gian.
Trường Canh cười nhẹ, hình như là không muốn nói, chỉ nói: "Người giang hồ tự có cách của người giang hồ, nghĩa phụ không cần lo lắng."
Trường Canh giơ tay ngắt lời cậu, trầm sắc mặt: "Ngươi nên biết đối với triều ta tư vận tử lưu kim là tội gì ~ bắt được tất phải chết, thị trường chợ đen tử lưu kim đều là những con thiêu thân, quân tử không tự dẫn mình vào nguy hiểm, ngươi có hiểu không?"
Thẩm Dịch bên cạnh nghe mà muốn độn thổ, hận không thể đỏ mặt giùm cho Cố Quân, khi giáo huấn người khác thì sách vở rõ ràng, nghĩa chính ngôn từ, làm như tư vận tử lưu kim không liên quan gì tới hắn vậy!
Trường Canh không tranh cãi với y, cũng không nổi nóng với y, chỉ là như cười như không nhìn y, trên mặt rõ là "Chút chuyện đó của người con đều biết, chỉ là có người ngoài ở đây, không tiện nói ra".
Cố Quân trước là ngơ ra, rất nhanh đã định thần lại, nghĩ: "Cái gì? Tên khốn kiếp này điều tra tới trên đầu mình rồi sao?"
Trường Canh đè tay Cố Quân xuống: "Nghĩa phụ đừng vội tức giận, nghe con nói xong trước đã."
Trường Canh đặt tay lên mu bàn tay Cố Quân, lòng bàn tay của cậu ấm áp, các khớp xương rõ rệt, dùng một lực như bắt chim non nhẹ nhàng nắm lấy tay y, chỉ chạm nhẹ rồi thả ra, nhưng không biết tại sao lại mang theo một tư vị khác thường.
Cố Quân đột nhiên cảm thấy có chút quái lạ, huynh đệ bằng hữu tình cảm thân thiết, ôm ôm ấp ấp, nắm tay thậm ý ôm nhau hôn nhau một cái cũng chẳng có gì, giữa võ tướng với nhau chẳng có quá nhiều lễ nghĩ câu nệ, trong quân ngũ thì lại càng như vậy, nhưng cái động tác này lại quá "dính" rồi, ngón tay Cố Quân không tự chủ cử động nhẹ, nhất thời quên luôn vừa rồi mình muốn nói gì.
Trường Canh không thay đổi sắc mặt, nói: "Vừa rồi Cát Thần dùng chim gỗ truyền tin cho con, nói là đỉnh núi của Tịnh Hư bị người ta thiêu rụi rồi."
Cố Quân: "...Cát Thần?"
Trường Canh: "Chính là Cát Phán Tiểu."
Cố Quân liếc Tôn Tiêu một cái, từ sau khi Khoái Lan Đồ chết, Phó Chí Thành bị bắt, Tôn đại nhân liền biến thành một con chim cúc yếu đuối đáng thương, ngoại trừ run cầm cập thì cái gì cũng không biết, bị Cố Quân phái người canh chừng.
Chuyện này nghĩ sơ qua là hiểu.
Phó Chí Thành sớm đã biết hành tung của Cố Quân bọn họ, nếu muốn vạch rõ mối quan hệ với sơn phỉ, tại sao lại hành động vào lúc này? Chẳng phải không đánh mà khai giết người diệt khẩu sao?
Lại nghĩ, Tôn Tiêu từ đầu đến cuối bộ dạng ngu xuẩn "Ta và Khoái tuần phủ đã liên thông", thực ra chỉ cần nhìn là rõ ~ hiển nhiên là binh bộ vì để cưỡng ép tiến hành lệnh kích trống, Khoái Lan Đồ vì để trừ khử Phó Chí Thành, hai bên liên thông, khuấy động sơn phỉ và Phó Chí Thành, để cho hai tên cầm đầu chó cắn chó trước mặt An Định hầu, đến lúc đó dù cho Cố Quân có dốc lòng muốn giữ Phó Chí Thành thế nào đi nữa cũng không cách nào điên đảo trắng đen.
Cái tên thất đức phóng hỏa đốt núi chắc chắn là Khoái Lan Đồ.
Nhưng Khoái Lan Đồ không thể biết được mối quan hệ thực sự giữa Tịnh Hư và Phó Chí Thành, nếu không hắn cũng sẽ không dùng lửa đốt núi, bởi vì cho dù thực tế chuyện Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ rành rành, thì tội danh này cũng chưa chắc có thể dồn tổng đốc thống soái Nam Cương vào chỗ chết, nếu Khoái Lan Đồ biết được Phó Chí Thành thông qua Tịnh Hư buôn lậu tử lưu kim, vạn vạn sẽ không hồ đồ thay họ thiêu rụi bằng chứng ~ tư vận tử lưu kim là tội mưu phản, có chết mười tên Phó Chí Thành cũng không đủ.
"Chợ đen tử lưu kim về cơ bản có ba nguồn gốc," Trường Canh phân tích cặn kẽ, "Thứ nhất là từ quan trừ, pháp lệnh tuy nghiêm, nhưng sẽ luôn có những con chuột to vì tư lợi mà bí quá hóa liều, lấy trộm tử lưu kim quan trừ, sau khi trộn lẫn tạp chất rồi bán ra ngoài dân gian; thứ hai là từ hắc đào khách, chính là mấy tên không màng tính mạng đi quan ngoại tìm kiếm quặng tử lưu kim, cửu tử nhất sinh moi về; thứ ba được xem như là từ hải ngoại vào, sở dĩ chúng ta đặc biệt đi điều tra tuyến này là bởi vì tuyến tử lưu kim này sau cùng sẽ đến nam dương."
Cố Quân bỗng ngồi thẳng: "Ngươi chắc?"
Trường Canh âm thầm gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Dịch cũng nghiêm trọng lên.
Tử lưu kim từ hài ngoại chảy vào chợ đen Đại Lương, đều là giao dịch trực tiếp với người Dương, trước là tuyến đường cố định, tiếp đến là con người cố định, sẽ không tự nhiên chuyển hướng từ người khác, độ nguy hiểm quá cao.
Nếu như thật sự có người dùng Nam Dương làm lá chắn, cách xa tám trượng điều khiển thị trường chợ đen tử lưu kim ở tây nam, vậy thì cái người đứng sau nhả ra một nguy hiểm lớn như vậy, lại ẩn cũng khá sâu, chắc chắn không đơn thuần chỉ là buôn bán tử lưu kim.
Trường Canh: "Nam Dương không nằm trong cảnh nội nước ta, năng lực chúng ta có hạn, mấy lần phái người xuống Nam Dương, đều uổng công, đây là một chuyện, vẫn còn Tịnh Hư đến nay chưa lộ diện đó, nghĩa phụ, con muốn làm một phỉ tặc, đến lúc có thể tiếp xúc với tử lưu kim, hắn thiết nghĩ tuyệt đối sẽ không làm ra một núi con rối cày cấy."
Cố Quân nghe xong, đắn đo một lúc, đứng lên huýt sáo một tràng dài, một huyền ưng từ trên trời hạ xuống không tiếng động, đáp trước mặt Cố Quân.
Cố Quân nhíu nhẹ ấn đường, chớp mắt hạ liền ba đạo quân lệnh.
"Hai đội trinh sát huyền ưng mang theo bản đồ này, ngay trong đêm lần ra vị trí của ba tên thủ lĩnh phỉ đạo ở Nam Cương, bắt thủ lĩnh trước!"
"Bắt giam đội phòng vệ nam trung tuần phủ, điều tra kỹ lưỡng xem tên nào đã đưa chủ ý cho Khoái Lan Đồ, để hắn dùng cách này ly gián Phó Chí Thành và quần phỉ."
"Thẩm vấn lại Phó Chí Thành, Lý Bình, ngươi đi."
Ai nấy nhận lệnh, Cố Quân nói xong không tự chủ híp mắt lại, đến Thẩm Dịch còn chưa phát giác ra bất thường, Trường Canh đã kéo y lại: "Nghĩa phụ, có phải… Người có mang thuốc không? Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi chút đi?"
Thẩm Dịch nghe tới "thuốc" mới định thần lại, đồng thời, trong lòng bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt của Trường Canh dường như luôn dính chặt lên người Cố Quân, có chút gió thổi cỏ lay đều có thể ngay khoảnh khắc đầu tiên phát giác ra.
Cố Quân theo thói quen muốn phủ nhận.
Trường Canh lại giành nói: "Lần trước Trần cô nương đưa cho người phương pháp châm cứu còn chưa thử qua, chuyện này có thể vẫn chưa kết thúc, sợ là lại có biến, nghĩa phụ để con thử xem."
Cố Quân lúc này mới nhớ lại, Trường Canh đã biết rồi, có giấu tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, bỏ lại một câu "Ta ra phía sau nằm một chút" đã đồng ý ngầm cho cậu đi theo sau.
Trong túi hành lý của Trường Canh lúc nào cũng mang theo một bộ ngân châm, một ít thuốc thường dùng, một ít bạc lẻ, vài quyển sách ~ Cố Quân sớm đã phát hiện, đứa nhỏ này vừa nhìn thì chẳng ra dáng người, thật ra bên người cũng chỉ có hai bộ y phục thay giặt, thay tới thay lui. Y dù có thể nào cũng nghĩ không thông, lúc nhỏ muốn đưa cậu ra ngoài chợ phiên Trường Canh đều dùng hết cả mười tám chiêu võ nghệ ra, rốt cuộc là tại sao bất luận thế nào cũng không chịu ở lại kinh thành mà cứ nhất quyết đi chịu khổ khắp giang hồ?
Một tháng hai tháng thì còn cho là mới mẻ, bốn năm cũng còn mới mẻ sao?
Trường Canh đã châm cứu cho rất nhiều người, lúc này đối diện riêng với Cố Quân, lại căng thẳng không rõ nguyên do, đến cả lần đầu theo Trần cô nương học châm cứu, tự châm vào người mình cũng chưa từng căng thẳng như vậy. Cậu không tự chủ được mà rửa tay đi rửa tay lại, suýt rửa mất đi một lớp da tay, cho đến khi Cố Quân không nhịn được nữa, giục: "Trần cô nương dạy ngươi nửa ngày, chỉ dạy mỗi rửa tay?"
Trường Canh nuốt nước bọt, âm thanh có chút căng thẳng, dè dặt hỏi: "Nghĩa phụ, nằm lên chân con có được không?"
Cố Quân lại chẳng thấy có gì là không được, đâu phải là chân của một cô nương, nằm thì nằm thôi, chỉ là y rất muốn mở miệng hỏi một câu "Ngươi rốt cuộc là có được hay không vậy?", nếu nói ra chỉ sợ tăng thêm áp lực cho Trường Canh một nửa đại phu này, nên là kìm lại, chỉ là vô cùng rộng lượng nghĩ: "Mặc kệ đi, dù sao cũng không đâm chết được."
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý da thịt chịu vài cái kim châm, không ngờ Trường Canh không có kém chất lượng như suy nghĩ của y, những cái kim nhỏ vào huyệt cơ bản là không có chút cảm giác gì, qua một lúc, cơn đau đầu quen thuộc đã qua, không biết có phải là trong tâm lý Cố Quân tác động hay không, nhưng cảm giác thật sự là đỡ hơn rất nhiều.
Cố Quân thả lỏng người, lại không nhịn được hỏi: "Ngươi theo Lâm Uyên Các đi mưa về gió, mưu tính chuyện gì?"
Nếu muốn đền ơn nước nhà, cũng nên về triều làm quận vương, đường đường là hoàng tử, lại theo cái đám giang hồ Lâm Uyên Các bất cần mạng đó điều tra tử lưu kim cái gì chứ?
Trường Canh ngừng một lúc, động tác trên tay vẫn không ngừng, từ chối một cách khéo léo: "Con chưa từng truy vấn nghĩa phụ chất độc hại tai mắt của người từ đâu mà có."
Cố Quân: "..."
Trường Canh cười một cái, cho rằng đã chặn miệng được y rồi, không ngờ một lúc sau, Cố Quân bỗng thản nhiên: "Lúc nhỏ lão hầu gia đưa ta ra chiến trường Bắc Tân Cương, bị tên độc của Man tộc làm cho bị thương."
Trường Canh: "..."
Cố Quân: "Ta nói xong rồi, tới ngươi nói."
Cố Quân cái con người này, cho dù là làm sói, làm gấu hay làm trẻ con đều là tuyệt chiêu, mặt không cảm xúc nói một câu, thật giả trộn lẫn, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng y, cơ bản là không có dấu tích để lần mò, Trường Canh chỉ có thể dựa vào trực giác để nhận định câu này của người có chút không thực tế.
"Con...Con muốn đi xem thử," Trường Canh nói, "Liễu Nhiên đại sư trước đây có nói với con, tâm có đất trời, phiền não to như núi cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, sơn xuyên hà hải, thường nhìn người khác một cái, cúi đầu cũng chỉ thấy mình. Chưa từng ra tay cứu một người bệnh nặng sắp chết, còn tưởng rách da trên người mình chính là trọng bệnh, chưa từng tắm tưới đá sỏi hoàng sa, cứ luôn thấy dáng vẻ lẫm liệt chỉ là một hình ảnh uy phong lạnh lẽo, chưa từng ăn trấu nuốt rau, 'dân sinh khổ nạn' cũng chẳng phải là giả vờ giả vịt sao?"
Cố Quân mở mắt nhìn cậu.
Ánh mắt Cố Quân bởi tác dụng của thuốc đã từ từ có tiêu cự, Trường Canh trước là hơi tránh né, lập tức định thần, thản nhiên đối mặt, nhưng cậu vẫn là không thể nhìn lâu vào mắt Cố Quân, nhìn lâu thì trong lồng ngực cứ như có thêm một cái hộp vàng không tản nhiệt, vừa thiêu vừa đốt, sau lưng tê cứng, vô thức khép chân, suýt là ngồi không vững.
Cố Quân bỗng nhiên nói: "Lão sư của ngươi họ Chuông, Chuông Thiền, đúng không?"
Trường Canh hơi ngây người.
"Phiêu Kỵ đại tướng quân, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song, mười mấy năm trước bởi vì cãi lời hoàng thượng, phạm tội khi quân, văn võ khắp triều cầu xin cho ngài, cuối cùng chỉ là bãi quan cách chức, chưa từng khiến ngài phải chịu cảnh lao tù, sau này biến mất vô ảnh vô tung, khi tây vực phiến loạn, tiên đế hoảng loạn nghĩ đến việc phục tướng, nhưng lại không tìm được người," Cố Quân thở dài, "Một tên ngươi vừa bắn ra ta liền biết là do ngài ấy dạy ~ chẳng trách người của ta phái đi lại thường xuyên mất dấu, ngài ấy thân thể vẫn khỏe chứ?"
Trường canh đáp một tiếng.
Cố Quân rất lâu không nói gì.
Y không có nói với Trường Canh, thật ra rất lâu trước đây, Chuông Thiền cũng là lão sư của mình, Lâm Uyên Các tiến cử Trường Canh với ông ấy là trùng hợp hay là có ý gì?
Y cũng không tự chủ mà có chút mong chờ, y đã khập khiễng dẫn dắt tiểu hoàng tử từ lúc còn mười tuổi tóc để chỏm, sau này có thể trở thành trụ cột hay không?
Cố Quân dần dần thiếp đi trong lúc nghĩ ngợi, mơ mơ hồ hồ cảm giác hình như có người sờ mặt y.
Lúc giật mình tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, y đẩy tấm thảm mỏng không biết ai đắp lên người mình ra, trầm giọng: "Có chuyện gì?"
Huyền ưng ngoài cửa: "Đại soái, ba tên thủ lĩnh phỉ đạo trong đêm đã bắt đủ, ở gần cửa sông Na Độ kết thành một đám đông phản quân..."
Cố Quân cau mày.
"Bọn họ có hơn chục bạch hồng, vài chục trọng giáp, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm, trong tay đám bạo dân đó còn có 'ưng'."
Trong các cụm núi tây nam thường có những nơi thế này, địa thế cực kỳ phức tạp, như một mê cung tự nhiên, nếu không phải là rắn độc nằm vùng thì vào rồi sẽ tìm không được lối ra, lỗ hỏng san sát, người trong núi mà mai phục thì có thể nói là xuất thần nhập quỷ.
Sơn phỉ bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để dụ người vào đó, tiếp đến là chặn lối ra cướp giết, cướp ở nơi thế này thì chỉ có thể cướp đâu chuẩn đó, là nơi chuyên dùng để đối phó với tiêu khách và băng nhóm giang hồ, tiếng lóng gọi là "gõ chuông".
Tịnh Hư tuy là chạy rất vội nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trước khi tiến vào, bừng tỉnh kinh ngạc, ý thức được đây là một "cái nắp chuông", sau lưng hắn toát một lớp mồ hôi lạnh, đột nhiên dừng bước chân, chất vấn "trú quân Nam Cương" dẫn đường. Chỉ vài ba câu, sơ hở đã chất chồng, tên dẫn đường đó đột nhiên nổi lên dục vọng hại người, sau khi bị đám sơn phỉ khắc chế thì dùng độc tự tẫn.
Trong lòng Tịnh Hư một bụng ngờ vực, lập tức lệnh thủ hạ trở về, trên đường quay lại thì gặp hai huynh đệ trong trại máu me đầy người, lúc này mới biết hang ổ bị người ta vén tung rồi, họ hoảng loạn trở về thì chỉ thấy một đống hoang tàn, thi thể cháy rụi trải đầy mặt đất.
Mười năm tích lũy, một đêm thành tro bụi.
"Đại ca!" Một tên sơn phỉ khuôn mặt nhếch nhác lảo đảo chạy tới, kéo tay Tịnh Hư, "Mật đạo, đừng hoảng, chúng ta vẫn còn mật đạo!"
Tây nam nhiều núi, bọn sơn phỉ đa số là thỏ khôn ba lỗ, thường chừa rất nhiều mật đạo trong núi, có thể độn thổ.
Nếu như có kẻ địch giết tới trên núi, người trên núi chỉ một chiêu che mắt là có thể thuận theo mật đạo chạy khắp mười vạn ngọn núi, chính là kiểu huyền ưng trên trời cũng không bắt được chuột đùn dưới đất.
Tên sơn phỉ khác vừa nghe câu này thì ánh mắt sáng lên.
Tịnh Hư dáo dác, thần sắc cứng đờ, không một chút nào vui mừng.
Hắn trơ mắt nhìn thuộc hạ ôm lấy hy vọng, vui vẻ đi tìm mật đạo ~ trong lòng hắn biết rõ mật đạo chẳng có tác dụng.
Nếu như đối phương chỉ là đao thật thương thật đánh giết lên núi thì đại bộ phận người trên núi đều có thể thuận lợi thoát thân theo mật đạo, bất luận thế nào cũng không thể động được đến căn cứ địa, nhưng họ vậy mà lại đốt cả núi.
Đến cả Khoái Lan Đồ còn không biết ngọn lửa của mình đã đốt đi những gì.
Tịnh Hư đứng hình hồi lâu, bỗng có một tiếng ai oán chói tai ở không xa lắm, hắn nghe cái tên đi tìm mật đạo tuyệt vọng nói: "Mật đạo sụp hết rồi!"
Thủ lĩnh phỉ đạo nhắm mắt lại ~ quả nhiên.
Ở trong mật thất bên dưới ngọn núi có vẻ ngoài không mấy thu hút này, không phải chứa vàng bạc bình thường như Hạnh Tử Lâm, mà là tử lưu kim.
Tử lưu kim mà triều đình phân phát xuống, đến cả huyền thiết doanh mà còn hụt gấu hở vai, đừng nói gì đến trú quân Nam Cương, Phó Chí Thành đương nhiên cũng có đường đi của mình. Khoái Lan Đồ nhận được mật báo, biết được Phó Chí Thành và Tịnh Hư có qua lại thân thiết, nhưng hắn không hề biết rằng thật ra Tịnh Hư chính là "chưởng quỹ" mà Phó Chí Thành dùng để lén lút buôn lậu tử lưu kim.
Việc làm của sơn phỉ chính là cướp của giết người, món làm ăn đục nước béo cò, Tịnh Hư thay Phó Chí Thành ra mặt tiếp cận chợ đen, lén lút vận chuyển tử lưu kim, bản thân cũng không thể không chiếm chút hời, nhưng hắn tự nhận mình không tham, mỗi lần chỉ giữ lại một phần, chuyện này Phó Chí Thành biết và cũng luôn nhắm mắt làm ngơ.
Chính vào trước lúc này, Tịnh Hư vừa mới nhận về tay một lượng tử lưu kim của trú quân Nam Cương, mật đạo dưới núi của hắn cũng vừa hay còn lại một phần tử lưu kim đó, ai biết được nó lại là quân bài chí mệnh, sau khi dẫn lửa đã nổ sập toàn bộ mật đạo trong núi, giết sạch sẽ người trong cả ngọn núi.
Đây là trùng hợp sao? Đây có thể là thật sự trùng hợp sao?
Tịnh Hư nhớ rõ rất lâu trước đây, có người nói với hắn "quân tử ví như nghĩa, tiểu nhân ví như lợi, vì lợi mà hợp, tất vì lợi mà tan", hắn và Phó Chí Thành vì lợi mà hợp, bây giờ chuyện bại lộ, Phó Chí Thành đương nhiên có thể vứt bỏ hắn, sơn phỉ khắp đỉnh núi, trừ đi một Tịnh Hư còn có thể bồi dưỡng ra vô số người khác.
Có một thuộc hạ khóc lóc nói: "Đại ca, chúng ta đào mật đạo lên đi, nói không chừng còn có người còn sống."
Tịnh Hư chỉ im lặng đứng đó lắc đầu.
"Đại ca!"
Tiếng khóc khắp nơi, Tịnh Hư đột nhiên quát lên: "Đủ rồi!"
Tất cả những tên còn sống đứng trên mặt đất khô cằn nhìn hắn.
"Đi theo ta." Ánh mắt Tịnh Hư đỏ dần lên, giống như một con hung thú chuẩn bị cắn người, hắn hạ tông giọng cực thấp, nghiến răng nghiến lợi, "Phó Chí Thành bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa ~ bao nhiêu năm nay, thật sự cho rằng ta không có cách đối phó với hắn sao?"
"Nam Cương núi nhiều, hang phỉ nhiều, những đám sơn phỉ này tự thành hệ thống với nhau, hoàn toàn không phải là mạnh ai nấy xưng vương, trước mắt chúng ta biết được có tổng cộng ba tên thủ lĩnh," Trong hang phỉ Hạnh Tử Lâm, Trường Canh lấy ra một bản đồ da dê nghiễm nhiên đã bị nát, chỉ cho Cố Quân xem, trên đó đánh dấu cực kỳ phức tạp, địa hình, khí hậu, đường đi như thế nào, có thể đi đường xe ngựa thế nào, vân vân, không chỉ có một.
Bản đồ như thế này, Cố Quân từng thấy ở Giang Nam, không nhìn nhầm, chắc chắn là thủ bút của Lâm Uyên Các, y dưới ánh đèn dầu nhìn Trường Canh như đang suy nghĩ gì đó, không lên tiếng, ý bảo cậu nói tiếp.
Cố Quân đem ba nghìn quân huyền thiết trà trộn vào thương đội nam hạ, lấy khói lang làm tín hiệu, vào lúc đội phòng vệ của Khoái Lan Đồ bao vây Phó Chí Thành tại Hạnh Tử Lâm đã từ trên trời hạ xuống, hai mươi sát thủ bầu trời huyền ưng đã khống chế những tên phỉ đầu đang chó cắn chó với nhau, huyền giáp và huyền kỵ phân thành hai đường, chia cắt hàng vạn trú quân Nam Cương thành vài đoạn.
Chủ soái bị bắt, huyền thiết doanh đích thân đến, lực lượng hùng hồn của trú quân Nam Cương vậy mà đứng sững ra như một bầy cừu bông không biết phản kháng, bị Cố Quân dọn dẹp sạch sẽ.
Làm một chủ soái dẫn binh không phải là đi giết người, mà là khi đi đánh bạo, bất luận sau lưng họ là một nhánh vua sói hổ vương thế nào cũng đều biến thành một xe cừu bông.
Sau đó cục diện rối ren trên Hạnh Tử Lâm còn chưa thu dọn xong thì Trường Canh lại mang đến một tin tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh: "Thế lực của ba tên thủ lĩnh đã phân chia Nam Cương thành ba khu vực, bình thường thì không ai phạm ai, tự ai nấy tiết chế phỉ đồ trong phạm vi của mình, đều là hoặc ít hoặc nhiều có mối quan hệ với trú quân Nam Cương, đặc biệt nhất trong đó chính là thủ lĩnh Tịnh Hư ở phía bắc."
Thẩm Dịch hỏi: "Tại sao người này lại đặc biệt, là thế lực mạnh nhất sao? Hay là qua lại mật thiết nhất với Phó Chí Thành?"
Trường Canh: "Bởi vì hắn thay Phó Chí Thành tư vận tử lưu kim."
Mí mắt Cố Quân nháy một cái, bỗng ngẩng đầu: "Sao ngươi lại biết? Rốt cuộc lần này ngươi đến tây nam để làm gì?"
Bốn năm trước khi Liễu Nhiên hòa thượng dẫn dụ y tới Giang Nam, trong lòng Cố Quân đã có một suy đoán lờ mờ, Lâm Uyên Các rời xa giang hồ, không thể nào toàn diện giám thính hành tung của trung thần trong triều, bọn họ lại sở dĩ có thể phát hiện giao họa đông hải, e là đang theo dõi chợ đen tử lưu kim trong dân gian.
Trường Canh cười nhẹ, hình như là không muốn nói, chỉ nói: "Người giang hồ tự có cách của người giang hồ, nghĩa phụ không cần lo lắng."
Trường Canh giơ tay ngắt lời cậu, trầm sắc mặt: "Ngươi nên biết đối với triều ta tư vận tử lưu kim là tội gì ~ bắt được tất phải chết, thị trường chợ đen tử lưu kim đều là những con thiêu thân, quân tử không tự dẫn mình vào nguy hiểm, ngươi có hiểu không?"
Thẩm Dịch bên cạnh nghe mà muốn độn thổ, hận không thể đỏ mặt giùm cho Cố Quân, khi giáo huấn người khác thì sách vở rõ ràng, nghĩa chính ngôn từ, làm như tư vận tử lưu kim không liên quan gì tới hắn vậy!
Trường Canh không tranh cãi với y, cũng không nổi nóng với y, chỉ là như cười như không nhìn y, trên mặt rõ là "Chút chuyện đó của người con đều biết, chỉ là có người ngoài ở đây, không tiện nói ra".
Cố Quân trước là ngơ ra, rất nhanh đã định thần lại, nghĩ: "Cái gì? Tên khốn kiếp này điều tra tới trên đầu mình rồi sao?"
Trường Canh đè tay Cố Quân xuống: "Nghĩa phụ đừng vội tức giận, nghe con nói xong trước đã."
Trường Canh đặt tay lên mu bàn tay Cố Quân, lòng bàn tay của cậu ấm áp, các khớp xương rõ rệt, dùng một lực như bắt chim non nhẹ nhàng nắm lấy tay y, chỉ chạm nhẹ rồi thả ra, nhưng không biết tại sao lại mang theo một tư vị khác thường.
Cố Quân đột nhiên cảm thấy có chút quái lạ, huynh đệ bằng hữu tình cảm thân thiết, ôm ôm ấp ấp, nắm tay thậm ý ôm nhau hôn nhau một cái cũng chẳng có gì, giữa võ tướng với nhau chẳng có quá nhiều lễ nghĩ câu nệ, trong quân ngũ thì lại càng như vậy, nhưng cái động tác này lại quá "dính" rồi, ngón tay Cố Quân không tự chủ cử động nhẹ, nhất thời quên luôn vừa rồi mình muốn nói gì.
Trường Canh không thay đổi sắc mặt, nói: "Vừa rồi Cát Thần dùng chim gỗ truyền tin cho con, nói là đỉnh núi của Tịnh Hư bị người ta thiêu rụi rồi."
Cố Quân: "...Cát Thần?"
Trường Canh: "Chính là Cát Phán Tiểu."
Cố Quân liếc Tôn Tiêu một cái, từ sau khi Khoái Lan Đồ chết, Phó Chí Thành bị bắt, Tôn đại nhân liền biến thành một con chim cúc yếu đuối đáng thương, ngoại trừ run cầm cập thì cái gì cũng không biết, bị Cố Quân phái người canh chừng.
Chuyện này nghĩ sơ qua là hiểu.
Phó Chí Thành sớm đã biết hành tung của Cố Quân bọn họ, nếu muốn vạch rõ mối quan hệ với sơn phỉ, tại sao lại hành động vào lúc này? Chẳng phải không đánh mà khai giết người diệt khẩu sao?
Lại nghĩ, Tôn Tiêu từ đầu đến cuối bộ dạng ngu xuẩn "Ta và Khoái tuần phủ đã liên thông", thực ra chỉ cần nhìn là rõ ~ hiển nhiên là binh bộ vì để cưỡng ép tiến hành lệnh kích trống, Khoái Lan Đồ vì để trừ khử Phó Chí Thành, hai bên liên thông, khuấy động sơn phỉ và Phó Chí Thành, để cho hai tên cầm đầu chó cắn chó trước mặt An Định hầu, đến lúc đó dù cho Cố Quân có dốc lòng muốn giữ Phó Chí Thành thế nào đi nữa cũng không cách nào điên đảo trắng đen.
Cái tên thất đức phóng hỏa đốt núi chắc chắn là Khoái Lan Đồ.
Nhưng Khoái Lan Đồ không thể biết được mối quan hệ thực sự giữa Tịnh Hư và Phó Chí Thành, nếu không hắn cũng sẽ không dùng lửa đốt núi, bởi vì cho dù thực tế chuyện Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ rành rành, thì tội danh này cũng chưa chắc có thể dồn tổng đốc thống soái Nam Cương vào chỗ chết, nếu Khoái Lan Đồ biết được Phó Chí Thành thông qua Tịnh Hư buôn lậu tử lưu kim, vạn vạn sẽ không hồ đồ thay họ thiêu rụi bằng chứng ~ tư vận tử lưu kim là tội mưu phản, có chết mười tên Phó Chí Thành cũng không đủ.
"Chợ đen tử lưu kim về cơ bản có ba nguồn gốc," Trường Canh phân tích cặn kẽ, "Thứ nhất là từ quan trừ, pháp lệnh tuy nghiêm, nhưng sẽ luôn có những con chuột to vì tư lợi mà bí quá hóa liều, lấy trộm tử lưu kim quan trừ, sau khi trộn lẫn tạp chất rồi bán ra ngoài dân gian; thứ hai là từ hắc đào khách, chính là mấy tên không màng tính mạng đi quan ngoại tìm kiếm quặng tử lưu kim, cửu tử nhất sinh moi về; thứ ba được xem như là từ hải ngoại vào, sở dĩ chúng ta đặc biệt đi điều tra tuyến này là bởi vì tuyến tử lưu kim này sau cùng sẽ đến nam dương."
Cố Quân bỗng ngồi thẳng: "Ngươi chắc?"
Trường Canh âm thầm gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Dịch cũng nghiêm trọng lên.
Tử lưu kim từ hài ngoại chảy vào chợ đen Đại Lương, đều là giao dịch trực tiếp với người Dương, trước là tuyến đường cố định, tiếp đến là con người cố định, sẽ không tự nhiên chuyển hướng từ người khác, độ nguy hiểm quá cao.
Nếu như thật sự có người dùng Nam Dương làm lá chắn, cách xa tám trượng điều khiển thị trường chợ đen tử lưu kim ở tây nam, vậy thì cái người đứng sau nhả ra một nguy hiểm lớn như vậy, lại ẩn cũng khá sâu, chắc chắn không đơn thuần chỉ là buôn bán tử lưu kim.
Trường Canh: "Nam Dương không nằm trong cảnh nội nước ta, năng lực chúng ta có hạn, mấy lần phái người xuống Nam Dương, đều uổng công, đây là một chuyện, vẫn còn Tịnh Hư đến nay chưa lộ diện đó, nghĩa phụ, con muốn làm một phỉ tặc, đến lúc có thể tiếp xúc với tử lưu kim, hắn thiết nghĩ tuyệt đối sẽ không làm ra một núi con rối cày cấy."
Cố Quân nghe xong, đắn đo một lúc, đứng lên huýt sáo một tràng dài, một huyền ưng từ trên trời hạ xuống không tiếng động, đáp trước mặt Cố Quân.
Cố Quân nhíu nhẹ ấn đường, chớp mắt hạ liền ba đạo quân lệnh.
"Hai đội trinh sát huyền ưng mang theo bản đồ này, ngay trong đêm lần ra vị trí của ba tên thủ lĩnh phỉ đạo ở Nam Cương, bắt thủ lĩnh trước!"
"Bắt giam đội phòng vệ nam trung tuần phủ, điều tra kỹ lưỡng xem tên nào đã đưa chủ ý cho Khoái Lan Đồ, để hắn dùng cách này ly gián Phó Chí Thành và quần phỉ."
"Thẩm vấn lại Phó Chí Thành, Lý Bình, ngươi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai nấy nhận lệnh, Cố Quân nói xong không tự chủ híp mắt lại, đến Thẩm Dịch còn chưa phát giác ra bất thường, Trường Canh đã kéo y lại: "Nghĩa phụ, có phải… Người có mang thuốc không? Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi chút đi?"
Thẩm Dịch nghe tới "thuốc" mới định thần lại, đồng thời, trong lòng bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt của Trường Canh dường như luôn dính chặt lên người Cố Quân, có chút gió thổi cỏ lay đều có thể ngay khoảnh khắc đầu tiên phát giác ra.
Cố Quân theo thói quen muốn phủ nhận.
Trường Canh lại giành nói: "Lần trước Trần cô nương đưa cho người phương pháp châm cứu còn chưa thử qua, chuyện này có thể vẫn chưa kết thúc, sợ là lại có biến, nghĩa phụ để con thử xem."
Cố Quân lúc này mới nhớ lại, Trường Canh đã biết rồi, có giấu tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, bỏ lại một câu "Ta ra phía sau nằm một chút" đã đồng ý ngầm cho cậu đi theo sau.
Trong túi hành lý của Trường Canh lúc nào cũng mang theo một bộ ngân châm, một ít thuốc thường dùng, một ít bạc lẻ, vài quyển sách ~ Cố Quân sớm đã phát hiện, đứa nhỏ này vừa nhìn thì chẳng ra dáng người, thật ra bên người cũng chỉ có hai bộ y phục thay giặt, thay tới thay lui. Y dù có thể nào cũng nghĩ không thông, lúc nhỏ muốn đưa cậu ra ngoài chợ phiên Trường Canh đều dùng hết cả mười tám chiêu võ nghệ ra, rốt cuộc là tại sao bất luận thế nào cũng không chịu ở lại kinh thành mà cứ nhất quyết đi chịu khổ khắp giang hồ?
Một tháng hai tháng thì còn cho là mới mẻ, bốn năm cũng còn mới mẻ sao?
Trường Canh đã châm cứu cho rất nhiều người, lúc này đối diện riêng với Cố Quân, lại căng thẳng không rõ nguyên do, đến cả lần đầu theo Trần cô nương học châm cứu, tự châm vào người mình cũng chưa từng căng thẳng như vậy. Cậu không tự chủ được mà rửa tay đi rửa tay lại, suýt rửa mất đi một lớp da tay, cho đến khi Cố Quân không nhịn được nữa, giục: "Trần cô nương dạy ngươi nửa ngày, chỉ dạy mỗi rửa tay?"
Trường Canh nuốt nước bọt, âm thanh có chút căng thẳng, dè dặt hỏi: "Nghĩa phụ, nằm lên chân con có được không?"
Cố Quân lại chẳng thấy có gì là không được, đâu phải là chân của một cô nương, nằm thì nằm thôi, chỉ là y rất muốn mở miệng hỏi một câu "Ngươi rốt cuộc là có được hay không vậy?", nếu nói ra chỉ sợ tăng thêm áp lực cho Trường Canh một nửa đại phu này, nên là kìm lại, chỉ là vô cùng rộng lượng nghĩ: "Mặc kệ đi, dù sao cũng không đâm chết được."
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý da thịt chịu vài cái kim châm, không ngờ Trường Canh không có kém chất lượng như suy nghĩ của y, những cái kim nhỏ vào huyệt cơ bản là không có chút cảm giác gì, qua một lúc, cơn đau đầu quen thuộc đã qua, không biết có phải là trong tâm lý Cố Quân tác động hay không, nhưng cảm giác thật sự là đỡ hơn rất nhiều.
Cố Quân thả lỏng người, lại không nhịn được hỏi: "Ngươi theo Lâm Uyên Các đi mưa về gió, mưu tính chuyện gì?"
Nếu muốn đền ơn nước nhà, cũng nên về triều làm quận vương, đường đường là hoàng tử, lại theo cái đám giang hồ Lâm Uyên Các bất cần mạng đó điều tra tử lưu kim cái gì chứ?
Trường Canh ngừng một lúc, động tác trên tay vẫn không ngừng, từ chối một cách khéo léo: "Con chưa từng truy vấn nghĩa phụ chất độc hại tai mắt của người từ đâu mà có."
Cố Quân: "..."
Trường Canh cười một cái, cho rằng đã chặn miệng được y rồi, không ngờ một lúc sau, Cố Quân bỗng thản nhiên: "Lúc nhỏ lão hầu gia đưa ta ra chiến trường Bắc Tân Cương, bị tên độc của Man tộc làm cho bị thương."
Trường Canh: "..."
Cố Quân: "Ta nói xong rồi, tới ngươi nói."
Cố Quân cái con người này, cho dù là làm sói, làm gấu hay làm trẻ con đều là tuyệt chiêu, mặt không cảm xúc nói một câu, thật giả trộn lẫn, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng y, cơ bản là không có dấu tích để lần mò, Trường Canh chỉ có thể dựa vào trực giác để nhận định câu này của người có chút không thực tế.
"Con...Con muốn đi xem thử," Trường Canh nói, "Liễu Nhiên đại sư trước đây có nói với con, tâm có đất trời, phiền não to như núi cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, sơn xuyên hà hải, thường nhìn người khác một cái, cúi đầu cũng chỉ thấy mình. Chưa từng ra tay cứu một người bệnh nặng sắp chết, còn tưởng rách da trên người mình chính là trọng bệnh, chưa từng tắm tưới đá sỏi hoàng sa, cứ luôn thấy dáng vẻ lẫm liệt chỉ là một hình ảnh uy phong lạnh lẽo, chưa từng ăn trấu nuốt rau, 'dân sinh khổ nạn' cũng chẳng phải là giả vờ giả vịt sao?"
Cố Quân mở mắt nhìn cậu.
Ánh mắt Cố Quân bởi tác dụng của thuốc đã từ từ có tiêu cự, Trường Canh trước là hơi tránh né, lập tức định thần, thản nhiên đối mặt, nhưng cậu vẫn là không thể nhìn lâu vào mắt Cố Quân, nhìn lâu thì trong lồng ngực cứ như có thêm một cái hộp vàng không tản nhiệt, vừa thiêu vừa đốt, sau lưng tê cứng, vô thức khép chân, suýt là ngồi không vững.
Cố Quân bỗng nhiên nói: "Lão sư của ngươi họ Chuông, Chuông Thiền, đúng không?"
Trường Canh hơi ngây người.
"Phiêu Kỵ đại tướng quân, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song, mười mấy năm trước bởi vì cãi lời hoàng thượng, phạm tội khi quân, văn võ khắp triều cầu xin cho ngài, cuối cùng chỉ là bãi quan cách chức, chưa từng khiến ngài phải chịu cảnh lao tù, sau này biến mất vô ảnh vô tung, khi tây vực phiến loạn, tiên đế hoảng loạn nghĩ đến việc phục tướng, nhưng lại không tìm được người," Cố Quân thở dài, "Một tên ngươi vừa bắn ra ta liền biết là do ngài ấy dạy ~ chẳng trách người của ta phái đi lại thường xuyên mất dấu, ngài ấy thân thể vẫn khỏe chứ?"
Trường canh đáp một tiếng.
Cố Quân rất lâu không nói gì.
Y không có nói với Trường Canh, thật ra rất lâu trước đây, Chuông Thiền cũng là lão sư của mình, Lâm Uyên Các tiến cử Trường Canh với ông ấy là trùng hợp hay là có ý gì?
Y cũng không tự chủ mà có chút mong chờ, y đã khập khiễng dẫn dắt tiểu hoàng tử từ lúc còn mười tuổi tóc để chỏm, sau này có thể trở thành trụ cột hay không?
Cố Quân dần dần thiếp đi trong lúc nghĩ ngợi, mơ mơ hồ hồ cảm giác hình như có người sờ mặt y.
Lúc giật mình tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, y đẩy tấm thảm mỏng không biết ai đắp lên người mình ra, trầm giọng: "Có chuyện gì?"
Huyền ưng ngoài cửa: "Đại soái, ba tên thủ lĩnh phỉ đạo trong đêm đã bắt đủ, ở gần cửa sông Na Độ kết thành một đám đông phản quân..."
Cố Quân cau mày.
"Bọn họ có hơn chục bạch hồng, vài chục trọng giáp, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm, trong tay đám bạo dân đó còn có 'ưng'."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro